Cho nên hộ gia đình ở đây không tính người làm ăn ở tầng một và người ăn mày kia, chỉ có 204, 209, 211, 303, 308 và 406, thêm tầng một nữa là bảy hộ, cũng không nhiều, điều tra cũng không phiền phức.
Hạ Bạch liếc nhìn Tiền Tinh, tối hôm qua ngoại trừ khoảng thời gian lên tầng ba gội đầu, và khoảng thời gian từ 11 giờ đến 12 giờ có âm thanh khác thường rõ ràng, còn lại cậu không nghe thấy âm thanh gì ở tầng hai, ngay cả tiếng gõ cửa cũng không có, tầng hai yên tĩnh.
Trong hoàn cảnh như vậy, cô ấy lại nắm rõ được tình hình của tầng hai, còn nói "Cô gái 209 kia tuổi tác chắc không lớn lắm", loại lời nói như tận mắt nhìn thấy này, cô ấy chắc chắn có kỹ năng đặc biệt gì đó.
Người chơi ở tầng ba cũng vậy.
*
Hạ Bạch lại nhìn lướt qua tất cả người chơi, có vài người chơi từ đầu đến cuối đều không nói gì, có người đang suy nghĩ, có người cúi đầu im lặng.
Vệ Kính Vân nhìn thoáng qua Lăng Trường Dạ, thấy đội trưởng đội Công Kiên của Cục quản lý trò chơi là anh không nói gì, vì thế anh ta mở miệng: "Vậy hôm nay chúng ta chia nhau hành động? Người chơi ở tầng hai điều tra manh mối của các hộ gia đình ở tầng hai, người chơi ở tầng ba điều tra tầng ba và tầng bốn, có thời gian có thể điều tra hai người ở tầng một."
Lận Tường rất tán thành: "Được. Nhưng chúng ta cũng không cần bó buộc như vậy, tôi thấy bà chủ tầng ba rất thích nói chuyện với Hạ Bạch và đội trưởng Lăng, hai người có thể đến đó hỏi thăm tình hình các hộ gia đình trong chung cư."
"Ừ." Vệ Kính Vân gật đầu, "Mỗi tối và sáng khi ăn cơm, chúng ta có thể tập trung ở đây để trao đổi thảo luận."
Sau khi thảo luận đơn giản và phân công xong, mọi người giải tán, trở về phòng của mình.
Mọi người ở tầng ba đi lên trước, Lận Tường đi phía sau nói: "Sao tôi lại cảm thấy phó bản này có chút tà môn thế nhỉ?"
Hạ Bạch cảm thấy cảm giác của cậu ta rất quan trọng, bèn hỏi: "Tà môn chỗ nào?"
Lận Tường: "Không nói rõ được, chỉ là không hiểu sao lại cảm thấy có gì đó tà môn, chỗ nào đó không đúng lắm."
"Theo kinh nghiệm xem phim và tiểu thuyết nhiều năm của tôi, những người ban ngày bình thường như bọn họ có thể sẽ biến thành quái vật hại người vào ban đêm, tối hôm qua tôi gần như thức cả đêm, chỉ chờ đến lúc này, 11 giờ nghe thấy tiếng động lạ, tôi còn tưởng là cuối cùng cũng đến, kết quả lại chẳng có chuyện gì xảy ra."
Hạ Bạch: "..."
Cậu ta vẫn thích lấy phim ảnh làm căn cứ.
Nhưng mà, cậu cũng giống như Lận Tường, cũng cho rằng đám người này buổi tối sẽ xuất hiện dị hóa.
Trò chơi lại một lần nữa không đi theo lẽ thường.
Dương Mi: "Đúng rồi, đến giờ quỷ vẫn chưa xuất hiện, kỹ năng của tôi vẫn chưa dùng được, không phải là mãi không dùng được chứ?"
Hạ Bạch: "Nếu người trong chung cư này thờ cúng Tà Thần, kỹ năng của anh còn dùng được không?"
Dương Mi lắc đầu, "Chỉ có tác dụng với quỷ thôi."
Vừa nói chuyện, Hạ Bạch chú ý thấy Tiền Tinh đi phía trước vẫn luôn vểnh tai nghe trộm.
Cậu bước nhanh đến bên cạnh Tiền Tinh, không cho chị thời gian phản ứng liền hỏi: "Tiền Tinh, chị có thể cho tôi thi thể của chị không?"
Tiền Tinh: "..."
Tiền Tinh: "..."
