Cũng giống như đêm qua, Hạ Bạch không ngủ được.
Có thể là bởi vì ban ngày ngủ cả ngày, cho nên cậu coi như đếm cừu cũng không hề buồn ngủ chút nào.
Gió thổi qua cửa sổ càng làm lâu đài cổ thêm yên tĩnh, cậu nằm trên giường cũng có thể cảm nhận được toàn bộ lâu đài cổ, từ dưới lên trên đều vô cùng âm u tĩnh mịch, không có một chút âm thanh nào ở bên trong.
Không đúng, có.
Hạ Bạch nghe được tiếng ma sát trên mặt đất, không chói tai, rất nhỏ, giống như là thứ mềm mại bò trên mặt đất.
"Soạt... soạt... soạt..."
Rất có tiết tấu.
Hạ Bạch ý thức được, cơ thể của cậu đã trở nên căng thẳng, đồng thời cũng trở nên nhạy bén.
Âm thanh này phát ra từ nhà vệ sinh đóng chặt cửa, có cái gì đó đang bò ra ngoài, âm thanh rất nhỏ, mang theo tiếng nước chảy khó có thể phát hiện, trên mặt đất nhà vệ sinh có thể có chất lỏng, không phải nước, mà là máu.
Cậu đã nhìn thấy máu loãng tràn ra trên cửa, tràn đến nửa trên cửa kính thủy tinh hình vòm, giống như máu phun tung tóe.
Không biết, còn tưởng rằng bên trong xảy ra vụ án mạng nào ghê rợn lắm.
Nếu thật sự là án mạng, lát nữa cậu có thể đi khám nghiệm tử thi.
Máu loãng bắt đầu tràn ra ngoài, bởi vì cửa đóng, cho nên chỉ có thể từ trong khe cửa thấm ra ngoài, dưới khe cửa trực tiếp chảy xuống sàn nhà, rất nhanh đã lan tràn một mảng lớn, chảy về phía giường.
Máu chảy ra từ khe cửa phía trên, lan tràn trên tường, nhuộm đỏ cả nóc nhà xung quanh.
Hạ Bạch nằm ở trên giường, không biết mình có phải bị bệnh thần kinh hay không, những thứ này có phải ảo giác của cậu hay không.
Cơ thể căng thẳng, giác quan nhạy bén, có thể nhận thấy được những điều này nhanh hơn bình thường, nhưng cũng có khả năng là do quá nhạy cảm, sinh ra ảo giác mà người khác không nhìn thấy được, giống như nhân vật chính trong rất nhiều bộ phim kinh dị mà cậu đã từng xem qua.
Một giọt máu từ nóc nhà nhỏ xuống mặt Hạ Bạch.
Tới đúng lúc lắm.
Hạ Bạch dùng ngón tay quệt giọt máu kia rồi đặt lên mũi ngửi ngửi.
Là thật, không chỉ cậu cảm thấy chân thực máu nhỏ lên mặt, nghe được âm thanh nhỏ xuống, còn ngửi thấy mùi máu tanh, chẳng qua trong mùi máu tanh này còn có một mùi thối, rất khó hình dung là mùi cống thoát nước cũ kỹ cùng nhà vệ sinh, hay là mùi máu tươi biến chất ở mùa hè nóng bức.
Một giọt lại một giọt, càng ngày càng nhiều máu nhỏ lên trên mặt, trên tay Hạ Bạch.
Hạ Bạch chớp chớp mắt, máu nhuộm đỏ lông mi, cậu nhìn thấy một người máu trên nóc nhà đang há mồm nhìn chằm chằm cậu.
Đó là máu tươi ngưng tụ thành, cho nên người máu cũng đang nhỏ giọt xuống dưới, đồng thời máu tươi xung quanh cũng tới gần Hạ Bạch, Hạ Bạch thậm chí cảm thấy gầm giường cũng có máu tươi đang bốc lên, thấm ướt nệm.
Khi màu đỏ tới gần thì bị màu đen ngăn cản.
Tóc từ chiếc điện thoại màu đen được đặt trên bàn vươn dài ra, từng sợi từng sợi tụ lại thành một, giống như cành cây màu đen chết héo, lan tràn trên tường, tùy ý sinh trưởng, nuốt chửng máu tươi, cuối cùng hội tụ trên người người máu, từng chút một cắn nuốt người máu đến gần như không còn.
Là em gái Tuyết Mộc, em gái Tuyết Mộc lấy máu làm thức ăn.
Bình thường cô chỉ cần một chút máu là có thể sống, lần này có phải ăn quá nhiều hay không?
Hạ Bạch đang nghĩ đến vấn đề này thì liền thấy tóc đen thuận theo khe hở cửa nhà vệ sinh chui vào nhà vệ sinh.
"Ọe!"
Hạ Bạch: "..."
