Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 149



"Nói như vậy, tôi cũng từng nhìn thấy anh ta nhìn chị Tiền ấy." Lận Tường nói: "Chị xinh đẹp như vậy, chuyện này cũng rất bình thường thôi."

Lão Tiền: "..."

Khuôn mặt xinh đẹp của lão Tiền cũng méo mó cả lại, "Đi đi đi! Các cậu còn chưa mọc đủ lông đâu, bày đặt ở đây làm chuyên gia tình cảm cái gì, các cậu từng yêu đương chưa?"

Lận Tường bởi vì sự kiện mối tình đầu sai quá sai của chính mình mà tạm thời lui xuống.

Hạ Bạch im lặng một giây, nói: "Tôi chỉ nói là, có loại khả năng này, nhưng phương hướng không đúng."

Lận Tường hỏi: "Hướng nào không đúng?"

Hạ Bạch nói: "Bởi vì Tiểu Kỳ muốn rời khỏi, cho nên bạn trai của Tiểu Kỳ mới yểm bùa Tiểu Kỳ, để Tiểu Kỳ vĩnh viễn ở lại bên cạnh cậu ta. Nếu như chuyển dời bùa chú, hẳn là Mã Hâm Giáp sẽ bởi vì bùa chú mà đi tìm người thích anh ta, mà không phải là người anh ta thích."

Lận Tường giật mình.

Lão Tiền nổi giận đùng đùng chỉ vào Hạ Bạch, "Vừa rồi cậu cố ý nói như vậy đúng không, cái thằng nhóc thối nhà cậu!"

Bộ dạng Hạ Bạch rất có kinh nghiệm, nói: "Sắc đẹp chính là như vậy, kiểu gì cũng sẽ mang đến chút phiền phức, không nên ham mê quá."

Lão Tiền: "..."

Dương Nghi đưa ra cái nhìn khác: "Phương hướng này là đúng, nhưng Mã Hâm Giáp đi tìm người thích anh ta, đối với trò chơi mà nói thì không có ý nghĩa, hẳn là không phải như vậy."

Những người khác không biết thân phận của Dương Nghi, Hạ Bạch và Lận Tường biết. Bọn họ đi ra từ trong trò chơi, nhiều lần kể lại trò chơi cho Dương Nghi, anh ta không biết đã nghe bao nhiêu trò chơi, hướng dẫn trò chơi đều là anh ta chỉ đạo cấp dưới của mình viết, hiểu biết của anh ta về kịch bản trò chơi, không có mấy ai có thể so sánh được.

Hạ Bạch hỏi: "Suy đoán của anh là?"

Dương Nghi: "Có thể là chuyển dời chính xác hơn."

Hạ Bạch bừng tỉnh, cảm thấy anh ta nói rất có lý, nói như vậy thì rất đặc sắc rồi.

*

Phía âm phủ

Sau khi Lăng Trường Dạ nói với Hùng Tây Nguyên xong, tuy Hùng Tây Nguyên rất căng thẳng, nhưng vì là nhiệm vụ thần tượng giao cho, anh ta vẫn phải đi tìm Mã Hâm Giáp.

Anh ta cầm đạo cụ giám sát của Lăng Trường Dạ, gọi Mã Hâm Giáp, Tô Linh Linh và Trình Nghi đến phòng của mình, nói ba người chơi ở tầng ba cùng thảo luận manh mối một chút.

Tô Linh Linh và Trình Nghi rất căng thẳng, không biết nên nói gì.

Hùng Tây Nguyên nói: "Chúng ta sẽ xem lại manh mối mà chúng ta biết một lần nữa, nói không chừng sẽ có phát hiện mới."

Mã Hâm Giáp gật đầu, nói: "Vậy chúng ta nhanh một chút."

Dương Mi nhìn thấy cảnh này từ trong điện thoại của Lăng Trường Dạ, nói: "Mã Hâm Giáp còn nhớ chúng ta là người chơi, anh ta rất bình thường."

