Cậu ta thật sự điên rồi.
Khi Lê Thi Kỳ còn sống, tình yêu của cô lúc nào cũng khiến cậu ta nghẹt thở, sau khi cô chết thì vẫn không lúc nào là không dính lấy cậu ta ta, vĩnh viễn không thể thoát khỏi, ai có thể không điên?
"Ha ha ha ha ha!" Trần Tích Nguyên đứng trên sân thượng lầy lội cũ nát, trên đỉnh đầu là dây điện quấn quýt lấy nhau, "Tôi sai rồi, tôi không nên yểm bùa cô ấy, cuối cùng bây giờ tôi cũng đã sửa được lỗi lầm, cuối cùng tôi cũng được giải thoát rồi."
"Cái thằng điên này, mày cười cái gì thế hả?" Tề Ngạn bực bội hỏi.
"Cuối cùng tôi cũng được giải thoát rồi ha ha ha!" Trần Tích Nguyên vẫn cười.
"Mày giải thoát cái gì?" Tề Ngạn giậm chân hỏi.
Trần Tích Nguyên: "Ha ha ha ha!"
"Con mẹ nóm mày còn cười!" Tề Ngạn rốt cuộc nổi giận, tung một cú đạp ngã Trần Tích Nguyên rồi lao vào đập nhau.
Hạ Bạch: "..."
Cậu vừa muốn thu Tề Ngạn về, lại dừng lại, muốn xem bạn trai Tiểu Kỳ sẽ làm cái gì với Tề Ngạn.
Năm phút sau, Hạ Bạch thu Tề Ngạn về.
Bị đánh năm phút đồng hồ, bạn trai Tiểu Kỳ vẫn đang cười. Bị đánh cũng không làm gì Tề Ngạn, xem ra không cần anh ta nữa.
Lận Tường thấy Tề Ngạn trở về, vội hỏi Hạ Bạch chuyện gì xảy ra.
Hạ Bạch nói lại một lần cho Lận Tường nghe.
Lận Tường nói: "Cậu ta được giải thoát... Nói cách khác, cậu ta vốn dĩ đã yểm bùa Tiểu Kỳ, để Tiểu Kỳ vĩnh viễn ở bên cậu ta, sau đó Tiểu Kỳ chết cũng trở về với cậu ta, cậu ta sắp bị ép điên rồi, bây giờ thông qua cái chết của Mã Hâm Giáp mà gỡ bùa hả?"
Hạ Bạch gật đầu: "Đúng vậy. Chúng ta cần xác nhận với người chơi ở âm phủ."
Nói xong, cậu lại nhìn thi thể Mã Hâm Giáp, muốn kiểm tra thi thể, phát hiện nó không còn nữa.
Cậu hỏi Kỳ Tường: "Thi thể của Mã Hâm Giáp đâu?"
Lận Tường vội nhìn xuống dưới, "Chết rồi! Tôi cũng không chú ý tới."
Hai người nhìn quanh bốn phía, không thấy được bất kỳ bóng người nào, chỉ thấy một con chó đen nằm nhoài trong bụi cỏ cách đó không xa.
"Được rồi." Hạ Bạch nói: "Chúng ta ngủ trước đi, nghỉ ngơi dưỡng sức, ban ngày lại điều tra, chung cư nhân gian có thể sẽ an toàn vào ban ngày."
Lận Tường: "Được, tôi cũng mệt đến không chịu nổi rồi."
Trời đã sáng.
Các người chơi vẫn ăn sáng ở chỗ ông chủ cửa hàng đồ ăn nhanh tầng một như thường lệ.
Lăng Trường Dạ uống một ngụm nước, nhìn lướt qua cầu thang, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại.
Dương Mi thuận theo ánh mắt của anh nhìn sang, cũng ngừng một chút, tiếp đó anh ta lập tức dời ánh mắt đi, cúi đầu gặm bánh bao.
Những người chơi khác phản ứng không khác anh ta lắm, đều bởi vì người nọ đi xuống từ cầu thang.
Mã Hâm Giáp.
Mã Hâm Giáp vốn dĩ đi dương gian, sáng sớm đã xuất hiện ở chỗ bọn họ, đến ăn điểm tâm.
Không cần nghĩ cũng biết, anh ta đã chết giống như Lam Tương, Dư Triều rồi.