Em gái Tuyết Mộc cũng giống như Nhị Oa, khí quản nho nhỏ, phát ra âm thanh nhỏ nhẹ, dù vậy Hạ Bạch cũng nghe được rõ ràng tiếng nôn mửa của cô.
Gần đây cô uống khá nhiều máu của Nhị Oa, Nhị Oa là người chơi kỹ năng hệ Thực Vật, trong máu có chứa sức mạnh sạch sẽ dồi dào sức sống, nuôi nấng em gái Tuyết Mộc khỏe mạnh hơn.
Đã quen với loại máu này của Nhị Oa, lại uống nhiều máu bốc mùi như vậy, quả thật sẽ rất khó chịu.
Hạ Bạch có chút lo lắng, đang muốn rời giường thì thấy tóc đen đã trở lại.
Lúc tới gần giường, tóc đen không thấy đâu, nhưng một người nhỏ mềm mại xuất hiện ở ngực Hạ Bạch, ủ rũ nằm ở nơi đó.
Hạ Bạch có hơi được thương mà sợ.
Sau khi chị gái Tuyết Mộc giao em gái cho cậu, cậu biết em gái Tuyết Mộc ghét bị nhìn chăm chú, luôn không quấy rầy cô, chỉ là đúng giờ cho cô uống máu.
Sau đó bởi vì Nhị Oa, quan hệ của cậu và em gái Tuyết Mộc trở nên gần gũi hơn một chút, sẽ cùng nhau chơi đùa, cùng nhau ăn cơm, như là người nhà có một chút khoảng cách, không thân thiết như vậy.
Không ngờ lúc này em gái Tuyết Mộc khó chịu lại không quay về điện thoại, mà dính lên người cậu.
Hơn nữa, vừa rồi cô chủ động đi ra bảo vệ cậu.
Trong phòng ngủ không thể nói chuyện, Hạ Bạch đưa tay vỗ nhẹ nhẹ lên người cô.
Đầu nhỏ của em gái Tuyết Mộc cọ trong lòng bàn tay cậu một cái, lại nằm sấp trên người cậu, giống như lúc ấy nằm nhoài trong cổ họng chị gái, cuộn tròn thành một cục nho nhỏ.
Hạ Bạch đột nhiên sinh ra một cảm giác làm cha, trong lòng mềm nhũn, đắp chăn cho em gái Tuyết Mộc.
Đêm nay, trong ký túc xá không có động tĩnh gì nữa, yên tĩnh ấm áp. Giống như tối hôm qua, Hạ Bạch rất muộn mới ngủ.
Lần thứ hai tỉnh lại, vẫn là buổi tối.
Không còn thấy em gái Tuyết Mộc trong lòng đâu, trong phòng cũng không còn mùi máu tanh.
Lần này tỉnh lại nhìn thấy phòng ngủ tối tăm, Hạ Bạch ngay cả căng thẳng cũng không có, bởi vì không có tinh thần căng thẳng.
Lúc này, cậu không chỉ hít thở càng gian nan, hít thở đều hồng hộc, giống như ống bễ hỏng, còn lừ đừ giống như em gái Tuyết Mộc tối hôm qua, không có một chút tinh thần.
Ngủ vốn là chuyện nghỉ ngơi dưỡng sức, Hạ Bạch không rõ vì sao khi cậu tỉnh lại, lại mơ màng như vậy.
Đúng là mơ màng, buồn ngủ, cơ thể nặng nề, không còn cảm giác nhẹ nhàng như ngày xưa.
Cơ thể của cậu trở nên càng hỏng bét, lẽ nào đây mới là hình phạt trái với quy tắc?
Vốn dĩ cậu đoán khó thở là vì sự hình phạt trái với quy tắc nào đó, kết quả tối hôm qua xuất hiện người máu, cậu liền cho rằng đó mới là hình phạt, không ngờ hôm nay cơ thể lại xảy ra vấn đề mới.
Hạ Bạch từ trên giường đi xuống, đi đến bên cạnh bàn cầm lấy điện thoại di động.
Thời gian giống như hôm qua tỉnh lại, đều là vừa qua tám giờ.
Cuối cùng cậu cũng muốn đi nhà vệ sinh.
Hạ Bạch đi tới cửa nhà vệ sinh, mở cửa nhà vệ sinh ra, trước tiên cẩn thận nhìn vào trong, tìm kiếm không biết có quy tắc nhà vệ sinh hay không.
Là một tờ giấy cứng dán trên tường, chỉ có điều bị máu tươi nhuộm đỏ, chữ viết mơ hồ không rõ.
Hạ Bạch: "..."
Cậu nghĩ nghĩ, nhịn một chút, trở lại trên giường chờ qua tám giờ rưỡi, sau đó lập tức rời giường rời khỏi phòng ngủ của mình, đi đến phòng kế bên vẫn đóng chặt cửa.