Lăng Trường Dạ gật đầu, "Anh ta giống như cư dân ở âm phủ, quên mất chuyện liên quan đến cái chết của mình, xem ra chúng ta không thể hỏi nguyên nhân cụ thể về cái chết của anh ta từ anh ta rồi."

Hai người vừa nói xong, chợt nghe thấy giọng Mã Hâm Giáp truyền đến từ trong điện thoại: "Tôi còn phải đi thăm bạn trai của tôi."

Dương Mi sửng sốt, "Tiểu Kỳ?"

Lăng Trường Dạ nhìn chằm chằm vào Mã Hâm Giáp cười ngại ngùng, nhìn vài giây thì nói: "Bùa chú của Tiểu Kỳ đã chuyển dời lên người Mã Hâm Giáp, thứ tối hôm qua Tiểu Kỳ lấy ở bàn thờ, hẳn là lấy từ trên người Mã Hâm Giáp, dùng để chuyển dời lời nguyền."

Trong đêm tối, bọn họ không thấy rõ là thứ gì. Lăng Trường Dạ nhíu mày nói: "Chắc là tóc."

Dương Mi càng nghĩ càng hồi hợp, "Bọn họ ở nơi đó, tóc cũng quá khó đề phòng, rất dễ bị chuyển yểm bùa nhỉ?"

Ai vào trò chơi ngủ một giấc, còn phải dậy kiểm tra các nơi trong phòng có tóc mình rụng hay không?

Hơn nữa bây giờ đã là ban ngày, có thể bọn họ đã sớm ra ngoài, không đến 11 giờ đêm cũng không có cách nào nhắc nhở bọn họ.

Lăng Trường Dạ trông không căng thẳng lắm, "Tin bọn họ đi."

202.

Dương Nghi nói: "Trước mắt thì đây vẫn là suy đoán của chúng ta, tốt nhất chúng ta nên xác nhận trước có phải là chuyển dời bùa chú hay không."

Hạ Bạch nói: "Thực ra không cần chúng ta xác định, nếu giống như lời anh nói thì trò chơi sẽ tự xác nhận cho chúng ta. Thà chúng ta cứ dùng thời gian tìm manh mối, hôm nay đã là ngày thứ tư rồi."

Lận Tường: "Muốn đi tìm thi thể Lam Tương cùng Dư Triều sao?"

Lão Tiền nói: "Người giấy của tôi đã nhìn qua gian phòng mà bọn họ ở, mặt ngoài không có người nào, thi thể có thể đã được xử lý qua rồi, cũng có thể là ở nơi bí mật."

Hạ Bạch nói: "Hay là chúng ta chia nhau hành động?"

Trước mắt bọn họ còn có năm người, thời gian khẩn cấp, chia thành ba nhóm.

Lận Tường và lão Tiền đi tìm thi thể Lam Tương và Dư Triều, kỹ năng của Dương Nghi khi hỏi thăm người khác thì rất hữu dụng, anh ta và Hạ Bạch cho người ta cảm giác là một thiếu niên ngốc nghếch không hề đề phòng, đi đến chỗ người phụ nữ điên số 305 quan trọng nhất, Vệ Kính Vân sẽ đơn giản đến chỗ những cư dân khác để tìm hiểu tình hình.

Nếu có nguy hiểm hoặc phát hiện trọng đại gì đó, lập tức trở về 202.

Cửa phòng 305, Hạ Bạch vừa mở ra, đã xác định người phụ nữ trước mặt chính là mẹ của cô bé 305 ở âm phủ, cô bé đã cho cậu xem ảnh chụp của mẹ.

Tóc của người phụ nữ rối bời, có hai lọn tóc xoăn đung đưa trước đôi mắt âm trầm và hoảng hốt, hơi cúi đầu, nhìn bọn họ một cái là muốn đóng cửa.

Dương Nghi: "Cô sẽ để cho chúng tôi đi vào nói chuyện, đúng không?"

Người phụ nữ vẫn muốn đóng cửa.

