Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 146



Hiện tại bọn họ là đội đối địch.

Hạ Bạch nói: "Ông nhìn xem ông mang mùi vị của một ông bố già, không giống như là chị gái xinh đẹp, còn đặc biệt chú ý đến cháu nữa."

Lão Tiền nhận.

Hạ Bạch kinh ngạc nhìn ông: "Không ngờ ông lại là nguyên lão của hội Thánh Du."

Lão Tiền: "... Không phải đã nói rồi, khi đó không hiểu, khi đó hội Thánh Du cũng không giống như bây giờ, chỉ là người bị thế giới này làm tổn thương thấu tâm can cần ôm đoàn đội sưởi ấm. Sau đó, tôi trở về thôn, không quan tâm chuyện của hội Thánh Du nữa."

"Không phải mấy ngày trước, bọn họ nói hội Thánh Du gặp phải nguy cơ lớn, gọi tôi ra khỏi thôn sao, tôi mới đi ra."

Hạ Bạch: "..."

Bị Lão Tiền nói như vậy, sao cậu lại có cảm giác hội Thánh Du không đáng tin cậy vậy?

Đây không phải là xã đoàn ủng hộ trò chơi lớn nhất dám khiêu chiến với Cục quản lý trò chơi sao?

Hạ Bạch nháy mắt mấy cái, "Khi đó, ông cảm thấy ông bị thế giới làm tổn thương sao?"

Lão Tiền: "... Hai năm trước thời điểm đó, tôi chính là ông lão cô đơn đáng thương bị thời đại vứt bỏ như lời cậu nói, sắp chết rồi."

Hạ Bạch đã hiểu.

Ít nhất cảm giác của cậu không hoàn toàn sai.

Hạ Bạch còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi lão Tiền, nhưng bây giờ không có thời gian. Cậu nói: "Chung cư dương gian quả thật rất nguy hiểm, ông thật sự muốn đi?"

Lão Tiền: "Đi."

Hạ Bạch: "Kỹ năng của cháu là nhặt xác, xác sống, kỹ năng của ông là gì?"

Lão Tiền vươn hai tay, vô số người giấy chạy ra từ trong tay áo và cổ áo ông, "Kỹ năng của tôi rất bình thường, chính là người giấy. Đây không phải là về sau không cần cản thi, tôi dựa vào việc tự làm người giấy để nuôi sống mình sao, không ngờ lại đạt được kỹ năng này trong một trò chơi Minh Hôn."

Những người giấy nhỏ đó đều rất mỏng, nhưng Hạ Bạch không quên, sức mạnh của người giấy khi lão Tiền mang ra đẩy người khác mạnh đến mức nào.

Hạ Bạch: "Được, bây giờ chúng ta chuẩn bị đi."

Khi hai người ra khỏi phòng, Lăng Trường Dạ đã nói với Vệ Kính Vân tình hình mới. Trên lầu không tính hai người thật sự đã chết, còn có sáu người chơi, trong đó ba người xác định phải đi, ba người khác nghe thấy dương gian rất nguy hiểm thì do dự, không muốn đi lắm.

Không quá muốn đi cũng bình thường. Đã xác định nơi này an toàn hơn dương gian rất nhiều, ở âm phủ chờ được mang ra khỏi trò chơi, nếu như Hạ Bạch không phải người của đội Công Kiên, cậu cũng động lòng.

Cuối cùng đi dương gian là: Hạ Bạch, Lận Tường, lão Tiền, Dương Nghi, Vệ Kính Vân và Mã Hâm Giáp.

Vốn Hùng Tây Nguyên cũng đang xoắn xuýt, nhìn thấy thần tượng Lăng Trường Dạ không đi, lập tức quyết định không đi.

Những người khác tiếp tục ở lại đây điều tra manh mối, bọn họ giao hẹn, nếu có manh mối mấu chốt gì, hoặc là cần giúp đỡ, trong khoảng thời gian từ 11 giờ đến 12 giờ đêm, thông qua âm thanh truyền đạt, phương thức truyền đạt chính là mật mã Morse mà hai bên đều có người hiểu.

Để phòng lỡ như, vừa đến 11 giờ, người chơi ở lại âm phủ đi đến cửa các hộ gia đình canh chừng giúp họ, nếu như hộ gia đình phát hiện bọn họ phá dỡ bàn thờ, bọn họ có thể giúp họ kéo dài thời gian.

