Ryoma ngây ngốc đứng bất động.
Nó không giống lần ở sân tennis đường phố mà cậu có thể cho đó là một tai nạn và quên đi. Atobe đã thực sự hôn cậu.
Ryoma căn bản không biết nên phản ứng thế nào.
Thấy bộ dạng đáng yêu này, Atobe cúi người, dịu dàng nâng cằm cậu lên, thấy trong mắt đối phương hiện rõ hình bóng mình, lỗ hổng còn thiếu trong trái tim dường như được lấp đầy, hắn in lên môi cậu một nụ hôn nhẹ lướt nhanh.
- Ghét tôi à ?- Hắn hỏi.
Ryoma kinh ngạc nhìn hắn, chốc lát liền im lặng, chậm rãi lắc đầu.
Cậu không cảm thấy Atobe đáng ghét, huống hồ lúc bọn họ hôn nhau lại càng không chán ghét, dù sao cậu cũng không thể lừa dối chính bản thân.
Atobe mỉm cười, hôn chốc lên khóe môi Ryoma lần nữa, áp trán vào trán cậu, giọng nói trầm thấp giống tiếng đàn Cello du dương, mang hàm ý mê hoặc mạnh mẽ.
- Vậy... em thích anh sao ?
Ryoma mím môi, lần này không trả lời ngay.
Thực tế, cậu không biết phải trả lời thế nào.
Nhiều năm qua, cậu chưa từng tiếp xúc với ai, cậu có thể nhìn ra chấp niệm theo đuổi cậu ban đầu của Ryuzaki Sakuno, nhưng chính mình lại không hiểu ý nghĩa của nó.
Thích, nó là gì?
Đại biểu cái gì ?
Ryoma không hiểu.
Không ai nói với cậu.
Không ai... dạy cậu.
Tuy nhiên, sự im lặng kéo dài đã khiến Atobe hiểu lầm.
Thấy Ryoma cúi đầu lặng im, nụ cười trên mặt Atobe cũng trở nên cứng ngắc.
Đây rõ ràng không phải là đang từ chối hắn sao?
A! Từ xưa tới nay hắn chưa bao giờ quan tâm tới nguyện vọng của bất kì ai, luôn làm lơ trước lòng tốt của người khác, cho đến khi trải qua, hắn mới biết cảm giác đó có bao nhiêu khó chịu.
Cổ họng nghẹn đắng không phát ra được âm thanh nào, Atobe cuối cùng đã khống chế được nỗi thất vọng sâu sắc ở trong lời nói, cố làm ra vẻ lãnh đạm.
- Bổn đại gia vốn đơn phương tỏ tình, nếu nhóc không thích thì... hãy quên đi.
Dứt lời, hắn thậm chí còn không liếc Ryoma lấy một lần mà bước đi, tựa hồ chạy trốn.
.....
Ryoma chăm chú quan sát bóng lưng hắn, ngụ ý muốn ngăn hắn lại, nhưng không biết phải nói gì, cứ vậy tùy ý để hắn rời đi càng lúc càng xa.
Atobe không phải không phát hiện ra ánh mắt ấy, là do hắn sợ phải dừng lại.
Hắn sợ nếu vẫn ở lại đây dù chỉ nửa giây, hắn sẽ bày ra vẻ mặt không hoa lệ trước Ryoma, nó không hề phù hợp với phong cách của hắn, Atobe tuyệt đối không cho phép.
Lấy điện thoại di động trong túi, bấm phím gọi, giọng nói lạnh băng vang lên.
- Mikael, tới đại lộ năm đón tôi.
Xong ném điện thoại trở vào túi.
Không mất đến năm phút, chiếc Lincoln dài sang trọng đã dừng ở ven đường. Quản gia trong âu phục màu đen vội vàng xuống xe, cúi người hành lễ.
- Thiếu gia.
Atobe nhanh chóng bước vào, ngã gục trên ghế da mềm mại, cúi đầu im lặng.
