"Anh khóc cái gì vậy?"
Lận Tường luống cuống chân tay ngồi xổm trước mặt Dương Mi, lấy khăn giấy ra muốn đưa cho anh ta.
Đồ bán ở quầy bán quà vặt đều là hàng rẻ tiền, khăn giấy này thô ráp đến mức đâm người. Lận Tường vừa lấy ra liền nhét trở về, giơ tay áo của mình lau nước mắt cho anh ta.
"Nếu anh không muốn để anh ta đi, tôi lập tức đi tìm về cho anh, đừng khóc nữa."
Dương Mi nằm trên đầu gối của mình, cao không kém gì Lận Tường ngồi xổm, Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ không nhìn thấy mặt của anh ta, cũng không biết anh ta có vẻ mặt gì.
Lăng Trường Dạ hỏi thẳng: "Dương Mi, cậu đang nghĩ gì?"
Dương Mi nói: "Em không đi."
Hạ Bạch nói: "Được, anh và đội trưởng ở lại chỗ này."
Nói xong hai người liền đi ra ngoài, để lại không gian cho anh ta, cùng một Lận Tường không biết có dư thừa hay không.
Sau khi trở lại phòng của mình, Hạ Bạch hỏi: "Vì sao Dương Nghi nói Dương Mi là một đứa trẻ đáng thương, vì sao Dương Mi nghe xong lại có phản ứng lớn như vậy?"
Lăng Trường Dạ hỏi gì đáp nấy, "Cũng đúng như thế, trước kia Dương Mi quả thật rất đáng thương."
Lần đầu tiên Hạ Bạch gặp Dương Mi, anh ta được một đám nhân viên của đội Công Kiên vây quanh. Anh ta muốn nghe buổi hòa nhạc, người của đội Công Kiên sẽ mời ngôi sao đến khách sạn cho anh ta, hát riêng cho anh ta nghe, có loại cảm giác anh ta muốn trăng hay sao gì cũng có thể cho anh ta.
Khi đó cậu cảm thấy Dương Mi sống tựa như một ’’công chúa nhỏ’’, cách đứa nhỏ lớn lên ở nông thôn như cậu rất xa.
Khi đó cậu tuyệt đối sẽ không nghĩ Dương Mi là một đứa trẻ đáng thương.
Lúc này nghe Lăng Trường Dạ nói như vậy, trong lòng cậu lại cảm thấy chắc là như vậy.
Lần trước nhắc tới quan hệ giữa Dương Mi và Dương Nghi, Lăng Trường Dạ đã nói, trước kia hoàn cảnh gia đình của bọn họ rất khó khăn, có thể trong khoảng thời gian đó, Dương Mi chính là một đứa trẻ đáng thương.
Hạ Bạch nói: "Còn nửa giờ nữa, tôi sẽ đi hỏi Tiền Tinh một chút có muốn đi lên hay không."
Lăng Trường Dạ: "Đi đi, hỏi cho kỹ vào."
Hạ Bạch cảm thấy trong lời nói của anh có ẩn ý, nhưng cậu không có chứng cứ, điểm đáng ngờ là ở mấy chữ " hỏi cho kỹ vào".
Khi cậu nhìn về phía Lăng Trường Dạ, trên mặt anh là nụ cười không chê vào đâu được.
Hạ Bạch: "Ồ."
Cậu định hỏi cho rõ ràng.
Hạ Bạch vừa đứng ở cửa phòng 205, Tiền Tinh liền mở cửa cho cậu: "Hạ Bạch, cậu đến rồi, có chuyện gì?"
Khi gương mặt hơi ngơ ngơ này của Hạ Bạch nhíu mày, nghiêng nghiêng nhìn người khác thì sẽ thần kỳ có một loại cảm giác ghét bỏ không làm cho người ta không vui, rất thích hợp làm thành sticker đáng yêu.
Tiền Tinh: "..."
Ông vẫn còn kiên trì, hỏi: "Sao vậy?"