Hạ Bạch bắt được sự kỳ lạ trên mặt Tiền Tinh.
Tại sao chị ấy lại có vẻ mặt này?
Người bình thường nghe được câu hỏi này của cậu, hẳn là giật mình, nghi hoặc hoặc phẫn nộ, hiếm thấy hơn nữa, cũng chính là như Vưu Nguyệt, trực tiếp đồng ý với cậu.
Sự quái dị của Tiền Tinh từ đâu mà đến?
Rất nhanh Tiền Tinh thu hồi biểu cảm trên mặt, bình thường hỏi cậu: "Có ý gì đây Hạ Bạch? Tôi còn sống mà, thi thể gì chứ?"
Hạ Bạch liếc chị ta một cái, "Không nói cho chị biết."
Tiền Tinh: "..."
Nói xong Hạ Bạch nhìn về phía bàn thờ nhỏ phía trước, hoa quả đã thay mới, hơi khác với tối hôm qua, nho đổi thành đào vàng. Hương vẫn cháy đến cùng giống như hôm qua, nhưng nhìn kỹ có thể nhìn ra, không phải hai cây hôm qua.
Nhìn hai nén hương kia, Hạ Bạch bỗng nhiên nói: "Bàn thờ nhỏ này thật sự có thể là thờ người chết."
Lận Tường: "Sao cậu lại nói vậy?"
Hạ Bạch: "Số lẻ là dương, số chẵn là âm. Bình thường thắp hương bái Phật đều là ba nén hương, cúng thần có thể một nén, hoặc ba nén, nhưng tuyệt đối không thể là hai nén, hai nén thường là cúng tổ, cúng bái vong linh linh tinh."
Tiền Tinh gật đầu: "Không tệ."
Lận Tường hỏi: "Vậy nếu cúng tà thần, Âm Thần, nghe đã biết không phải chính đạo gì rồi thì sao?"
Hạ Bạch: "..."
Vậy cậu nói thế nào, nếu là Tà Thần, khẳng định tà môn ngoại đạo đủ kiểu, khó có thể thống nhất.
Lăng Trường Dạ nhìn chằm chằm mâm trái cây tươi mới kia nói: "Thật sự là bàn thờ ông lão cách vách lập nên sao, trái cây này chất lượng không tệ, ông lão nhìn nghèo rớt mồng tơi, có thể mỗi ngày cung ứng trái cây tươi mới như vậy sao?"
"Ừ." Hạ Bạch gật đầu.
Tối hôm qua bọn họ ở trong phòng ông lão nhìn thấy ông ta ăn bánh bao với nước lã, sao có thể mỗi ngày cung ứng hoa quả tốt như vậy? Cho dù móc hết tiền túi miễn cưỡng có thể duy trì, ông ta lớn tuổi như vậy, không tự mình hưởng thụ những năm tháng cuối đời, mưu cầu gì chứ.
"Nếu nói như vậy, trong tòa nhà chung cư này ai có thể cung cấp nổi?" Dương Mi ngây thơ lại nói thẳng: "Nhìn bọn họ có vẻ đều rất nghèo, hôm nay bà chủ còn mặc váy hôm qua kìa."
Lận Tường: "Đợi lát nữa khi điều tra, chúng ta có thể điều tra theo hướng này, người có năng lực kinh tế này có thể chính là người thiết lập bàn thờ, khả năng chính là người gần với chân tướng nhất."
Hạ Bạch "Ừm" một tiếng, vừa định nói chuyện, nhìn thấy ông lão phòng 204 bên cạnh, lại lén lút trốn ở đầu cầu thang nhìn trộm bọn họ.
Lận Tường cũng phục ông ta rồi, "Bác ơi, bác nhìn trộm chúng cháu làm gì vậy?"
"Phi! Đồ không biết xấu hổ!" Ông lão nhảy một chân, "Ai nhìn trộm các cậu! Tôi đang xem con trai tôi tới chưa?"
"..."
Trong phòng của ông ta xác thực cách hai cái giường. Hạ Bạch nhân cơ hội hỏi: "Bác có con trai ạ? Sao chúng cháu không thấy? Bác nói dối, bác hoàn toàn không có con trai, bác chính là đang nhìn trộm chúng cháu."
"Tôi có con trai! Tôi có con trai!" Ông lão dường như bị đâm trúng điểm đau, giọng nói lập tức lớn hơn: "Hàng xóm láng giềng đều biết tôi có con trai!"