Chết ở dương gian, quỷ hồn xuất hiện ở âm phủ.
Lúc này mới một đêm, không, không đến một đêm, bên bọn họ đã có người chết.
Có người chơi may mắn mình không đi dương gian, có người bắt đầu lo lắng cho người chơi dương gian.
Vừa về đến phòng, Dương Mi liền sốt ruột hỏi: "Đội trưởng, làm sao bây giờ? Bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm chứ?"
"Đừng vội, bọn họ không xuất hiện ở đây, ít nhất chứng minh bọn họ không chết." Lăng Trường Dạ nói: "Bây giờ cậu lập tức tới chỗ Tiểu Kỳ xem một chút đi."
Dương Mi gật đầu một cái liền đi.
Tối hôm qua Tiểu Kỳ nhặt đồ từ bàn thờ lên, nói Trần Tích Nguyên yểm bùa cô rồi sau đó liền trở về phòng, Dương Mi vốn định đi theo cô, tiếp tục hỏi cô, nhưng cô đóng cửa lại.
Lần này cũng giống như lần trước, Dương Mi vừa gõ cửa, Tiểu Kỳ đã mở cửa ra.
Trên giường có một cặp sách, bên cạnh đặt hai bộ quần áo, Tiểu Kỳ đang đóng sách giáo khoa vào bên trong.
Dương Mi hỏi: "Tiểu Kỳ, cô muốn tìm bạn trai cô à?"
Không phải tối hôm qua đã trông bình thường rồi sao?
Tiểu Kỳ lắc đầu, đem sách giáo khoa bỏ gọn vào cặp sách, không bỏ hai bộ quần áo kia vào, sau khi kéo khóa, đứng lên cười nói với Dương Mi: "Mimi, tôi phải rời khỏi nơi này."
Dương Mi sửng sốt một chút, "Cô rời khỏi nơi này, đi đâu?"
Tiểu Kỳ ngơ ngác nghĩ nghĩ, cuối cùng nghĩ đến, cô nghiêng đầu, đuôi ngựa trượt xuống từ bả vai, lộ ra hai lúm đồng tiền ngoan ngoãn đáng yêu, "Chính là rời khỏi nơi này."
Tiểu Kỳ rời đi.
Sau khi bọn họ vào ở chung cư, cô là người đầu tiên đi ra khỏi chung cư, không, là quỷ.
Lúc rời đi, là hơn tám giờ sáng, mặt trời lên cao, cô mặc đồng phục học sinh xanh trắng, tóc buộc cao cao, đeo cặp sách, từng bước một đi ra khỏi chung cư cũ bẩn thỉu này, chưa từng quay đầu lại.
Dương Mi hỏi Lăng Trường Dạ: "Đội trưởng, Tiểu Kỳ là sao vậy?"
Lăng Trường Dạ nói: "Không còn thứ gì nhốt cô ấy ở đây nữa, bùa của cô ấy đã được giải, cô ấy đã đi tới nơi cô ấy nên đi."
Dương Mi hỏi: "Bùa của cô ấy được giải như thế nào? Là Hạ Bạch với Lận Tường sao?"
Lăng Trường Dạ suy nghĩ: "Có thể là bọn họ, cũng có thể có liên quan tới Mã Hâm Giáp. Chúng ta phải chú ý anh ta một chút."
Trước đó bọn họ phát giác Lam Tương và Dư Triều đã chết thành quỷ thật, thì liền đến phòng của bọn họ kiểm tra, nhưng bọn họ chưa từng nói gì với Lam Tương và Dư Triều.
Sự sợ hãi của người đối với quỷ đương nhiên là một mặt, bọn họ cũng sợ chạm vào cái gì, khiến cho bọn họ bạo động, chỉ để bọn họ yên lặng ở một bên.
Lúc Lăng Trường Dạ nói chuyện này với Hùng Tây Nguyên ở lầu ba, nhóm Hạ Bạch cũng tụ tập lại với nhau.
Tối hôm qua khi bọn họ đến chung cư dương gian, đều xuất hiện ở phòng riêng của mình ở chung cư âm phủ, bọn họ đều có suy đoán, ở đây bọn họ cũng là khách du lịch thuê phòng, nhưng buổi tối quá nguy hiểm, bọn họ không dám ra ngoài, trời vừa sáng nghe được tiếng người, bọn họ liền đi ra, đồng thời xác nhận suy đoán của mình.