Hạ Bạch đi vào cửa, đóng cửa lại, Tiền Tinh không hiểu sao lòng lại run lên.
"Nơi đây không tìm được đầu mối gì, cháu cần đến chung cư dương gian." Hạ Bạch nói.
Tiền Tinh lập tức gật đầu: "Được!"
Hạ Bạch: "Bên kia sẽ rất nguy hiểm, có chuyện gì hay hậu sự cần bàn giao không?"
Tiền Tinh: "..."
Hạ Bạch nói: "Ông không có, cháu có."
Tiền Tinh cắn răng: "Cậu nói đi."
Hạ Bạch tự tìm một cái ghế ngồi xuống: "Nhà cháu ở thôn Mân Thạch thành phố Khương Kỳ, từ nhỏ cháu đã đi theo ông nội, ông nội của cháu là một thầy cản thi, trong nhà có năm Hỉ Thần."
Tiền Tinh: "Bàn giao hậu sự, trước tiên cần bàn giao hộ khẩu à?"
Hạ Bạch liếc ông một cái, tiếp tục nói: "Sau đó, ông nội của cháu mất rồi, trò chơi xuất hiện, Hỉ Thần cũng mất nốt, nhà của cháu tan tành."
Tiền Tinh: "..."
Hạ Bạch: "Ông nội của cháu có một nhóm bạn già mỗi ngày chỉ biết cãi nhau, đều là thầy cản thi quen biết lúc còn trẻ, tùy ý gộp hai ông lão trong nhóm lại cũng là 120 tuổi trở lên. Cháu cho rằng bọn họ đều là một những ông lão đáng thương bị thời đại vứt bỏ."
"Đáng thương lắm, cháu đã nghĩ chờ khi bọn họ đều chết hết thì sẽ cản thi cho bọn họ, đưa bọn họ đi một nơi non xanh nước biếc, sống một cuộc sống khác sau khi chết."
Tiền Tinh: "... Nghe cũng rất tốt."
Hạ Bạch tiếp tục nói: "Sau đó cháu mới biết được, trong nhóm người già đáng thương này, có một người chơi thần bí cực mạnh, một người là Cục trưởng Cục quản lý trò chơi, một người là nguyên lão của hội Thánh Du, có thể còn chưa hết nữa."
Tiền Tinh: "..."
Hạ Bạch: "Mà nguyên lão hội Thánh Du kia, có thể còn có sở thích giả gái, còn đam mê ngụy trang thành chị gái xinh đẹp."
Tiền Tinh lập tức: "Tôi không phải! Tôi không có!"
Hạ Bạch liếc mắt yên tĩnh nhìn ông.
Lão Tiền: "..."
Hạ Bạch nhìn lão Tiền giống như nhìn học sinh tiểu học làm chuyện xấu, "Chuyện gì xảy ra? Nói một chút đi."
Chuyện cho tới bây giờ, lão Tiền cũng không có cách nào che giấu, ông ngồi đối diện Hạ Bạch, nói: "Đúng vậy, chúng tôi là người chơi, còn là một nhóm người chơi xuất hiện rất sớm."
Hạ Bạch: "Trong group có bao nhiêu người chơi?"
Lão Tiền bảo thủ nói: "Hẳn là có không ít."
Hạ Bạch: "..."
Hạ Bạch: "Cháu hiểu rồi, lúc ấy ông Vương nói thế giới của chúng ta xảy ra vấn đề ở trong nhóm, gửi một đường liên kết vào trong nhóm, chính là cho cháu xem, một nhóm các ông liền giả ngây giả dại ở trong nhóm."
Hạ Bạch có trí nhớ rất tốt, "Lúc ấy ông còn nói, ông vừa đeo kính lão, dáng vẻ chẳng biết gì cả, cái gì cũng không có bắt kịp."
Lão Tiền: "..."
