Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 133



Ông chủ bán đồ ăn nhanh dọn quầy, chuyển đến quầy bán đồ ăn vặt.

Có lẽ là biết ban ngày không có ai đến mua đồ, anh ta đóng cửa quầy bán đồ ăn vặt, đi vào ngủ bù.

Các người chơi không hiểu ra sao, trước khi bà chủ không nói chuyện với Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ, không một ai nhắc đến động tĩnh tối hôm qua của các hộ gia đình, bọn họ còn có thể cho rằng những người này đã quen rồi.

Lời của bà chủ phủ nhận phỏng đoán của bọn họ.

Người chơi nam ở tầng ba tên Vệ Kính Vân hỏi Hạ Bạch: "Lời bà chủ nói có đáng tin không?"

Hạ Bạch: "Tôi không dám cam đoan."

Vừa mới ngủ một đêm ở chung cư, mặc dù cậu cảm thấy bà chủ có thể vì khối Phỉ Thúy kia có thể đang lấy lòng bọn họ, không nói dối, cũng không dám xác định với người khác, chính cậu cũng chỉ là nghiêng về phía này mà thôi, không chắc chắn.

Lận Tường hỏi: "Tối hôm qua cậu cũng nghe thấy tiếng va chạm, tiếng kéo và tiếng thái rau rồi sao?"

Vệ Kính Vân nói: "Tôi chắc chắn là tôi nghe thấy, mọi người cũng đều nói đã nghe thấy."

Lận Tường: "Vậy âm thanh này liền trở thành một trong những manh mối mấu chốt của chúng ta."

Vệ Kính Vân nói: "Còn có bàn thờ nhỏ trong cầu thang."

Bàn thờ nhỏ kia cũng là điểm mấu chốt mà Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ cảm thấy.

Hạ Bạch lấy thông tin bọn họ biết ra chia sẻ, "Trên bàn thờ nhỏ kia có hai cây hương cháy hết, phòng 204 của ông lão sát vách chúng tôi có mùi nhang nhưng không có dấu vết đốt nhang, tối hôm qua chúng tôi lại nhìn thấy ông ta xuất hiện trong hành lang, bàn thờ kia có thể là do ông ta lập."

Tiền Tinh đứng lên, vô cùng hài lòng gật đầu với Hạ Bạch: "Đúng vậy, mục tiêu chung của chúng ta chính là phá trò chơi, chúng ta phải hợp tác hỗ trợ lẫn nhau trong trò chơi, chia sẻ thông tin, cùng nhau cố gắng rời khỏi nơi này."

"..."

Lận Tường trong giây phút im lặng ho khan một tiếng: "Vậy ông ta có phải là nhân vật chính của trò chơi này không? Loại trò chơi không rõ mạch truyện chính này, tìm được nhân vật chính quan trọng hơn."

Lận Tường nhớ rõ trò chơi Học viện y Hòa Bình chính là như vậy, trò chơi chỉ nói cho bọn họ thưởng thức câu chuyện, trên thực tế bọn họ gần như dành toàn bộ thời gian để tìm nhân vật chính, tìm được nhân vật chính chân chính cũng liền phá trò chơi.

"Cậu nói đúng, loại bản đồ này điều quan trọng nhất là tìm nhân vật chính, chỉ cần chúng ta tìm được nhân vật chính là cách sự thật rất gần." Tô Linh Linh ở tầng ba nói, "Tuyến chính của trò chơi này nhìn có vẻ không rõ ràng, nhưng thật ra mạch truyện chính trong hành động của chúng ta rất rõ ràng, chính là tìm ra nhân vật chính trong số những hộ gia đình ở đây."

"Nhưng mà, hiện tại nhìn vào thì ông lão phòng 204 đúng là đáng nghi, có thể không phải là nhân vật chính, bình thường người đầu tiên nhảy ra sẽ không phải là nhân vật chính, nhân vật chính của loại trò chơi này hẳn là sẽ ẩn mình rất kỹ."

Lận Tường lập tức nói: "Tôi tán thành suy nghĩ của cậu!"

Nhân vật chính của bệnh viện Hòa Bình ẩn mình quá sâu.

"Hừ! Đây là suy nghĩ ngu ngốc gì vậy?" Người chơi nam chê thối khi vào chung cư, Mã Hâm Giáp nói: "Trò chơi không đi theo đường lối, nếu ông ta là nhân vật chính, mọi người lơ là một chút là tiêu đời sao?"

Lận Tường: "Mọi người đều có quyền phát biểu ý kiến của mình, anh không tán thành thì không tán thành, sao lại công kích cá nhân chứ?"

"Tôi công kích cá nhân ở chỗ nào? Rõ ràng là ý nghĩ vừa buồn cười vừa ngu ngốc!" Mã Hâm Giáp nhếch miệng cười nhạo.