Tầng một không có cửa hàng đồ ăn nhanh, sau khi ông chủ kia chết, có thể không có ai tiếp nhận cái quán nhỏ không kiếm được tiền này.
Bọn họ nhìn thoáng qua, lại chuyển qua phòng 202 của Hạ Bạch, ai nấy đều nói ra thông tin của mình.
Lão Tiền thăm dò các hộ gia đình ở đây.
Tầng hai: Cạnh phòng của Hạ Bạch có một người đàn ông, khoảng chừng ba mươi tuổi, anh ta là con trai của ông Vương, sáng sớm anh ta đã đi dạo lung tung trong tòa nhà, không biết đang làm gì.
209 không có ai ở.
211 có một nam sinh ở, chính là bạn trai của Tiểu Kỳ, bốn giờ sáng hôm qua mới trở về ngủ.
Ngoài ra, còn có hai cụ già câm điếc sống ở phòng 208.
Tầng ba, 303 không có người ở.
305 có một người phụ nữ ở, trạng thái tinh thần không bình thường, có lẽ là mẹ của bé gái.
308 một thi thể, một cụ già.
Ngoài ra, 301 còn có một người phụ nữ trẻ tuổi ở.
Tầng bốn, 405 có một người đàn ông hơn năm mươi tuổi ở.
Tầng năm không có người ở.
Người nghe được đều chú ý đến thi thể ở 308.
Lão Tiền nói: "Đúng, thi thể nữa chính là bà lão tên Từ Mai ở phòng 308 dưới âm phủ, tuy rằng thi thể đã rửa nát, nhưng vẫn có thể nhìn ra từ quần áo trên người bà ấy, ông lão chắc là bạn đời của bà ấy, nằm bên cạnh bà ấy, không nhúc nhích nắm tay bà, cảm giác như sắp chết rồi."
Hạ Bạch nói phát hiện bên phía mình cho bọn họ.
Vệ Kính Vân nói: "Đúng vậy, tối hôm qua Mã Hâm Giáp giả làm Tiểu Kỳ."
Anh ta ở chung một phòng với Mã Hâm Giáp.
"Sau khi anh ta kêu đau một tiếng thì không thấy quay lại nữa, tôi nghe giọng hình như là chạy lên lầu, bạn trai của Tiểu Kỳ đuổi theo phía sau. Anh ta không cầu cứu, tình huống lúc ấy lại rất quỷ dị, tôi không đuổi theo." Vệ Kính Vân nói: "Tôi đợi hơn hai giờ, không đợi được nữa, đang định đi tìm anh ta thì nghe thấy tiếng anh ta rơi xuống lầu."
Hạ Bạch hỏi: "Anh nhìn thấy thi thể của anh ta biến mất như thế nào không?"
Vệ Kính Vân lắc đầu: "Lúc đó tôi lại nghe thấy tiếng trên lầu, chỉ chú ý trên lầu, lúc nhìn lại thì không thấy nữa."
Hạ Bạch lại nhìn về phía lão Tiền và Dương Nghi, bọn họ đều lắc đầu.
Hạ Bạch lại hỏi lão Tiền: "Tối hôm qua chị có nhìn thấy bạn trai Tiểu Kỳ làm gì với Mã Hâm Giáp không?"
Lão Tiền nói: "Chúng ta đều nhìn thấy giống nhau, đều từ một con búp bê giấy trên cầu thang, con búp bê giấy kia vốn đứng sau lưng bạn trai Tiểu Kỳ, sau đó bị cậu ta giẫm nát."
Hạ Bạch: "..."
Thảo nào cậu nhìn phía sau, chỉ thấy một bậc thang từ góc nhìn nằm rạp trên mặt đất.
Dương Nghi phân tích: "Nghe bạn trai Tiểu Kỳ nói, tối hôm qua bùa yểm đã được giải. Mọi người có hiểu về bùa chú không? Trường hợp nào bùa chú có thể giải được?"
Hạ Bạch lập tức nhìn về phía lão Tiền, ông nội cậu hiểu rất nhiều thứ thần thần bí bí, đều là thầy cản thi, lão Tiền cùng hoạt động trong một nhóm hẳn là cũng hiểu rất nhiều.