"Tôi nói cho các cậu biết, con trai tôi rất hiếu thuận, thường xuyên đến thăm tôi. Nó còn đặc biệt lợi hại, nó nói nó đang lên kế hoạch mua lại căn nhà này, tặng cho tôi, lợi hại lắm!" Ông lão ưỡn ngực, hất cằm nói.
"Ồn ào cái gì, bà đây ghét nhất là kẻ ồn ào!" Trên lầu truyền đến giọng nói của bà chủ số 303, bà chủ không lộ diện, giọng nói vang dội truyền xuống: "Ngày nào cũng khoác lác, không khoác lác thì chết à! Con trai ông tám đời không tới thăm ông, còn hiếu thuận, còn mua nhà chung cư, ha ha ha cười rụng răng!"
"..."
Ông lão sụp đổ, tức giận đến mặt méo mó, vừa dậm chân, vừa run rẩy chỉ vào trên lầu mắng: "Lý Triêu Phượng, bà là con mụ vừa dâm vừa hung hãn, bà tưởng bà ghê gớm lắm sao, không phải chỉ là gả cho thằng đàn ông vô dụng thôi sao, còn dám gọi là Triêu Phượng, bà chính là trò cười lớn!"
"Bùm!" Một bình nước nóng bị ném xuống đầu cầu thang, ruột bình bên trong lập tức nổ tung, nước nóng hổi chảy xuống cầu thang.
Khí thế ông lão thoáng cái liền yếu đi, quét mắt nhìn mảnh vỡ, giọng nói thấp đi rất nhiều, lầu ba có thể đều không nghe được, "Bà là người đàn bà ác độc, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng, không đúng, bà đã gặp báo ứng rồi, ha ha."
Vừa nói, ông ta vừa nhanh chóng trở về phòng.
Lận Tường cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, bọn họ vào phòng 202 gần nhất, Tiền Tinh cũng đi theo vào, nhìn thấy đồ vật trong phòng, mắt đều trợn tròn.
"Haiz, đây là cái gì vậy." Lận Tường nói: "Hơi giống, ông lão này giống một ông lão neo đơn, cô gái 305 thì giống như trẻ em ở lại trông nhà trong ở một thôn làng nghèo khó xa xôi."
"Có chút giống." Tiền Tinh nói: "Con trai ông lão chắc là không hiếu thuận, không thường xuyên đến thăm ông ấy."
Lận Tường: "Vậy ông ta đang nói dối? Có ý đồ gì?"
"Cậu biết những vùng núi xa xôi, nhưng lại không hiểu rõ loại hoàn cảnh vùng núi nghèo khó này." Tiền Tinh thở dài, nói: "Cậu không biết đấy thôi, ở loại địa phương đó, người già không có con trai con gái thường xuyên trở về thăm, nhất là người già sống một mình rất dễ bị bắt nạt. Vì không muốn bị bắt nạt, bọn họ thường sẽ nói con trai sắp tới thăm, con trai giỏi giang ra sao, rất phổ biến."
"Haiz, ông lão này thật đáng thương." Cuối cùng Tiền Tinh cảm khái.
Hạ Bạch nhớ đến hai chiếc giường mà cậu đã nhìn thấy trong phòng ông lão, nếu con trai ông ta thật sự không thường đến thăm, ông ta vẫn luôn giữ hai chiếc giường sạch sẽ trong căn phòng nhỏ hẹp, quả thực có hơi chua xót.
Cậu liếc Tiền Tinh một cái, "Chị cũng hiểu rõ nhỉ."
Tiền Tinh: "... Bình thường thôi, tôi cũng chỉ nghe người ta nói."
Hạ Bạch giống như không nghe thấy câu này của chị, nói: "Chị đã hiểu rõ như vậy, hay là chị đi tấn công ông lão cách vách?"
Tiền Tinh không từ chối, "Được."
Lận Tường nói: "Vậy tôi đi đến chỗ bà lão 211 và cháu trai bà ấy? Tôi luôn được người già yêu thích."
Lăng Trường Dạ: "Được, để Dương Mi đi với cậu."
Lận Tường: "..."
Về điểm này, Hạ Bạch có ý kiến khác với anh: "Đội trưởng, tôi thấy để Dương Mi đến chỗ cô gái độc thân 209 là tốt nhất, cô gái độc thân trẻ tuổi hẳn là rất cảnh giác với đàn ông, Dương Mi có thể giả làm con gái để đi tìm cô ấy."