Dương Nghi tiếp tục: "Cô sẽ không đuổi chúng tôi đi, phải không?"

Cửa người phụ nữ chỉ đóng một nửa.

Hạ Bạch nhìn Dương Nghi một cái, thấy anh ta đang nhìn chằm chằm người phụ nữ không chớp mắt.

Trước đó Hạ Bạch đã nghĩ tới kỹ năng của Dương Nghi, chuyện trong đầu anh ta nghĩ có xác suất nhất định sẽ trở thành sự thật. Rất hiển nhiên, phương pháp sử dụng kỹ năng phải từ tâm thông qua miệng của anh ta, trong lòng nghĩ trước, sau đó mới dùng miệng nói ra.

Xác suất này là mấu chốt, đương nhiên không có khả năng tất cả chuyện anh ta muốn đều sẽ trở thành sự thật.

Từ phương thức hỏi chuyện của anh ta lần này, cùng với kết quả có thể thấy được, hẳn là càng khó và càng trái ngược với sự thật thì khả năng nó trở thành sự thật sẽ càng thấp, càng đơn giản, càng tiếp cận với sự thật, xác suất trở thành sự thật càng cao.

Hạ Bạch bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, cái chết của cha mẹ Dương Nghi và Dương Mi lúc đó, là thuộc về đơn giản hay là khó?

Người phụ nữ đứng ở sau cánh cửa, cúi đầu, cắn ngón tay.

Hạ Bạch nhất thời cũng không biết nên mở miệng hỏi chị ấy như thế nào.

Cô bé sống rất giàu có ở âm phủ, không thiếu gì cả, có thể thấy mẹ luôn nghĩ đến cô bé, mỗi ngày đều đốt đồ cho cô bé, có thể chị ấy điên khùng cũng là vì cái chết của con gái mình.

Nếu như ngay từ đầu nhắc tới con gái của chị, có thể sẽ k.ích th.ích đến chị.

Vấn đề này, đối với Dương Nghi mà nói không tính là gì.

Anh ta nghĩ nghĩ, dùng kỹ năng nhắc đến một chuyện nghe từ người khác để kí.ch thíc.h chị: "Chị và người đàn ông ở 406 có quan hệ không chính đáng, đúng không?"

Người phụ nữ không do dự gật đầu.

Quả nhiên, kỹ năng của anh ta, càng tiếp cận với sự thật, xác suất trở thành sự thật càng lớn. Nếu như vốn chính là sự thật, vậy thì không cần nói, tiếp cận với trăm phần trăm rồi.

Hạ Bạch lại ý thức được lần nữa, Dương Nghi rất hợp làm nghiên cứu khoa học. Kỹ năng của anh ta có một cách dùng hiệu quả cực đỉnh trong nghiên cứu khoa học..

Người phụ nữ trực tiếp trả lời, một mặt là bởi vì đây đúng là sự thật, mặt khác, chuyện này ở chỗ chị có thể cũng không phải kiêng kỵ.

Dương Nghi tiếp tục hỏi: "Chị và người đàn ông 406 có quan hệ bất chính, là bởi vì anh ta yểm bùa cho chị, phải không?"

Người phụ nữ không trả lời.

Hạ Bạch và Dương Nghi đều sững sờ, lúc điều tra được thầy bùa, hai người bọn họ đều cho rằng chuyện của người phụ nữ 305 và người đàn ông 406 sẽ không giống như những người khác nói, là người phụ nữ 305 chủ động.

Dựa theo kịch bản của trò chơi, tất cả mọi người đều cho rằng chân tướng hẳn là giả, hẳn là chị bị nam tác giả phòng 406 ngạo mạng kia yểm bùa, mới có cảnh chị chủ động bị những người khác nhìn thấy kia.

Không ngờ, không phải.

Nếu đây là sự thật, Dương Nghi hỏi như vậy, chị hẳn là sẽ thừa nhận.

Trừ khi chuyện này là kiêng kỵ ở chỗ chị.

