Ryoma đến đại lộ 5, khu vực xung quanh không có người qua lại, thỉnh thoảng xuất hiện vài chiếc ô tô chạy ngang qua.
Cậu đã cố gọi cho Atobe nhiều lần nhưng không được. Trong lòng bỗng dưng trào dâng cảm giác mất mát đồng thời cũng hoảng sợ.
Bất kể là ai, đợi bốn tiếng đồng hồ đều sẽ mang theo nỗi thất vọng mà trở về thôi, chưa kể trời còn mưa to như thế này.
Ryoma phân vân không biết có nên tới nhà Atobe xin lỗi hắn không ?
Đưa tay quệt nước mưa rơi trên mặt, Ryoma mím môi tiến về phía trước, cố gắng kiềm chế đôi tay đang run rẩy của mình.
Kỳ thực cậu có chút sợ hãi.
E rằng từ bây giờ cậu sẽ không thể liên lạc với Atobe nữa.
Càng sợ nhìn thấy vẻ mặt chán ghét và lạnh lùng của hắn.
Ngoại trừ tennis, cậu chưa từng tiếc nuối thứ gì, Ryoma không hiểu phải định nghĩa cảm giác hiện giờ ra sao.
Ngay khi định bỏ về, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Chưa kịp phản ứng, một đôi tay lạnh lẽo bất ngờ ôm ghì lấy cậu, kéo cả người cậu vào trong lòng.
Ryoma ngửi thấy mùi hương thảo thoang thoảng, cậu nhìn bàn tay đang vòng qua eo mình, do dự hồi lâu mới ngẩng đầu.
Quần áo đối phương ướt sũng, mái tóc rối bù dính lấy hai bên mặt vì mưa, dưới hàng mi dài con ngươi tím xám thoắt ẩn thoắt hiện nhưng ánh mắt hắn mơ hồ toát lên vẻ hài lòng. Khoảnh khắc này Ryoma chợt hiểu ra những điều trước đây cậu không thể hình dung được.
Cậu đã theo đuổi sự nghiệp tennis rất lâu, bất kể vui buồn đều do tennis mang lại, chẳng ai nói cho cậu biết "thích" nghĩa là gì, cậu cũng không chủ động thích ai. Bởi vậy Ryoma đại khái không hiểu nổi nó có hàm ý gì. Đối với việc Atobe chủ động đến gần ôm hôn cậu, nói những lời sến sẩm mà cậu lại không hề chán ghét. Liệu nó có phải được gọi là thích không ? Nếu đúng thì có lẽ cậu thích Atobe.
- Tôi....
Ngập ngừng chốc lát, Ryoma nói tiếp:
- Tôi xưa nay... Không ai nói cho tôi biết cho nên tôi thực sự không hiểu ý anh... Nhưng tôi chắc chắn không ghét anh, anh... Hiểu ý tôi chứ ?
Ngạo kiều thiếu niên cúi đầu, chậm rãi giải thích.
Atobe ngơ ngác nhìn cậu, những nghi vấn trong lòng rốt cuộc cũng được hóa giải từng chút một.
A, hắn đúng thật là một tên ngốc vô phương cứu chữa.
Đứa nhóc trước mặt rõ ràng cái gì cũng không hiểu, ngược lại hắn luôn mong đợi sự hồi đáp từ cậu, phải chăng là do hắn quá nóng vội.
Nhưng Ryoma có nghĩ như nào thì Atobe cũng sẽ không để cậu thoát khỏi tay hắn. Dù cho cả đời này không hiểu đi nữa, Atobe nguyện dùng cả đời hắn giữ cậu bên cạnh mình. Echizen Ryoma chỉ có thể là của Atobe Keigo.
Hai tay hắn đè lên vai Ryoma, xoay người cậu lại, rồi tiếp tục cái ôm còn dở dang, chặt đến mức như thể hắn đang tự dày vò chính bản thân mình.
- Tôi sẽ đợi em. Trước khi hiểu được cảm xúc của mình, em không cần ép bản thân phải suy nghĩ nhiều đâu, tôi sẽ luôn ở bên em.
Ryoma có chút không thoải mái khi bị hắn ôm chặt, giọng nói trầm ấm vui vẻ vang vọng rõ ràng bên tai, cậu do dự lúc lâu, cuối cùng tùy ý để hắn ôm.
