Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 135



Hạ Bạch cảm giác mình gặp phải chuyện lớn rồi.

Cậu và người chơi nguyên lão của hội Thánh Du là duyên phận gì, ba kỹ năng thi thể trong tay, có hai nguyên lão của hội Thánh Du, hiện tại lại tới một nguyên lão mạnh nhất thần bí nhất, không thể nói rõ với cậu.

Đối mặt với chất vấn của đội trưởng, cậu chỉ có thể lấy độc trị độc.

Hạ Bạch: "Tôi cảm thấy, Tiền Tinh chú ý tôi như vậy, có thể là chị ta biết, chỗ tôi có hai người bạn của chị ta, thi thể của Cổ Toàn Côn và Lưu Cường ở chỗ tôi."

Lăng Trường Dạ nhìn chằm chằm cậu, bên môi mang theo nụ cười, ánh mắt rất sâu, trong đen lộ ra màu xanh, "Sao tôi cứ cảm giác, trên người cậu có bí mật nhỉ?"

Hạ Bạch ngơ ngác lắc đầu, "Không có bí mật, thẳng thắn chân thành."

Lăng Trường Dạ: "Thật sao?"

Hạ Bạch: "Có một chuyện không biết có tính là bí mật không, tôi không có ký ức trước mười hai tuổi."

Lăng Trường Dạ nhíu mày, "Vì sao?"

Hạ Bạch nói: "Ông nội nói, năm tôi mười hai tuổi đã bị một cơn bệnh nặng, đi một chuyến tới Quỷ Môn Quan, vất vả lắm mới nhặt về được một mạng, trí nhớ không còn, sức khỏe cũng kém đi rất nhiều. Tôi còn nhớ rõ lúc tôi mười hai tuổi, sức khỏe đúng là rất tệ, ông nội bán hết đồ đạc, xin vay tiền ở khắp nơi cho tôi đi khám bệnh."

Trước khi Hạ Bạch lên cấp ba, trong đời chỉ có ông nội là người thân kiêm bạn bè, tuy rằng mỗi ngày ông đều khoác lác, thường xuyên lêu lổng, Hạ Bạch vẫn rất nghe lời ông, rất thân với ông, bởi vì cậu vẫn luôn nhớ rõ trời đông giá rét tuyết rơi, ông đã cõng cậu đi bệnh viện như thế nào.

Lăng Trường Dạ hỏi: "Cụ thể là bệnh gì?"

"Thật ra thì tôi cũng không xác định, khi đó chúng tôi không có tiền đi bệnh viện tốt, chỉ có thể đi khám ở mấy phòng khám nhỏ, có người nói sốt cao đến choáng váng, có người nói là bị viêm não." Hạ Bạch nghĩ nghĩ, còn nói, "Ông nội nói, bọn họ còn hù người ta, có người nói tôi sẽ biến thành kẻ ngốc, có người nói tôi sẽ bị liệt."

Lông mi Lăng Trường Dạ cụp xuống một chút.

Ông nội Hạ Bạch là người anh chưa bao giờ gặp mặt, ấn tượng của anh đối với ông, chỉ là đôi câu vài lời chắp vá của người khác.

Lúc ông còn trẻ là một thầy cản thi, đi khắp nơi, trèo đèo lội suối, chỉ vì lá rụng về cội. Sau này thời đại không cần thầy cản thi nữa, ông chọn một căn nhà nhỏ, để lại một chỗ cho những thi thể vô danh, nuôi dạy cháu trai của mình.

Khoảng thời gian đó chắc là trôi qua nghèo khó nhưng an nhàn, sau này ông trở thành người chơi, sở hữu kỹ năng đạo cụ khiến người ta kính sợ, vẫn cùng cháu trai sống những ngày tháng nhàn nhã ở căn nhà nhỏ đó, không muốn trở thành người chơi lớn được người người ngưỡng vọng, xem nhẹ danh lợi.

Phần lớn thời gian ông và Hạ Bạch đều vui vẻ an nhàn.

Chỉ là trận bệnh kia, khoảng thời gian đó...