Dương Nghi tiếp tục hỏi: "Người đàn ông kia ép buộc chị, phải không?"

Người phụ nữ vẫn không trả lời.

Không phải ép buộc, bọn họ thật sự là đôi bên tình nguyện, thậm chí thật sự có khả năng giống như cư dân nói, là người phụ nữ trước mắt chủ động.

Dương Nghi không hỏi tiếp nữa, Hạ Bạch nhìn anh ta một cái, Dương Nghi lắc đầu.

Hạ Bạch đoán ý của anh ta là, kỹ năng của anh ta không thể dùng nữa. Loại kỹ năng giống như anh ta, bình thường đều có hạn chế, giống như Tỉnh Duyên nghe tiếng lòng liền có hạn chế thời gian, nếu không thì quá bá rồi.

Hạ Bạch nhìn người phụ nữ, nghĩ đến cô bé ở âm phủ kia, nói: "Con gái của chị rất yêu chị."

Nước mắt của người phụ nữ chảy ra, chị ngồi trên đất che mặt khóc, môi khô nứt nẻ, không ngừng run rẩy.

Phía sau chị, trên bàn dựa vào tường, có di ảnh đen trắng của cô bé, cô bé cười vô cùng vui vẻ.

Hạ Bạch lại nghĩ đến cô bé 305 ở âm phủ đang đứng một mình trong bóng tối chờ mẹ.

Dương Nghi lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi, ngồi xổm xuống, đưa cho người phụ nữ: "Chúng tôi có thể giúp gì cho chị không?"

Hạ Bạch vừa nhìn anh ta nói chuyện với người phụ nữ, vừa điều động 【Bắt Tay Hài Hòa】, đi vào phòng 305 tìm kiếm.

【Bắt Tay Hài Hòa】 có thể đột phá không gian, là một tay tìm kiếm đồ vật rất tốt, ngay cả cái hòm bị người phụ nữ khóa lại cũng đi vào tìm được.

Cùng lúc đó, lão Tiền và Lận Tường ở 311 lật thi thể Lam Tương và Dư Triều ra, không nói Lận Tường suýt chút nữa đã kêu ra tiếng, ngay cả lão Tiền là một người quen nhìn thấy người chết, khi nhìn thấy thi thể cũng kinh ngạc một chút.

Thi thể hai người vô cùng thê thảm, một thi thể bị gặm không còn hình dáng, một thi thể thì da thịt toàn thân đều chín, rất nhiều lỗ sâu.

Lão Tiền cẩn thận kiểm tra thi thể của bọn họ, Lận Tường vừa muốn hỏi, lão Tiền liền nói: "Bọn họ đúng là bị yểm bùa rồi."

Tuy rằng Lận Tường không biết thân phận của ông, nhưng nghe những lời ông vừa nói thì liền biết chị gái thần bí xinh đẹp này rất hiểu bùa chú, cực kỳ tin tưởng hỏi: "Bọn họ cũng là bị chuyển dời bùa sao? Là những người khác trong chung cư này chuyển cho họ ư?"

Lão Tiền gật đầu, "Có thể lắm, tôi không cảm giác được nơi này còn có thầy bùa, không có bùa mới, có khả năng chính là chuyển dời bùa cũ."

"Chờ một chút." Lận Tường vội nói: "Trong chung cư này xảy ra chuyện như vậy, còn có người chưa dọn đi, còn có bốn người không có quan hệ gì với cư dân ở âm phủ, tại sao bọn họ không đi? Là bởi vì bọn họ cũng bị yểm bùa? Chờ người vào ở, chuyển dời bùa lên trên người bọn họ? Vậy chúng ta chính là..."

"Mẹ kiếp! Chung cư ở dương gian, không phải là cố ý dùng giá thấp thu hút người đến ở, sau đó biến thành kẻ xấu số bị bọn họ dùng để chuyển dời bùa chú đấy chứ?" Lận Tường cảm thấy mình giống như bị sói đói nhìn chằm chằm, "Chị Tiền, yểm bùa cần gì ạ?"