- Tôi nói, cậu ta bị cái quái gì vậy ?- Gakuto chỉ ra phía ngoài sân, chỗ băng ghế Atobe ngồi, khuôn mặt hắn bơ phờ không chút cảm xúc, càng không mang dáng vẻ hoa lệ thường ngày.
Oshitari nhìn theo hướng tay hắn, nhướm mày.
- Đại khái là bị ai đó chọc giận đi.
- Hả ? Có chuyện gì sao ?
- Không có gì, đừng để ý tới cậu ấy. Phư phư, đúng là mùi giấm chua của tình yêu.
- Yuushi, cậu nói gì vậy ? - Gakuto tròn mắt, hoàn toàn không hiểu đồng đội đang nói về cái gì.
Oshitari ung dung đánh trả quả bóng tennis từ phía đối diện, xua tay châm chọc.
- Đại thiếu gia chẳng qua là mùa xuân tới mà thôi, mặc kệ cậu ta.
Khoảng cách giữa ba người không xa, cuộc trò chuyện dễ dàng bị Atobe nghe thấy, nếu là hắn ngày trước chắc chắn sẽ hất hàm đầy khinh thường.
- Cậu ăn nói hàm hồ gì đấy, bổn đại gia sao có thể làm ra loại chuyện không hoa lệ như thế.
Có điều vào thời khắc này, Atobe đã trực tiếp phớt lờ họ.
Kể từ lúc chứng kiến Echizen Ryoma ở trong nhà Tezuka, hắn phát hiện bản thân đã phải chịu đả kích không nhỏ.
Càng nghiêm trọng hơn, thời điểm thấy Tezuka ôn hòa xoa đầu tiểu quỷ, Atobe thực sự muốn lao đến bẻ gãy cánh tay hắn.
" Thật chướng mắt." Atobe nghĩ.
- Hừ ! Hóa ra là ghen.- Oshitari lấy khăn lau mồ hôi trên trán, cong môi quan sát Atobe đang vô thức nói chuyện một mình.
Đến lúc nhận ra chính mình vừa phát ra tiếng, hắn nhíu mi, tức giận quăng ánh mắt sắc như dao cạo về phía Oshitari.
- Đủ rồi, mau biến đi. Thật khó chịu.
Oshitari nhún vai giễu cợt.
- Ha, tôi nói cậu đại thiếu gia, tức giận cũng đừng đổ vỏ sang tôi chứ. Đi mà tìm kẻ biến cậu thành bộ dạng này đi.
Vốn tưởng rằng Atobe sẽ không hài lòng, Oshitari đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng nghe chửi, không ngờ Atobe lại im lặng không nói gì.
Nhìn dáng vẻ khổ não của hắn, Oshitari thầm thở dài, tự dưng có chút buồn cười.
Atobe Keigo, người chưa bao giờ đem người khác để vào mắt cũng có ngày hôm nay.
- Tôi nói, cậu cảm thấy Echizen Ryoma thế nào ?
Ngồi xuống đối diện Atobe, Oshitari quyết định làm người tốt một lần.
Atobe liếc hắn, nhưng vẫn thành thật trả lời.
- Tiểu quỷ rất tốt...
Oshitari cố gắng kìm nén tiếng cười, ngày trước nói hắn ngây thơ hóa ra lại đích thực là một gã ngốc.
Nhanh chóng thay đổi câu hỏi.
- Giả sử người khác có mối quan hệ tốt với đứa nhóc năm nhất hơn cậu, cậu có thể chịu đựng sao ?
Atobe cau mày suy nghĩ hồi lâu, hình ảnh Ryoma xuất hiện trong nhà Tezuka liên tục hiện về, tay hắn bỗng dưng nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt trở nên sắc lẻm lạ thường.
Hắn không muốn, lại càng không cho phép.
Tỷ như Echizen Ryoma có mối quan hệ tốt với ai hơn hắn, Atobe nhất định sẽ giết người đó, dù có là ai đi chăng nữa.
- Nghe tôi, Atobe...- Oshitari thở dài.
- Hãy thử suy nghĩ xem rốt cuộc cậu muốn trở thành mối quan hệ gì cùng cậu nhóc ?
Dứt lời, Oshitari không nói gì thêm, trực tiếp đứng dậy bỏ đi.
Hắn đã nói hết những gì cần nói, có hiểu hay không còn tùy thuộc vào bản thân Atobe.
Chà, hắn đúng thật là người tốt mà.
Oshitari vuốt nhẹ mái tóc che mất nửa khuôn mặt, bất lực phì cười.
Atobe nhìn theo hướng Oshitari rời đi, trong đầu liên tục hiện ra những câu hỏi của đối phương.