Cứ ra vào phòng khám nhỏ, Hạ Bạch đi nhiều lần cũng không biết rốt cuộc mình bị bệnh gì, không biết khi đó ông nội và cậu đã trải qua như thế nào.

Lăng Trường Dạ: "Sẽ không trở nên ngốc nghếch cũng sẽ không bị liệt, cậu sẽ luôn khỏe mạnh thông minh mà sống."

"Ừm." Hạ Bạch nói: "Lúc đó ông nội cũng nói như vậy, đội trưởng, anh nói giống như ông nội từng nói vậy."

Khuôn mặt đẹp của Hạ Bạch ngơ ngơ nói: "Bọn trẻ trong thôn nói tôi đã bị sốt đến ngốc rồi, nhìn giống như một thằng ngốc, nhưng bọn họ còn chẳng thi đậu được vào học viện y Hòa Bình."

Lăng Trường Dạ mím môi, kìm nén nụ cười, lại "Ừm" một tiếng.

Hạ Bạch bắt được khoảnh khắc anh muốn cười nhưng cố nhịn kia, vừa định lên tiếng thì thấy trên điện thoại xuất hiện một bao lì xì.

Trong trò chơi còn có thể nhận được bao lì xì, chỉ có thể là bao lì xì tích phân được gửi từ ứng dụng trò chơi, hơn nữa còn đến từ người cùng chơi trò chơi.

"Đội trưởng, anh cho tôi bao lì xì?" Hạ Bạch ngơ ngác hỏi, "Vì sao cho tôi bao lì xì?"

"Truyền thống quê tôi là khi biết người bên cạnh từng bị bệnh nặng hoặc gặp đại nạn thì sẽ phát một bao lì xì. Bởi vì phần lớn là người lớn tuổi phát cho người nhỏ tuổi, nên có cách gọi là lì xì sờ đầu."

Nghe nói là tập tục quê nhà, là bao lì xì mang ý nghĩa tốt đẹp, Hạ Bạch nói "Cảm ơn đội trưởng" rồi lập tức mở ra, nhìn thấy số tiền bên trong, hai mắt cậu mở to kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Lăng Trường Dạ.

Lăng Trường Dạ cười cười, giọng nói êm tai: "Nếu sau này có một ngày bị bệnh, tôi không ở đây, cậu hãy đi tìm người chơi hệ chữa trị tốt nhất."

Hạ Bạch nhìn Lăng Trường Dạ đang mỉm cười, im lặng quan sát mình, không nói rõ được cảm giác thoải mái xen lẫn ngại ngùng trong lòng là gì, chỉ muốn nói thật nhiều những lời cậu chôn giấu tận đáy lòng với anh.

"Đội trưởng, tôi nói cho anh biết một bí mật."

"Không phải cậu hết bí mật rồi sao?"

"Đây không hoàn toàn là bí mật của tôi."

"Ừm."

Hạ Bạch: "Điện thoại này của tôi là của ông nội, trước đây tôi không có điện thoại. Sau khi ông mất, tôi dùng điện thoại của ông, đồng thời cũng dùng một app duy nhất của ông, thay ông tiếp tục trò chuyện với bạn bè. Chủ yếu là, tôi không muốn ông hoàn toàn rời đi, không còn dấu vết."

Lăng Trường Dạ "Ừm" một tiếng, "Cậu đang thay ông nội tiếp tục sống."

Cậu rất cô đơn, không thể chấp nhận cái chết của ông.

"Còn có mấy người bạn của ông tuổi đã cao, không sống được mấy năm nữa, mỗi lần nghe tin một người trong số họ qua đời, tôi lại buồn bã rất lâu, đến giờ tôi vẫn không biết nên nói với họ thế nào, hay cứ giấu họ đến khi họ cũng rời khỏi thế giới này."

"Mấy người bạn cũ của ông đều là những thầy cản thi thuộc các trường phái khác nhau mà ông quen biết hồi trẻ, trước đây chắc hẳn thường xuyên đánh nhau, về già lập một nhóm trò chuyện tên là [Cả đời không qua lại với nhau], ngày nào cũng cãi nhau trong nhóm."

Lăng Trường Dạ: "..."