"Ấy, không phải vừa rồi tôi đã nói muốn giúp đỡ lẫn nhau sao? Chuyện lớn như vậy, sao lại ầm ĩ lên thế." Tiền Tinh đứng giữa hai người, "Vào cùng một trò chơi chính là duyên phận, chúng ta phải giúp đỡ, thân thiện."

"Liên quan gì đến..." Mã Hâm Giáp định chửi bậy, nhìn thấy gương mặt kia lại nhịn xuống.

Tiền Tinh thật sự có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Hạ Bạch cảm thấy có thể Tiền Tinh biết mình, nhưng nếu cậu đã từng gặp qua khuôn mặt như vậy, cậu nên nhớ rõ mới đúng.

Có ba khả năng.

Một, Tiền Tinh biết cậu, nhưng cậu quả thật chưa từng gặp Tiền Tinh.

Hai, hai người bọn họ từng gặp nhau, nhưng mà trong khoảng thời gian Hạ Bạch mất trí nhớ.

Ba, Tiền Tinh đã cải trang. Nhìn bề ngoài của chị ấy quả thật rất tự nhiên, ngay cả một dấu vết thẩm mỹ cũng không có, nhưng đây là thời đại trò chơi xuất hiện, có thể có đạo cụ và kỹ năng thần kỳ gì đó, chẳng phải cậu ta có một kỹ năng có thể thay đổi mặt người là Người Ngàn Mặt sao, đạo cụ mà Cục quản lý trò chơi đưa ra lần này chính là ngụy trang.

Hạ Bạch nghĩ đến ba khả năng này, dự định sẽ thăm dò cô ấy một chút.

Vệ Kính Vân cũng đứng ra làm người hòa giải, "Mọi người nói đều có lý, trước mắt chúng ta tìm kiếm nhân vật chính sẽ không dùng phương pháp loại trừ, tôi cũng nói một người tôi cảm thấy có thể là nhân vật chính."

Lận Tường phối hợp hỏi: "Ai vậy?"

Vệ Kính Vân nói: "Mẹ của cô bé phòng 305."

Sau khi trả lời Lận Tường, anh ta nhìn về phía Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ, "Hai cậu cũng ở chỗ bà chủ phòng 303 có được một ít manh mối về cô ấy phải không?"

"Ừ." Lăng Trường Dạ không giấu diếm, đem manh mối có được từ bà chủ nói cho bọn họ, một chút liên quan cũng không bỏ sót.

"Lượng thông tin này hơi nhiều." Lận Tường phân tích, "Thứ nhất là mẹ của cô bé đã bỏ rơi con gái ở chung cư này, nhưng cô ấy vẫn không quên đưa cho con gái rất nhiều đồ, điều này hơi kỳ lạ."

"Kỳ lạ chỗ nào?" Mã Hâm Giáp nói: "Cô ta bỏ rơi con gái, nhưng vẫn áy náy thôi."

Lận Tường: "Cậu không nghe rõ sao? Gửi rất nhiều đồ, cái gì cũng không thiếu, điều này nói rõ người mẹ có thể nuôi con gái, nếu đã như vậy tại sao cô ấy phải vứt bỏ con gái."

"Bởi vì cô ta muốn tái giá, trèo cao, con gái là vật cản." Mã Hâm Giáp không chút do dự nói.

Lận Tường ngẩn người, "Anh nói đúng, tôi lại chưa từng nghĩ đến khả năng này."

Mã Hâm Giáp kỳ quái nhìn cậu ta, im lặng hai giây rồi khinh bỉ, "Đương nhiên cậu không thể tưởng tượng được, nhìn là biết cậu ấm cô chiêu không biết nhân gian khó khăn rồi."

"Đúng vậy." Lận Tường nói.

Mã Hâm Giáp: "..."

Anh ta bị chọc tức đến không muốn nói chuyện.

Lận Tường tiếp tục nói phát hiện của mình, "Thứ hai, mẹ của bé gái là một người phụ nữ rất xinh đẹp, từ lời nói của bà chủ, chị ta vẫn có chút để ý việc chồng mình khen mẹ của bé gái xinh đẹp, đồng thời từ lời nói của chồng bà chủ có thể nghe ra, trong chung cư có những người khác cũng cảm thấy mẹ của cô bé xinh đẹp."

"Từ xưa đến nay, phụ nữ đẹp đều dễ dàng trở thành nhân vật chính, tôi xem qua rất nhiều phim đều là như vậy, cô ấy sẽ vì chính mình xinh đẹp mà trở nên bi thảm, bởi vì trải qua những bi thảm đau khổ mà trả thù."

Hạ Bạch: "..."

Lận Tường nói: "Mọi người nói xem, có khả năng hay không, thật ra mẹ của bé gái đã bị ai đó trong chung cư này hại chết, bàn thờ kia chính là để cúng cô ấy?"