Đồng thời sau khi họ rời đi, nhanh chóng giải quyết hậu quả cho họ.

Dời đĩa trái cây và những thứ khác, cũng mở nửa cái lều nhỏ ra, phía dưới là bậc thang bình thường.

Hạ Bạch vừa muốn dùng giun đất của mình chui thử một chút thì bị Lão Tiền đẩy ra, mấy người giấy nhỏ thò đầu từ trong tay áo của ông đi ra, sau khi chạy đến bậc thang, nhao nhao đụng đầu vào bậc thang, đụng ra một cái lỗ.

"..."

Hạ Bạch quay đầu nhìn về phía Mã Hâm Giáp, anh ta vẫn chưa có phản ứng rõ ràng gì. Không biết là bởi vì lão Tiền rất ít khi đến hội Thánh Du, người phía dưới không biết kỹ năng của ông, hay là bởi vì anh ta không phải người của hội Thánh Du.

Chẳng mấy chốc cầu thang đã bị đám người giấy nhỏ đâm thủng một lỗ, người giấy nhỏ còn vô cùng cảm động đi dò đường cho họ, đồng thời đốt cháy cánh tay của mình chiếu sáng cho họ.

Hạ Bạch nhìn mà thèm thuồng kỹ năng này.

Người giấy nhỏ lực lớn vô cùng, vô tư cống hiến, khả năng đây chỉ là hai ưu điểm bình thường nhất của họ.

Lão Tiền phất tay với họ, nhảy vào trong động đầu tiên.

Hạ Bạch nhảy vào theo ông.

Một trận ánh sáng chói mắt hiện lên trong đầu, giống như là trạng thái khóa chặt trò chơi kết thúc, một lần nữa tiến vào trò chơi.

Sau khi nhảy xuống từ cửa hang, Hạ Bạch lại đi tới phòng 202 của chung cư Đế Hào.

Chung cư Đế Hào ở âm phủ chính là dáng vẻ sinh hoạt khi còn sống của những quỷ hồn đã chết đi, có thể là sau khi họ chết ở dương gian này, tương lai càng thêm rách nát đáng sợ.

Nơi này vẫn còn có hộ gia đình, Hạ Bạch mở ra một cánh cửa phòng, nhìn thấy ánh sáng tràn ra từ khe cửa, đồng thời chỗ cầu thang cũng có ánh sáng, là ánh lửa.

Cậu lập tức trở về phòng, đóng cửa lại, điều ra đạo cụ 【Bắt Tay Hài Hòa】 của mình.

【Bắt Tay Hài Hòa】 là đạo cụ cậu thu được ở rạp chiếu phim Hài Hòa, có thể vượt không gian lấy vật, cậu không biết thuộc tính âm dương có thuộc không gian có thể vượt qua hay không.

Không được.

Âm dương cách biệt, người và người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất.

Hạ Bạch đành phải gõ hai cái xuống đất, báo bình an. Tiếp theo bắt đầu kiểm tra mặt tường, muốn thông qua cửa động nhìn xem tình huống phòng 204 bên cạnh, vậy mà phát hiện trên tường nơi này không có lỗ nào chui ra, một cái cũng không có.

Hạ Bạch sửng sốt một chút, cho nên nói ông lão sát vách khi còn sống không có sở thích rình coi, đây là sau khi ông ấy chết mới có?

Đúng rồi, cậu nhớ bà chủ số 303 từng nói, trước đây ông lão không phải nhìn trộm, là theo đến nhà người khác nhìn xem, mọi người không cho ông xem, ông mới nhìn trộm, về bản chất thì không tính là sở thích nhìn trộm.

Vậy vì sao khi còn sống ông không rình coi, chết mới có sở thích này?

Sau khi nhìn một vòng, Hạ Bạch lại một lần nữa nhẹ giọng mở cửa, cẩn thận nhìn về phía cầu thang.

Có người đốt vàng mã ở bàn thờ, giống như đang thấp giọng lẩm bẩm cái gì đó.

Hạ Bạch đang nghĩ làm thế nào mới có thể nghe rõ, chợt thấy có một người giấy nhỏ thò đầu ra từ góc tường cầu thang, nhìn thoáng qua Hạ Bạch, sau đó cong chân ngắn nhỏ, im lặng chạy tới, chạy thẳng đến bả vai Hạ Bạch, nhón chân dán vào tai cậu, sau đó Hạ Bạch liền nghe được giọng nói bên kia.