Hạ Bạch: "Bọn họ là những người già cô đơn bị thời đại bỏ lại, chỉ có thể đeo kính lão cãi nhau trong nhóm, sưởi ấm cho nhau. Trước đây tôi vẫn luôn nghĩ như vậy, cho đến khi tôi biết ông nội là một người chơi rất mạnh, cho đến khi tôi phát hiện ra lão Vương trong nhóm là Cục trưởng Cục quản lý trò chơi."

Lăng Trường Dạ: "..."

Anh xoa xoa sống mũi, "Để tôi nhớ xem, trong lý lịch của Cục trưởng Vương không hề có ghi chép gì về việc từng là thầy cản thi, ghi chép sớm nhất là ông ấy được thôn dân yêu mến, trở thành trưởng thôn, sau đó thăng tiến vùn vụt, lại trở thành một người chơi mạnh, vì vậy trở thành Cục trưởng."

Hạ Bạch phẫn nộ, "Quả nhiên ông ta cũng là người chơi."

"Chỉ có một mình tôi bị lừa, tôi còn từng nghĩ sau này sẽ cùng họ dưỡng lão, cùng nhau nhặt xác, cùng được chôn cất trong sân nữa."

Lăng Trường Dạ im lặng.

Hạ Bạch lại ủ rũ hỏi: "Đội trưởng, chẳng lẽ dáng vẻ thật của Tiền Tinh kia cũng là một ông lão sao?"

Lăng Trường Dạ: "..."

Hạ Bạch chết lặng, "Tôi đã nói mà, ông ta toát ra khí chất của một ông chú."

Lăng Trường Dạ cũng có chút hỗn loạn, anh cảm thấy đây không phải là bí mật nhỏ, Cục trưởng Cục quản lý trò chơi và nguyên lão mạnh nhất của hội Thánh Du có thể quen biết nhau, chẳng lẽ bọn họ đều biết thân phận của đối phương?

Lăng Trường Dạ cười cười như không liên quan đến mình, lại miêu tả tỉ mỉ diện mạo thật sự của Tiền Tinh cho Hạ Bạch, Hạ Bạch gần như chắc chắn ông ta chính là lão Tiền trong nhóm [Cả đời không qua lại với nhau] kia.

Ông lão luôn chậm nửa nhịp, vì phải đeo kính lão mà thường xuyên không theo kịp tốc độ cãi nhau.

Hạ Bạch: "..."

Ra là, những người già mà cậu cho rằng bị thời đại bỏ rơi, những người già yếu ớt càng khó tồn tại hơn sau khi trò chơi xuất hiện, khi trong nhóm xuất hiện dấu hiệu trò chơi, họ giống như những người già chẳng biết gì, thì ra một người là Cục trưởng Cục quản lý trò chơi, một người là nguyên lão thần bí của hội Thánh Du, một người là người chơi sở hữu kỹ năng đáng sợ.

Quả nhiên, vẫn còn bất ngờ đang chờ cậu.

Hạ Bạch ngây người một lúc để tiêu hóa chuyện chấn động nhân sinh quan này.

Lúc ấy không tiện hỏi Cục trưởng, ông nội cũng đã qua đời, lần này cậu nhất định phải hỏi rõ lão Tiền.

"Vậy còn Dương Nghi thì sao? Sao anh ta có thể giấu chúng ta, báo danh tham gia?" Hạ Bạch hỏi.

Trước đây cậu từng tò mò, nếu người chơi có thể điền thông tin mập mờ, thậm chí là thông tin giả, Cục quản lý trò chơi cũng không thể cấm họ ngụy trang, vậy làm thế nào để xác nhận người chơi đăng ký và người chơi vào game là cùng một người?

Tống Thạch nói với cậu, xem ID trò chơi.

Sau khi mỗi người ra khỏi trò chơi, trong điện thoại sẽ có thêm một ứng dụng trò chơi, đồng thời có được ID trò chơi của riêng mình, khi trong Trung tâm giao lưu người chơi phát sinh hành vi giao dịch, ID sẽ tự động hiện ra.

"Dương Nghi là người quan trọng như vậy, chẳng lẽ nhân viên Cục quản lý trò chơi lại không biết ID của anh ta sao? Nếu biết, lúc xem danh sách đã phát hiện ra rồi chứ?"