"Được chứ." Dương Mi vui vẻ nói: "Nơi này không xuất hiện quỷ, kỹ năng của tôi còn chưa dùng đến, tôi tưởng tôi là kẻ vô dụng rồi chứ, để tôi đi tìm các chị em tâm sự về mỹ phẩm dưỡng da tình yêu gì đó, còn có thể phát huy một chút giá trị."
Lăng Trường Dạ nghe theo: "Được, vậy để Dương Mi đi 209."
Hạ Bạch: "Vậy chúng ta thì sao?"
Lăng Trường Dạ: "Chúng ta canh giữ trụ sở, chuẩn bị đến giúp họ bất cứ lúc nào, phối hợp ở giữa."
"..."
Dương Mi vụng trộm trợn trắng mắt, anh ta ngốc như vậy cũng đã nghe ra, chính là nghỉ ngơi.
Vừa rồi anh ta cố ý nói muốn đi cùng Lận Tường như vậy, giống như tự sắp xếp nhiệm vụ cho mình, lại chờ người khác phân công lại cho anh ta sao?
Lận Tường không có ý kiến gì, hai vị quân sư ngồi thủ trụ sở là chuyện bình thường, cậu ta chỉ hỏi: "Chúng ta lấy cớ gì để gõ cửa đây?"
Lăng Trường Dạ nói: "Vừa rồi trong hành lang cãi nhau lớn như vậy, đến cửa hàng tạp hóa mua ít quà đến cửa xin lỗi, về phần mua như thế nào..."
Lận Tường làm động tác chào theo nghi thức quân đội, vung tay với Lăng Trường Dạ: "Hiểu rõ! Em học được từ đội trưởng Lăng rồi, trên người em cũng có chút đồ vật đáng giá."
"..."
Ba người tách nhau ra hành động, Lăng Trường Dạ vặn mở một bình nước khoáng đưa cho Hạ Bạch.
Hạ Bạch nói "Cảm ơn", nhận lấy nước cầm trong tay, nói với Lăng Trường Dạ: "Đội trưởng, tôi thấy Tiền Tinh có chút kỳ quái."
"Ừ." Lăng Trường Dạ không thấy kỳ quái chút nào, "Chị ta đang che giấu thân phận."
Hạ Bạch không hề cảm thấy lạ khi Tiền Tinh che giấu thân phận, điều này nằm trong dự đoán của cậu, cậu chỉ tò mò: "Sao anh biết?"
Lăng Trường Dạ nói với cậu: "Lúc tôi làm đội trưởng đội Công Kiên, Cục quản lý trò chơi đưa cho tôi đạo cụ duy nhất có thể nhìn thấu ngụy trang, coi như là đạo cụ nhìn người dành cho nhân viên quản lý như tôi."
Hạ Bạch: "..."
Vậy thì đúng thật, đạo cụ có thể nhìn thấu ngụy trang này rất tốt cho nhân viên quản lý.
Lăng Trường Dạ: "Ở đây có hai người chơi đang che giấu thân phận, bởi vì khá nhạy cảm, hôm qua tôi còn đang do dự có nên nói cho cậu biết hay không, nhất là Dương Mi."
Hạ Bạch thoáng cái nắm được trọng điểm, "Dương Mi?"
Lăng Trường Dạ nói thẳng: "Tiền Tinh là người chơi kỳ cựu của hội Thánh Du, chắc hẳn là người bí ẩn mạnh nhất trong số các nguyên lão. Tôi đã gặp chị ta ở thành phố Đại Thái, chị ta là người duy nhất trong số những người chơi của hội Thánh Du có thể sánh vai với phó hội trưởng [Người Thông Linh]. Từ Thanh Danh ở phòng 310 tên là Dương Nghi, là Viện phó Dương của viện nghiên cứu chúng ta."
Hạ Bạch: "?"
Hạ Bạch nhất thời không biết nên khiếp sợ cái nào trước, vậy thì theo thứ tự mà xem xét.
"Vậy, đội trưởng, anh có phát hiện, Tiền Tinh có chút chú ý đến tôi không?" Hạ Bạch rụt rè hỏi.
Lăng Trường Dạ cười cười, ung dung nhìn cậu: "Đây không phải là câu hỏi mà tôi nên hỏi cậu sao? Tại sao người chơi kỳ cựu bí ẩn và mạnh nhất của hội Thánh Du lại chú ý đến cậu như vậy?"