Hạ Bạch: "..."

Bùa mà ông nội cậu vẽ có thể bán, người giấy nhỏ của Lão Tiền có bán không?

Hiện tại cậu đã hiểu vì sao lão Tiền lại trở thành người chơi nguyên lão thần bí lợi hại nhất của hội Thánh Du rồi, cái này làm gì mà là một kỹ năng chứ, người giấy nhỏ quá toàn năng rồi.

Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu, Hạ Bạch chăm chú nghe âm thanh bên tai.

"Kỳ Kỳ, anh sai rồi."

"Kỳ Kỳ, tha cho anh, cầu xin em."

"Kỳ Kỳ, mỗi ngày anh đốt vàng mã cho em, cầu xin em đừng tới tìm anh nữa, được không?"

Hạ Bạch rất nhanh đã đoán ra thân phận của người này, bạn trai của Tiểu Kỳ 209. Tiểu Kỳ đã nói với Dương Mi, khi cô ấy đi thăm bạn trai, bạn trai của cô ấy bị điên rồi.

Hạ Bạch không biết có nên đi qua hay không, lúc này dùng chút thủ đoạn, hẳn là có thể moi ra nguyên nhân cái chết của Tiểu Kỳ từ trong miệng anh ta.

Nhưng bây giờ cậu không hiểu rõ tình huống nơi này lắm, Lam Tương và Dư Triều chính là chết ở chỗ này, rất có thể là vào buổi tối ngày đầu tiên, vừa tới nơi này liền chết, nơi này so với âm phủ còn nguy hiểm hơn nhiều.

Đang nghĩ ngợi, Hạ Bạch nghe được một giọng nói rõ ràng hơn từ trong hành lang truyền đến, "Sao anh lại có lỗi với em?"

Đây là giọng của Tiểu Kỳ phòng 209?

Tiểu Kỳ lại đến thăm bạn trai cô ấy?

Thời điểm này, đúng là âm dương luân chuyển, sẽ có quỷ xuất hiện.

Nhưng trùng hợp như vậy sao, bọn họ vừa tới nơi này đã có thể nghe được nguyên nhân cái chết của Tiểu Kỳ?

Vừa tới nơi này không bao lâu, lão Tiền đã thăm dò rõ tình huống ở lầu hai, những tình huống này có chút cần "nhìn" ra rồi.

Hạ Bạch suy nghĩ một chút, kéo người giấy nhỏ bên tai xuống, dán vào trên mắt mình, quả nhiên cậu ở một tầm nhìn tốt nhất nhìn thấy tình huống trong cầu thang.

Cầu thang không chất đống nhiều đồ lặt vặt như ở âm phủ, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của một nam sinh, cùng với ánh lửa lộ ra trước mặt cậu ta và tấm vải bàn thờ màu vàng mà ánh lửa chiếu ra vô cùng quen thuộc.

Nhưng hành lang này trông còn âm u đáng sợ hơn cả âm phủ, có thể nhìn thấy trên bức tường được ánh lửa chiếu sáng, nhưng lại không được dọn dẹp sạch sẽ vết máu.

Lần đầu tiên Hạ Bạch trực quan cảm nhận được, sự âm trầm và tử vong đến từ quỷ chỉ tồn tại ở nhân gian, trong những dấu vết chỉ lộ ra một chút đó.

Ngoài ra, Hạ Bạch không nhìn thấy những thứ khác, Tiểu Kỳ mà cậu muốn nhìn nhất cũng không nhìn thấy.

Có lẽ là bởi vì hiện tại cậu là người, cho nên không nhìn thấy được quỷ không có nhân quả với mình.

Không đúng, nếu là như vậy, cậu không nhìn thấy Tiểu Kỳ, đồng thời hẳn là ngay cả giọng của Tiểu Kỳ cũng không nghe được mới đúng.

Chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, Hạ Bạch lập tức dán người giấy nhỏ lên trên tai.

Giọng Tiểu Kỳ: "Ngay cả anh có lỗi với em thế nào mà cũng không biết, anh còn nói anh thành tâm hối hận?"

Cậu hẳn là bỏ lỡ một câu, nhưng ảnh hưởng không lớn.