Thực tế, chuyện này không hẳn là xấu.
Cậu cười thầm.
Nháy mắt, Ryoma mơ hồ hiểu ra lí do tại sao mình được tái sinh, có thể là để thay đổi quá khứ chăng.
Còn sự thật thì ai mà biết được.
*
Kể từ khi Echizen Nanjiro phát hiện đứa con trai bé bỏng của mình không hứng thú với cô cháu gái nhỏ xinh đẹp nhà bà Ryuzaki, ông thường thở dài lo lắng, tự hỏi con trai mình liệu có ế cả đời không ?
Đối với loại chuyện này, người vẫn luôn là samurai Nanjiro được đồn đại, ông không biết nên cười hay nên khóc.
- Cô ơi, chú đang làm gì vậy?
Nanako vừa về đến nhà, cô không khỏi tò mò khi thấy Nanjiro đang nằm ườn ra sàn lẩm bẩm một mình.
Rinko cười cực kỳ ôn nhu.
- Đại khái giống như người cha đang gánh trên vai trọng trách to lớn đi.
- Hả ?- Nanako khó hiểu nhìn dì Rinko rồi lại quay sang Nanjiro.
Cô định lên tiếng thì cửa sân ngoài đột ngột mở ra.
- Ồ, Ryoma về rồi.- Nanako vội vàng đứng dậy chào đón.
Ryoma mỉm cười thay cho lời đáp.
Đẩy cánh cửa gỗ ra, Nanako thấy Ryoma ướt sũng đứng trước cửa nhìn cô, gương mặt thanh tú không thể hiện chút biểu cảm nào.
- A Ryoma, tại sao lại dầm mưa về như vậy ?- Nanako hoảng hốt thốt lên.
- Không sao, cơn mưa này vẫn madamadadane.- Ryoma chẳng mấy bận tâm.
- Có khăn lau không ?
Nanako chợt nhận ra điều gì đó, quay người liền thấy dì Rinko chạy ra cùng với chiếc khăn khô.
- Ryoma, đây là...
Nanako phát hiện đằng sau Ryoma còn có một người khác, khuôn mặt vô cùng điển trai, tuy chưa trưởng thành nhưng đã sở hữu một khí chất mà nhiều người không thể có được.
- Xin lỗi vì đã làm phiền, em là Atobe Keigo.- Atobe rất lịch sự chào hỏi Nanako, Ryoma không khỏi kỳ quái liếc hắn một cái.
Trong ấn tượng của Ryoma, hắn đặc biệt kiêu ngạo, không để bất cứ ai vào mắt.
- A, vào đây đi.- Rinko hết nhìn con trai mình rồi lại nhìn sang Atobe.
- Nanako, mau mang khăn cho Atobe-kun.
- Vâng.- Nanako vội vàng bước vào phòng khách và nhanh chóng quay trở ra với chiếc khăn tắm.
Ryoma tùy ý dùng khăn lau nước mưa trên người, nhướm mày quan sát hành động của Atobe.
Ở tình huống xấu hổ thế này, hắn vẫn có thể giữ vững phong độ, phải công nhận rằng hắn quả thực phi thường.
- Chỉ là cơn mưa nhỏ, ngươi yếu vậy sao thanh thiếu niên ?
Nanjiro khịt mũi bước tới, liếc qua Atobe đang đứng cạnh Ryoma, mắt ông sáng rực.
- Chà, cậu không phải là người lần trước chơi tennis cùng tên nhóc sao ?
- Vị này...
Atobe dùng ánh mắt thăm dò lên Nanjiro, ngược lại Ryoma khinh khỉnh đảo mắt nhắc nhở hắn.
- Đừng để ý tới ông ta, lão già đáng xấu hổ.
- Ngươi nói gì ? Ta đáng xấu hổ chỗ nào ?- Nanjiro nghiến răng hét lớn.
Ryoma trừng mắt nhẫn tâm đáp.
- Toàn bộ.
- Haaa ?
- Anh đang làm phiền Atobe-kun đấy.- Rinko quay người đối diện với Nanjiro.
- Nanjiro, đừng làm trò mất mặt trước bọn trẻ.