"Mẹ kiếp!" Một người đàn ông vạm vỡ tên Hùng Tây Nguyên bỗng nhiên nói: "Anh bạn, cậu phỏng đoán như vậy, nghĩ kỹ thì đáng sợ thật đáy! Bé gái mỗi ngày vẫn đang đợi mẹ, mỗi ngày gặp người trong chung cư đều hỏi có từng gặp mẹ mình hay chưa, con bé không biết mẹ mình đã bị một người nào đó trong số những người này hại chết, thậm chí có thể tất cả bọn họ đều tham gia, hoặc là đều biết cô ấy đã chết. Rất có khả năng!"

Được ủng hộ chắc chắn như vậy, Lận Tường vô cùng vui vẻ, giống như tìm được tri kỷ, đi đến trước mặt người chơi nam, "Đúng không, anh bạn, tôi biết cậu, cậu tên là Hùng Tây Nguyên."

"A, tôi cũng nhớ cậu, cậu tên là Lận Tường." Hùng Tây Nguyên càng nghĩ càng cảm thấy, Lận Tường phỏng đoán theo hướng này là đúng, "Tôi nghiêng về việc cái chết của mẹ bé gái có liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp với tất cả mọi người trong chung cư hơn, nếu như vậy, bọn họ chắc chắn đã thống nhất, đều im lặng đối với sự khác thường vào ban đêm."

Lận Tường: "Sự khác thường tối hôm qua là do hồn ma của mẹ bé gái đến báo thù? Nhưng bởi vì người ở đây áy náy, nên bị trả thù cũng không dám nói?"

Hùng Tây Nguyên: "Có khả năng!"

Hạ Bạch: "..."

Chỉ mới có một buổi tối, chỉ với vài câu nói, hai người bọn họ đã tưởng tượng ra một vở kịch lớn.

Sau khi nói xong, Lận Tường theo bản năng nhìn về phía Hạ Bạch, hỏi: "Hạ Bạch, chúng tôi phỏng đoán như thế nào? Có sơ hở không?"

Mà Hùng Tây Nguyên nhìn về phía Lăng Trường Dạ, người đàn ông cao lớn thô kệch thoạt nhìn lại có chút ngại ngùng.

Hạ Bạch: "?"

Hai người còn chưa mở miệng, Dương Mi đã thay bọn họ nói, anh rất hiểu Lăng Trường Dạ, "Không có đủ manh mối mà cứ ở đây đoán mò, chính là lãng phí thời gian, có thời gian này không bằng đi tìm manh mối đi."

Lận Tường không dám phản bác anh ta, lập tức im tiếng.

Lăng Trường Dạ làm ra vẻ đó không phải thái độ của mình, cười nói: "Giao lưu rất có ý nghĩa, trao đổi thông tin, tư tưởng va chạm, hiệu suất tăng gấp bội. Bên tôi đã nói hết những gì biết, mọi người ở tầng trên còn phát hiện được gì không?"

Vệ Kính Vân nói: "Chúng tôi đã nắm rõ tình hình của các hộ gia đình ở tầng ba, tầng bốn, tầng năm."

Hạ Bạch: "Hiệu suất của mọi người cao thật đấy."

Tiền Tinh: "Tôi cũng đã nắm rõ tình huống của tầng một, tầng hai."

Hạ Bạch: "..."

Căn cứ theo miêu tả của hai người, bọn họ đã vẽ được một bản đồ nhân sự của chung cư Đế Hào.

Tầng một: Tiệm ăn, quầy bán đồ ăn vặt, hai nơi này đều thuộc về một ông chủ, còn có hai căn phòng bỏ trống không có người ở, trong đó có một căn cửa sổ bị hỏng, tối hôm qua có một người ăn mày bò vào ngủ, nhìn từ chăn gối và bát đũa bên trong, có vẻ như ông ta thường xuyên đến đây ở.

Tầng hai:

202 là phòng của Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ.

204 là phòng của ông lão thích nhìn trộm kia.

205 là phòng của Tiền Tinh.

206 là phòng của Dương Mi và Lận Tường.

209 là phòng của một nữ sinh độc thân, tuổi tác chắc không lớn lắm.

211 là phòng của một bà cụ và cháu trai.

Tầng ba:

303 là phòng của bà chủ tiệm làm tóc và chồng.

304 là phòng của người chơi Vệ Kính Vân và Mã Hâm Giáp.

305 là phòng của bé gái kia.

307 là phòng của người chơi Tô Linh Linh và Trình Nghi.

308 là phòng của một bà cụ.

310 là phòng của người chơi Từ Thanh Minh và Hùng Tây Nguyên.

311 là phòng của người chơi Dư Triều và Lam Tương.

Tầng bốn:

406 là phòng của một cặp nam nữ, có vẻ là vợ chồng son.

Tầng năm có vẻ không có ai ở, hành lang tầng đó đặc biệt ẩm ướt, có thể là bị dột.