Ông dùng cách thức thành thật nói sang chuyện khác: "Vậy cái gì, chắc bây giờ cậu đã cảm nhận được, trò chơi cho người chơi kỹ năng, rất nhiều thời điểm liên quan đến trải nghiệm của người chơi, cùng với việc trải qua tạo nên linh hồn, những người như chúng tôi đã chạy theo xác chết rất nhiều năm... Hễ là vào trò chơi đều có một kỹ năng không tồi."
"Lúc trò chơi vừa mới xuất hiện, chúng tôi đều không hiểu, có người sợ cô đơn nên thành lập một xã đoàn nhỏ, có người không rõ thì gia nhập một số đoàn đội, còn có vài người muốn giữ gìn hòa bình thế giới thì liền thu xếp cho Cục quản lý trò chơi."
Hạ Bạch: "..."
Lão Tiền bắt đầu giải thích, "Sau đó đoàn A càng ngày càng phát triển, trở nên có chút phức tạp, chúng tôi không muốn để cậu bị cuốn vào, cho nên cho tới bây giờ chưa nói với cậu. Không ngờ, cậu vẫn vào Cục quản lý trò chơi, còn là đội Công Kiên của Cục quản lý trò chơi."
Hạ Bạch hiếu kỳ: "Các ông biết thân phận của nhau sao?"
Lão Tiền: "Vẫn luôn không chính thức công khai, nhưng mà đều có suy đoán đi, loại người giống như ông Vương là Cục trưởng Cục quản lý trò chơi, là không có cách nào che giấu, những người khác khó mà nói."
Hạ Bạch im lặng, thì ra bọn họ ở trong nhóm không chỉ giả ngây giả dại với cậu, còn giả ngây giả dại với nhau.
"Cho nên, ông cũng không hiểu rõ lắm về thân phận trò chơi của ông nội cháu?" Hạ Bạch hỏi.
Phân bộ bọn họ ở các nơi khác nhau, không thể nào đồng thời bị cuốn vào cùng một trò chơi, có thể đoán được thân phận của một hai người trong đó, là bởi vì thân phận của bọn họ cũng không bình thường, ông nội của cậu thoạt nhìn là người rất khiêm tốn, loại này nếu như không phải tự mình nói ra, sẽ rất khó hiểu rõ.
Quả nhiên, lão Tiền nói: "Tôi không biết thân phận trò chơi của ông nội cậu, cậu vừa nói, tôi mới xác nhận ông ấy là người chơi. Nếu không phải ông ấy giấu quá tốt, hoặc là ông ấy chỉ vào một hai lần trò chơi thì liền dưỡng lão rồi."
Hạ Bạch: "Nhưng các ông biết ông ấy đã mất."
Lão Tiền: "Đúng vậy."
Lão Tiền nhớ rõ lúc ông vừa gặp Hạ Bạch, là lúc Hạ Bạch bệnh nặng chưa bao lâu.
Lão Hạ thực sự không có tiền, mở miệng vay tiền bọn họ, bọn họ mới biết được ông ấy có một đứa cháu trai bệnh nặng.
Sau khi Hạ Bạch khỏi bệnh, ông và lão Vương, lão Lý cách thành phố Khương Kỳ không xa cùng đi thăm Hạ Bạch.
Khi đó Hạ Bạch mười hai mười ba tuổi, rất không có cảm giác an toàn, ngủ phải ở trong lều vải ngủ, trên giường không được. Cũng không quá thích nói chuyện, lúc nhìn người chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ ở trong lều vải, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa trắng vừa gầy, trong mắt tất cả đều là phòng bị.
Lão Hạ rất lo lắng cho cậu, luôn sợ không nuôi nổi cậu, lại thề son sắt nói nhất định phải nuôi cậu lớn.
Hình như còn chưa qua bao lâu, Hạ Bạch đã trưởng thành.
Cũng không lâu lắm, lão Hạ đã mất.
Có một ngày, lão Hạ bỗng nhiên không cãi nhau trong nhóm, mà là cảm ơn năm đó bọn họ cho ông ấy mượn tiền, còn chăm sóc Hạ Bạch, nói nếu có thể, về sau cũng hãy chăm sóc Hạ Bạch nhiều hơn.