Lão Tiền: "... Cũng phải xem bọn họ yểm bùa gì, cách giải khác nhau, nói chung cách giải bùa chú thông thường có hai loại, một loại là tìm được một thầy bùa giỏi hơn đến giải, tục gọi là đấu bùa. Một loại là giết thầy bùa yểm bùa, nhưng nếu là thầy bùa mạnh, giết cũng vô dụng, nhất là thầy bùa dùng phương thức nuôi quỷ yểm bùa."
Nói xong lão Tiền lại bổ sung: "Người yểm bùa cho Tiểu Kỳ hẳn chính là loại thầy bùa vô cùng mạnh này, ngay cả sau khi chết thành quỷ cũng không thoát khỏi."
Lận Tường: "Hai trường hợp này, tối hôm qua đều không đúng lắm."
Hạ Bạch: "Còn cách giải bùa nào khác ly kỳ hiếm thấy hơn không?"
Lão Tiền: "Có thì có, nhưng không chính thống, cũng không nhất định là thật."
"..."
Yểm bùa còn có chính thống?
Hạ Bạch đã quen rồi, bọn họ thường xuyên tranh cãi trong nhóm xem lưu phái cản thi nào là chính thống, cậu nhớ thuật cản thi của Lão Tiền thuộc về phái Mao Sơn.
"Tôi chỉ nói thôi, những cái khác không chịu trách nhiệm đâu." Lão Tiền nói trước để miễn trách nhiệm, lúc này mới nói: "Giết người xin bùa, chuyển dời bùa, thay máu..."
"Tôi biết rồi!" Lận Tường nói: "Là chuyển dời bùa! Nhất định là bạn trai Tiểu Kỳ tối hôm qua chuyển bùa sang người Mã Hâm Giáp."
Vệ Kính Vân nói: "Không đúng, người bị yểm bùa không phải bạn trai Tiểu Kỳ, mà là Tiểu Kỳ, sao cậu ta lại chuyển bùa sang người Mã Hâm Giáp được?"
Lận Tường ngạc nhiên "A" một tiếng.
Hạ Bạch nói: "Cậu ta có thể giúp Tiểu Kỳ chuyển dời bùa, cậu ta sắp bị Tiểu Kỳ hành hạ đến chết rồi, cũng hối hận vì đã yểm bùa Tiểu Kỳ, khi Tiểu Kỳ muốn giải bùa, cậu ta nhất định sẽ giúp Tiểu Kỳ."
Hạ Bạch có suy đoán này, là bởi vì cái chết của Mã Hâm Giáp.
"Nếu như chuyển dời bùa cho người sống, Mã Hâm Giáp không cần phải chết, nhưng Tiểu Kỳ đã chết, cho nên muốn chuyển dời bùa cho cô ấy, đối phương cũng phải chết?"
Dương Nghi đưa ra nghi vấn: "Nếu vậy, Lam Tinh và Dư Triều đã chết rồi, sao Tiểu Kỳ không nhờ bọn họ chuyển dời bùa?"
Lận Tường nói thay Hạ Bạch: "Cái chết của bọn họ có thể là do bị người ta chuyển dời bùa? Bọn họ đã bị người ta nhanh chân đến trước, Tiểu Kỳ không dùng được."
Hạ Bạch nói: "Chuyển dời bùa có khả năng cần thứ gì đó trên người, có thể lấy được từ lúc còn sống."
Ngay cả lão Tiền cũng nói: "Đúng là có khả năng, ngay cả yểm bùa cũng cần đồ trên người, chuyển dời bùa cũng cần. Nói vậy, khả năng chuyển dời bùa rất lớn."
"Nếu là chuyển dời bùa." Hạ Bạch nói: "Nội dung bùa chú hẳn là không thay đổi, đây là bùa yêu, Mã Hâm Giáp có khả năng đi tìm người anh ta thích không?"
Lão Tiền: "Có thể."
Hạ Bạch: "... Vậy thì chị nhớ chú ý một chút."
Lão Tiền mờ mịt: "Liên quan gì đến tôi?"
Hạ Bạch: "Tôi để ý Mã Hâm Giáp có vẻ thích chị đấy."
Lão Tiền: "?"
Lão Tiền: "???"