Hắn cuối cùng muốn phát triển mối quan hệ nào với Echizen Ryoma ?
*
Người thường xuyên xuất hiện lởn vởn trước mặt mình đột ngột biến mất không lí do, bất kì ai cũng không thể kịp thời thích ứng, cho dù là người lạnh lùng như Ryoma.
Ryoma có thói quen ở một mình, với tham vọng thử thách kẻ mạnh, mặc cho mọi người xung quanh đến rồi đi, cậu đều không quan tâm.
Chỉ cần có tennis thì một mình cũng sẽ ổn thôi. Ryoma đã nghĩ như thế đấy.
Có điều, từ lúc quen biết Atobe, hắn vẫn luôn có mặt mỗi khi cậu cần. Atobe sẽ mời cậu đi ăn những món ngon của Nhật sau đó liền vô lương tâm châm chọc cậu. Lại không ngờ tới cả hai hòa hợp một cách kì lạ....
Bất luận như thế nào, cậu vẫn thực yêu thích.
Thích cùng Atobe ở chung một chỗ, muốn thời gian chậm rãi trôi qua khi họ bên nhau, giống như ở cùng với Tezuka trước đây.
Atobe và Tezuka tính cách có khá nhiều điểm chung, tuy cậu không biết chính xác nhưng Ryoma không hề ghét bỏ nó, thậm chí còn cực kì yêu thích ở bên họ.
Có phải do cậu cô đơn quá lâu cho nên mới muốn tìm người làm bạn tốt ?
Ryoma chớp chớp mắt, mông lung suy nghĩ.
Đang mải đăm chiêu, cậu không để ý đến bóng đen đứng trước mặt, cuối cùng bị hắn thô bạo ôm lấy.
- A...
Ryoma đau đớn suýt xoa cái mũi bị đập mạnh, ngẩng đầu nhìn hung thủ.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, gã thanh niên đẹp như thần chăm chú quan sát cậu, con ngươi đầy gợn sóng, mang theo cảm xúc khó hiểu.
Ryoma vô thức gọi tên hắn.
- Atobe...
Vừa nãy còn đang mải nghĩ về hắn, kết quả hắn liền xuất hiện.
Đây có phải là tâm linh tương thông không ?
Ryoma cười thầm, hắn vẫn luôn đùa giỡn như thế. Mấy ngày mất tích rồi đột ngột lại xuất hiện, Ryoma vẫn rất vui.
Niềm vui sướng hiện hết lên khuôn mặt, Ryoma nhàn nhạt cười.
- Sao anh lại ở đây ?
Atobe không hề rời mắt khỏi cậu. Dáng vẻ, gương mặt, tất cả mọi thứ hắn đều đang hằn sâu vào trong đôi mắt mình. Trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng.
- Tôi cần xác nhận một chuyện.
Rắc rối quấy nhiễu hắn suốt mấy hôm nay.
- Cái...
Ryoma chưa kịp hỏi thì hắn đã nghiêng người về phía trước, lặng lẽ cúi đầu, mùi hương thảo lập tức bao trùm lấy cậu.
Bờ môi mềm mại của Atobe cắn chặt môi cậu, không chừa chút khoảng trống nào.
Trong phút chốc, không gian bỗng im ắng lạ lùng.
Hoa rơi gió cuốn bay bổng giữa trời. Dưới tán cây anh đào, hai người trao nhau nụ hôn vừa nhẹ nhàng vừa cháy bỏng, thật giống bức tranh mĩ miều được họa sĩ phác họa cẩn thận.
- Ryo-...
Phía xa, Fuji háo hức nhặt chiếc mũ bị rơi cho cậu, lúc ngẩng đầu lên liền bắt trọn cảnh tượng này, hắn đứng bất động, không nói lên lời, cũng chẳng gọi tên cậu nữa.
Nụ cười của hắn hoàn toàn bị đông cứng, hắn lặng lẽ nhìn hai bóng dáng một cao một thấp dưới gốc cây, tay cầm chiếc mũ ngày càng chặt, cơn đau âm ỉ từng chút từng chút lan rộng khắp cơ thể.
Đau quá.
Hắn che mắt lại, khống chế đôi chân cứng đờ mà dần dần lùi về sau cho tới khi khuất hẳn vào sâu trong con hẻm tối tăm bên đường, nơi không thể nhìn thấy gì.
Lòng bàn tay xuất hiện vệt máu, hắn cúi đầu, run rẩy dùng ngón tay vuốt ve nó. Cả người gục xuống, trên môi mang theo nụ cười chua xót.
- Thật khó chịu...
Tại sao vậy ?
Hắn không hiểu.