Bọn họ đã ý thức được cái gì.
Sau đó nữa, bọn họ đã biết lão Hạ thỉnh thoảng đi ra là ai.
Lão Hạ là một thầy cản thi, lúc còn trẻ thích một cô gái, người nhà cô gái chê ông xui xẻo, gả cô gái đến thôn khác, từ đó về sau, lão Hạ liền không thích cô gái nào nữa, cả đời chưa lập gia đình.
Cho nên, Hạ Bạch không phải cháu trai ruột của ông ấy.
Hạ Bạch cũng là một đứa trẻ đáng thương không có cha mẹ, lại mất đi ông nội duy nhất.
Đứa bé này khi còn bé không thích nói chuyện, nhưng không phải là không có tình cảm, ông nội qua đời là một cú sốc rất lớn đối với cậu, ngay từ đầu bọn họ đều cho rằng cậu dùng điện thoại của ông nội nói chuyện, là không thể nào tiếp thu được chuyện ông nội qua đời, cho nên nhất trí làm bộ không biết gì cả, cùng cậu dùng phương pháp này để giữ ông nội ở nhân gian.
Về sau, bọn họ phát hiện, Hạ Bạch cũng đang quan tâm đến tình cảm của bọn họ, sợ bọn người già yếu ớt này không chấp nhận được. Ý thức được điểm này, không biết những người khác thế nào, dù sao cảm nhận trong lòng ông rất khó nói ra.
Lão Tiền nói: "Diễn kịch trong group là lỗi của tôi, nhưng cậu cũng không thể bôi nhọ tôi, nói cái gì mà tôi thích giả gái, danh dự cả đời của tôi đều có thể bị cậu hủy rồi."
Hạ Bạch hỏi: "Ông còn trách cháu, vì sao ông lại như vậy?"
Lão Tiền: "Không phải vì sợ bị cậu phát hiện sao?"
Hạ Bạch: "Sợ bị cháu phát hiện, ông còn tới trò chơi này làm gì?"
Lão Tiền: "Chỉ muốn nhìn xem, có thể yên tâm hay không."
Ngày nhập học cùng với trường đại học của Hạ Bạch, mọi người trong nhóm đều biết, khi ông nhìn thấy map Học viện Y Hòa Bình thông báo trên app trò chơi thì lập tức đến Trung tâm giao lưu của người chơi để xem, thấy được Hạ Bạch.
Những người khác thì không biết thế nào, dù sao sau khi lão Tiền nhìn mỗi một trò chơi của Hạ Bạch, cũng biết Hạ Bạch đã vào đội Công Kiên.
Biểu hiện của cậu rất chói mắt, nhưng ông vẫn không yên lòng, không biết Hạ Bạch có phải có năng lực đi lại trong trò chơi hay không. Lần này vừa vặn ông cũng ở thành phố Đại Thái, nhìn thấy nhiệm vụ treo thưởng này có Hạ Bạch thì liền nhận ngay.
Sau khi tới, ông an tâm.
Ông biết Hạ Bạch không dùng kỹ năng của mình, cho dù không dùng kỹ năng cũng đã khiến người ta rất yên tâm, hơn nữa cậu còn có bạn bè và đồng đội của mình, điểm này cũng là điểm rất quan trọng khiến ông yên tâm.
Có bạn tốt, có đồng đội tốt, có người gắn bó sinh tử tốt.
Cậu và thế giới này có liên hệ với nhau, không cô đơn một mình, cũng sẽ không tràn ngập phòng bị với toàn thế giới.
Lão Tiền: "Ai biết lại bị cậu nhận ra, tôi lộ tẩy chỗ nào? Sao cậu nhận ra được?"
Hạ Bạch có thể nói, cậu có một đội trưởng có thể khám phá ra tất cả mọi ngụy trang sao?
Không thể.