Nhận thấy có điều bất thường, bác quản gia ngồi ở ghế phụ thi thoảng lại quan sát hắn rồi ngập ngừng hỏi.
- Thiếu gia, người ổn chứ ?
- Bớt nói nhảm, về nhà!- Atobe cấp tốc ngắt lời ông.
Bác quản gia lo lắng nhìn hắn, không nói thêm, ra hiệu cho tài xế lái xe trở về.
Không khí trong xe dường như ngưng trệ, hồi hộp đến mức nghẹt thở, tài xế điều khiển xe không ngừng run rẩy, sợ vô tình chọc giận người phía sau.
Bác quản gia không hề cảm thấy sợ hãi, chỉ là có chút lo lắng, ông từ nhỏ đã nhìn thiếu gia lớn lên, chưa từng gặp bộ dạng chán nản của hắn bây giờ.
Atobe dựa lưng vào ghế, ánh mắt dán chặt vào đầu ngón tay, trái tim âm ỉ nhức nhối.
Hắn là Atobe Keigo, người thừa kế tập đoàn Atobe, từ nhỏ hắn đã được thần phù trợ, làm gì cũng đứng đầu. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện thua bất kì ai cả về mặt học tập lẫn thể thao. Nhưng tình cảm...
Nghĩ đến sự trầm mặc của Ryoma, mặt hắn lập tức tối sầm lại.
Người kiêu ngạo như hắn làm sao chịu nổi việc bị Ryoma từ chối, vì lẽ đó hắn liền vội vã rời đi khi chưa nghe được câu trả lời từ chính miệng cậu.
Huống hồ, tình huống xảy ra với việc bị từ chối có gì khác biệt ư ?
A, quá bi thảm đi.
Nở nụ cười buồn, Atobe một tay che mặt, giấu cảm xúc trên gương mặt mình.
Chiếc xe rất nhanh đã dừng ở cổng dinh thự Atobe, bác quản gia xuống xe mở cửa cho hắn nhưng hắn đã bỏ đi từ trước.
Vô số hầu gái đứng ngay ngắn hai bên cổng, vừa trông thấy Atobe, tất cả đều đồng loạt cúi đầu.
- Thiếu gia, mừng ngài trở về.
Nếu là thường ngày, Atobe sẽ búng tay oai nghiêm đi qua, dù sao nó cũng phù hợp với phong cách hoa lệ của hắn. Đáng tiếc, hôm nay hắn không có ý định như vậy, trầm ngâm bước đi không nói lời nào. Trực tiếp lên thẳng phòng.
Cùng tiếng rầm, cánh cửa bị đóng sầm lại.
- Quản gia, chuyện này...- Người hầu run rẩy quan sát gian phòng lầu trên, mấp máy môi muốn nói gì đó.
Quản gia cau mày, nhưng ông không nói gì, chỉ xua tay ra hiệu cho cô ấy không cần quan tâm.
***
Bất luận phát sinh chuyện gì, cuộc đấu vẫn diễn ra theo đúng lịch trình. Hôm nay Seigaku sẽ đối đầu với St. Rudolph.
Giống mọi lần, Tezuka là người đến đầu tiên, điều khiến hắn ngạc nhiên chính là chúa tể cao su Ryoma, hôm nay bỗng dưng sớm hơn cả hắn. Cậu lúc này ngồi bên bồn hoa, cúi đầu điều chỉnh dây vợt.
- Echizen...- Tezuka đứng cách cậu hai bước.
Ryoma bất tri bất giác ngẩng đầu, đôi mắt vốn luôn tĩnh mịch dường như bị thứ gì đó làm cho mù mịt, ẩn chức lớp sương mỏng, khiến người đối diện không thể nhìn rõ tâm tình.
Tezuka bất giác cau mày.
- Đội trưởng, là anh à.- Biết rõ người phía trước là ai, Ryoma liền cúi đầu.
- Em không khỏe sao ? - Tezuka đang định tra hỏi, Kikumaru đột ngột từ đâu nhảy ra, tựa lên vai Ryoma.