Atobe biết cha của Ryoma là vận động viên tennis chuyên nghiệp đã gây chấn động thế giới. Hắn cũng từng xem qua những bức ảnh liên quan đến ông nhưng người đàn ông lôi thôi lếch thếch này...
Khóe miệng hắn khẽ giật.
Tin đồn thật sự đáng sợ.
- Chào chú, cháu là Atobe Keigo.- Sau khi lấy lại phong thái, Atobe hướng Nanjiro gật đầu chào hỏi. Tuy có hơi ngượng nhưng vẫn thể hiện bản chất cao cao tại thượng như một vị vua.
Nanjiro sửng sốt, ánh mắt dò xét dán chặt lên người Atobe.
- Atobe...
Nếu ông nhớ không lầm thì hắn chính là con trai của chủ tịch tập đoàn lớn nhất Nhật Bản.
Atobe gật gù, không khiêm tốn cũng chẳng hống hách.
Nanjiro không khỏi nhướm mày.
Hố hố, đứa trẻ thú vị.
Atobe mải nghĩ cách đối phó với vị trưởng bối khó nhằn, chưa kịp định thần liền thấy Nanjiro bước đến vài bước, đặt tay lên vai hắn cười nói.
- Ta nói nè thiếu niên, nhà cậu rất giàu đúng không ?
Mặc dù Atobe rất muốn tận lực tôn trọng cha Ryoma, bất quá hắn không thể không cảm thấy nụ cười của samurai Nanjiro có vẻ hơi...
Ừm, hèn mọn.
- Cứ coi là thế đi ạ.- Atobe cố tình trả lời.
- Vậy cậu có phải nên hào phóng chuẩn bị món quà ra mắt gặp mặt không ?- Nanjiro cười hì hì mò tới gần hắn, không ngừng nghĩ về những cuốn tạp chí áo tắm mà ông đã ao ước từ lâu.
- Do sơ suất của cháu, lần tới cháu nhất định sẽ mang quà.- Atobe nghiêm túc đồng ý.
- Ai da, Atobe-kun so với thằng nhóc Ryoma hiểu chuyện hơn nhiều.
- Lão già thối, đừng tự làm mình mất mặt nữa.
Ryoma trực tiếp phi quả bóng tennis vào đầu Nanjiro. Ông bực bội gầm gừ.
- Cái gì, ngươi có phải quá kiêu ngạo rồi không ?
- Anh yêu !!!
- Chú...- Nanako xấu hổ che mặt, vô cùng không muốn nhận ông là chú mình.
Lần đầu tiên, Atobe Keigo gặp samurai Nanjiro, theo một nghĩa nào đó, việc này phi thường có lợi. Thực vui, thực sự đáng mừng a.
*
Nhà Ryoma tràn ngập niềm vui thì trên con đường đại lộ 5, Fuji đứng ở nơi ấy, thật lâu không nhúc nhích.
Trước mắt hắn hiện ra hình ảnh Ryoma và Atobe, hắn không muốn thừa nhận bản thân không thể ngừng ghen tị với Atobe.
- Fuji tiền bối, nếu anh buồn chán, hãy đi tìm người khác để chơi trò đùa tẻ nhạt của anh.
Đây là những gì Ryoma nói với hắn trước lúc bỏ đi.
Lòng bàn tay bị móng tay đâm vào hôm đó để lại vết sẹo mờ nhạt, cơm đau âm ỉ một lần nữa tiếp tục lan rộng, khiến hắn không khỏi run rẩy.
Hắn càng không muốn người trước kia tỏ tình hắn, giây sau liền coi hắn như kẻ xa lạ.
Hắn không thể hiểu tại sao con người có thể thay đổi nhiều như vậy trong một ngày. Bất ngờ tỏa sáng rực rỡ thì dù cho là ai đi chăng nữa cũng sẽ bị thu hút mà thôi.
"Sẽ rất tuyệt nếu em có thể tìm được người khác." Fuji nghĩ.
- Nhưng Ryoma...
Fuji ngồi xuống, để mặc cơn mưa lớn ập vào người, hắn run rẩy không ngừng, dường như tứ chi mất đi cảm giác, hắn bất động.
- ... Trong mắt anh chỉ có em.
Mưa ngày càng nặng hạt.