Tiếp theo cậu nghe được tiếng bước chân, hẳn là nam sinh kia đứng lên, không biết đi về hướng nào hai bước.

Giọng Tiểu Kỳ: "Anh yên tâm đi, em sẽ luôn đến thăm anh, mỗi ngày đến, ngày nào cũng đến."

Giọng của nam sinh: "Không được! Không được! Kỳ Kỳ là anh sai rồi!"

"Lúc ấy là lỗi của anh, nhưng em muốn rời đi, anh thật sự đau lòng, thật sự không dễ gì anh mới đợi được em nhả ra, kéo em đến đây, anh tỉ mỉ bố trí nhà của chúng ta, sao em có thể nhẫn tâm rời đi như vậy chứ?"

"Em muốn đi tìm ai? Có phải lớp trưởng của em, có phải là tên học sinh giỏi kia hay không?"

"Anh bất đắc dĩ mà, bất đắc dĩ mới..."

"A!" Một tiếng kêu đau mới xuất hiện, bởi vì âm thanh này từng xuất hiện rất nhiều lần, cho nên chỉ có một chữ kêu đau, Hạ Bạch cũng nghe ra đây là Mã Hâm Giáp.

Giọng nam sinh: "... Bỏ bùa em."

Trước đó giọng của của cậu ta đều là sợ hãi, khẩn cầu, nửa câu sau này đột nhiên mang theo chút ý cười âm trầm.

Hạ Bạch lập tức chuyển người giấy nhỏ lên mắt, chỉ thấy một bậc thang, giống như là góc nhìn của người nằm trên cầu thang.

Cậu lập tức lại chuyển người giấy nhỏ đến trên tai, nhưng chỉ nghe được tiếng bước chân, sau đó liền không còn âm thanh nào nữa.

Bên ngoài yên tĩnh một lúc lâu, Hạ Bạch nghe được tiếng bước chân rất nhẹ.

Cậu từ khe cửa nhìn ra, là Lận Tường, vội vàng mở cửa cho cậu ta.

Lận Tường vừa tiến vào liền nhỏ giọng hỏi cậu: "Cậu nghe được âm thanh vừa rồi sao? Những thứ khác nghe không rõ, nhưng có một tiếng kêu đau đặc biệt rõ ràng."

Hạ Bạch nhỏ giọng kể một lượt với Lận Tường những gì mình nghe được,.

Hạ Bạch: "Giọng của Tiểu Kỳ hẳn là Mã Hâm Giáp ngụy trang, có khả năng đây chính là kỹ năng của anh ta. Anh ta nghe được bạn trai Tiểu Kỳ đốt giấy sám hối xin tha thứ ở chỗ này, cảm thấy đây là một cơ hội tốt tuyệt hảo, vì thế liền giả làm Tiểu Kỳ nói suông, không biết vì sao bị bạn trai Tiểu Kỳ phát hiện, sau đó làm cái gì với anh ta cũng không đáng sợ lắm, nhưng có hơi đau."

Lận Tường vuốt lại tin tức một lần, "Cho nên nói Tiểu Kỳ không phải não tình yêu như bọn họ nói, lúc ấy cô ấy muốn rời khỏi chung cư này, nhưng bị bạn trai bỏ bùa?"

Hạ Bạch gật đầu, "Đúng vậy, điều này có thể liên kết với thầy bùa kia, bạn trai cô ấy hẳn là đi tìm thầy bùa kia yểm bùa Tiểu Kỳ."

Lận Tường đoán: "Bùa mà bạn trai cô ấy hạ cho Tiểu Kỳ hẳn là vĩnh viễn yêu anh ta, vĩnh viễn không rời khỏi anh ta?"

Hạ Bạch tiếp tục gật đầu, căn cứ vào đối thoại thì xem ra là như vậy.

Lận Tường: "Nhưng mà, không phải Tiểu Kỳ đã chết rồi sao? Chết rồi sao còn yêu anh ta như vậy?"

Hạ Bạch nhẹ giọng nói: "Cậu nói vĩnh viễn."

Người trẻ tuổi trong lúc đang yêu nhất sẽ nói ra những lời thề và câu nói tình cảm nào? Vĩnh viễn yêu em, đến chết không thay đổi, đời đời kiếp kiếp.

Lận Tường lập tức nổi da gà.