- Oa, tiểu Bất Điểm, sáng mạnh khỏe.
- Kikumaru tiền bối...
Ryoma bị hắn ôm chặt tới mức suýt ngã nhào xuống đất. May mắn thay, Tezuka đã kịp thời nắm lấy cánh tay cậu.
- Tiểu Bất Điểm, làm sao thế ? Không có chút sức sống nào cả.
Kikumaru chọc chọc vào mặt Ryoma muốn náo cậu một hồi, nhưng sau lưng bất ngờ có luồng khí lạnh ập đến.
Hắn quay đầu e ngại nhìn gương mặt lạnh băng gấp mười mấy lần bình thường của Tezuka. Đôi môi mỏng mím chặt, lời nói gây sốc.
- Kikumaru, chạy mười vòng quanh công viên.
- Hả tại sao ?
- Hai mươi vòng !
- Oa... Tớ đi ngay đây.
Kikumaru sợ đến mức vội buông tay bỏ chạy nhưng lại không hiểu vừa rồi chính mình đã làm gì mà khiến Tezuka tức giận.
- Đội trưởng, tay...- Ryoma nhìn chằm chằm bàn tay vẫn đang nắm chặt cánh tay mình, không khỏi nhắc nhở.
Tezuka trầm mặc quan sát cậu, chậm rãi buông tay, ngập ngừng hỏi.
- Echizen, em có chỗ nào không thoải mái ?
Bàn tay đang sửa dây vợt ngừng lại, cậu kéo vành mũ về phía trước, hoàn hảo giấu khuôn mặt dưới mũ.
- Không, không có gì.
Dứt lời, bên tai văng vẳng giọng nói dịu dàng.
- Ryoma, Tezuka, chào buổi sáng.
Ryoma và Tezuka cùng lúc ngẩng đầu lên, họ thấy Fuji, người vẫn luôn giữ nụ cười trên môi.
- Fuji.- Tezuka nhàn nhạt đáp.
Ryoma liếc hắn, im lặng.
Nhìn phản ứng của cậu, khóe miệng Fuji hơi trùng xuống.
Trận đấu đầu tiên là cặp đánh đôi thứ hai Kaido và Momoshiro. Cả hai đều trông như thể muốn lao vào xé xác nhau. Đã xem trận đấu từ trước, Ryoma chán nản không thèm coi, sau khi nghe sắp xếp đội hình, cậu trực tiếp đi ra ngoài.
Mặc dù không biểu hiện gì trên mặt, nhưng tâm trí Ryoma vô cùng hỗn loạn, cậu không thể hình dung ra được.
- Ryoma đang phiền não sao ?- Ai đó bên cạnh hỏi.
Cậu gần như đã quen với người này, Ryoma liếc hắn, bất lực lên tiếng.
- Fuji tiền bối.
Fui mở mắt ra, băng lam đồng tử xuất hiện tia lạnh thấu xương, hắn cong môi.
- Em vẫn chưa trả lời anh, Ryoma.
- Không có gì.- Cậu chỉnh mũ, che lấp ánh mặt trời chói trang ở trên đỉnh đầu, né tránh sự dò xét của đối phương.
- Thật ?- Fuji cười nhẹ, không tiếp tục hỏi.
- Nhân tiện, Ryoma cho anh mượn điện thoại nhé. - Im lặng hồi lâu, Fuji bất ngờ mở miệng.
Ryoma chẳng thèm hỏi hắn sẽ làm gì mà ném thẳng cho Fuji.
Fuji nhận lấy, ngón tay nhanh chóng bấm phím rồi trả cho Ryoma.
- Trả em.
Ryoma nhìn Fuji bằng nửa con mắt, do dự lấy di động về.
- Anh vừa làm gì vậy ?
- Giúp em giải quyết những rắc rối.
- Hả ?
Fuji không nói thêm gì nữa, đứng dậy vỗ vụn cỏ bám trên người xuống.
Kỳ quái ! Ryoma trừng mắt nhìn bóng lưng hắn xa dần, âm thầm bĩu môi.