Lăng Trường Dạ: "Quả thực Cục quản lý trò chơi có ghi chép ID, nhưng không công khai, dù sao phát ngôn và giao dịch đều thuộc về quyền riêng tư cá nhân. Hơn nữa cho dù biết thì đã sao, anh ta có quyền nhận nhiệm vụ treo thưởng để vào trò chơi."

Hạ Bạch: "Vậy anh ta ngụy trang vào trò chơi là vì?"

"Cậu và Dương Mi." Lăng Trường Dạ nói, "Có thể anh ta vẫn muốn lấy máu của cậu, hành động bất tiện ở Cục quản lý trò chơi, trong trò chơi thì không có hạn chế gì. Còn về Dương Mi, tôi cũng không tiện nói tình hình cụ thể của bọn họ."

"Chắc cậu cũng cảm nhận được, mỗi khi Dương Nghi ở đây, Dương Mi sẽ không vui, rất sa sút." Lăng Trường Dạ nói, "Thỉnh thoảng còn có những hành vi kích động."

Đây chính là vấn đề nhạy cảm về thân phận mà Lăng Trường Dạ đã nói.

Hạ Bạch: "Nhưng không nói cho anh ấy biết, lát nữa anh ấy biết sẽ giận anh."

"Giận thì giận, một tiếng sau là quên hết." Lăng Trường Dạ nói.

Hạ Bạch: "... Anh ấy không hề phòng bị, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?"

Lăng Trường Dạ: "Đây cũng là điểm tôi đang băn khoăn."

Hai người bàn bạc một chút, quyết định sẽ nói chuyện này cho Dương Mi vào lúc ăn trưa, thời điểm an toàn nhất.

Lúc này, Dương Mi đã vui vẻ thay váy, đi gõ cửa phòng 209 của cô gái kia.

Hạ Bạch nhìn qua khe cửa thấy dáng vẻ vui sướng của anh ta, lại nhớ tới dáng vẻ cúi đầu mân mê ngón tay của anh ta khi nhìn thấy Dương Nghi, bỗng nhiên hiểu rõ vì sao Lăng Trường Dạ không muốn nói cho Dương Mi biết.

Khi không có Dương Nghi, Dương Mi vui vẻ như một thiên sứ nhỏ, khi có Dương Nghi ở đây, đôi cánh của thiên sứ nhỏ như thể bị bẻ gãy.

Từ nhỏ đến lớn, Lận Tường luôn được người lớn yêu thích, tràn đầy tự tin, lần này lại bị dội một gáo nước lạnh.

Sau khi cậu ta gõ cửa, người bên trong chỉ hỏi cậu ta có việc gì.

Lận Tường: "Chào bác ạ, vừa nãy chúng cháu cãi nhau ở hành lang có làm ồn đến bác không ạ? Cháu mang một ít quà đến xin lỗi bác."

Bà cụ bên trong lạnh lùng nói: "Không cần xin lỗi, cháu đi đi."

Lận Tường: "Cháu mua một ít quà, mong bác nhất định phải nhận cho cháu bớt áy náy."

Bà cụ: "Quà để ở ngoài đi, cháu về đi."

"... Dạ vâng!" Lận Tường ghé mắt vào khe cửa nhìn vào bên trong, "Vậy cháu để ở đây ạ. Nếu bác có việc gì cứ gọi cháu, cháu là thanh niên trai tráng, dạo này lại rảnh rỗi."

Bà cụ: "Cháu còn không đi, bác gọi cảnh sát đấy!"

Lận Tường lập tức chạy mất.

Lúc chạy còn nhìn thấy ông lão phòng 204 đang lén lút nhìn mình, còn cười nhạo cậu ta một tiếng.

Lận Tường: "..."

Ngược lại, Dương Mi được cô gái kia vui vẻ mời vào phòng.

Trước bữa trưa anh ta mới về, mọi người đều cho rằng anh ta đã hỏi được rất nhiều manh mối, kết quả anh nói: "Em chỉ cùng cô em gái đó trò chuyện về quần áo, kiểu tóc, rồi phàn nàn về môn toán thôi."

"..."