Vốn dĩ kế hoạch đêm nay của cậu là gõ cửa phòng khác, xem phòng khác có người chơi khác hay không, để tiến thêm một bước suy đoán.
Lúc này vừa vặn đi, nói không chừng có thể mượn nhà vệ sinh để dùng.
Lần đầu tiên nhìn thấy quy tắc sinh hoạt của lâu đài cổ thì không thể đi lên gác mái, lần thứ hai nhìn thấy quy tắc sinh hoạt thì có thể đi lên gác mái, nhưng không thể đi khu vực không công cộng, không nói không thể gõ cửa.
Hạ Bạch nhẹ nhàng gõ cửa, đợi năm phút đồng hồ, cũng không có bất kỳ đáp lại nào.
Ba phòng ngủ bên hành lang cậu đều gõ, ba phòng bên kia cậu cũng gõ, vẫn không có trả lời.
Cậu ấn huyệt thái dương đi vào phòng sách, ngồi trên ghế thở hổn hển.
Đợi lát nữa cậu muốn đi đến những nơi khác của lâu đài cổ thăm dò một chút, đề phòng lỡ như gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ không kịp, trước tiên phải hoàn thành nhiệm vụ của phòng sách cái đã.
Quy tắc phòng sách lại thay đổi, nếu như so sánh ba lần quy tắc, sẽ phát hiện không có một cái nào là giống nhau từ đầu đến cuối, lần này còn có thêm một cái "Trước khi rời khỏi phòng sách xin hãy sắp xếp lại giá sách."
Hạ Bạch giương mắt nhìn giá sách một chút, có hai quyển sách bị ngã.
Có thể là do con người làm ngã.
Nhưng phương pháp này không tốt lắm, người làm ngã sách có thể là người muốn chỉnh lại sách, vậy có thể sẽ nhìn thấy sách không thích hợp với mình, nhưng cái "xem" này cùng với "xem" "đọc bao nhiêu trang" này, cũng không giống nhau.
Hạ Bạch lại cầm lấy hai quyển sách giáo khoa, một quyển một lần xem 19 trang, hai quyển cùng đọc 38 trang.
Bộ não mơ màng, vẫn đang cố gắng tìm kiếm những câu nhật ký trong sách giáo khoa.
[Em trai chảy nhiều máu quá.]
[Em trai nhất định phải sống thật tốt.]
[Trong mơ nhiều máu quá, em trai bị treo trên nóc nhà.]
Hạ Bạch dùng sức ấn ấn huyệt thái dương.
Bản thân cậu chính là người viết bút ký này sao?
Tối hôm qua cậu nhìn thấy máu và người máu trong phòng ngủ là mơ sao? Người máu há miệng kia chính là "em trai"?
Cậu nhắm mắt lại thở hồng hộc trong chốc lát.
Không biết có phải bởi vì hô hấp khó chịu hay không, bộ não thiếu oxy, hiện tại đầu cậu càng ngày càng mơ màng, tư duy cũng không còn rõ ràng như vậy.
Cậu mở hai quyển nhật ký ra.
Một ngày trôi qua lại có thêm ba trang nhật ký.
Ba trang?
Đầu óc Hạ Bạch lập tức tỉnh táo không ít.
Ngày ghi nhật ký, mỗi ngày một trang, hai quyển nhật ký, hẳn là một quyển sẽ có thêm một trang nhật ký mới đúng.
Cùng một thời gian, hai người đồng thời xuất hiện, hay là thật ra không chỉ là qua một ngày?
Phòng sách trong phòng khách lâu đài cổ này đều có đồng hồ, nhưng không có lịch. Sau khi vào trò chơi, thời gian trên điện thoại di động đồng bộ thời gian trò chơi, ngày tháng vẫn luôn dừng ở ngày vào trò chơi, cho nên người viết nhật ký đặt bút đều là ngày thứ mấy.
Hạ Bạch bắt được một điểm đột phá, ngày tháng mà trước đó cậu không chú ý tới.
Hai quyển nhật ký có ba trang nhật ký, Hạ Bạch cẩn thận quan sát chữ viết, loại bỏ khả năng một người viết ba trang, đúng là ba người viết.
Khả năng thứ 1, cậu cho rằng cậu chỉ ngủ một ngày, thật ra không chỉ là ban ngày. Đã qua một ngày, cho nên nhật ký cũng không còn là một trang một ngày.
Khả năng thứ 2, một ngày chia làm hai đoạn, hoặc vài đoạn, mỗi đoạn xuất hiện một người chơi, nếu trong một ngày có hai người chơi viết nhật ký thì sẽ có thêm một đoạn. Khả năng này không xung đột với loại thứ nhất, dù sao bọn họ có chín người chơi.
Khả năng thứ 3, vẫn là bọn họ ở vào không gian và thời gian khác nhau, ở trong một thế giới song song, mặc kệ viết nhật ký ở thế giới nào, đều sẽ xuất hiện ở trong quyển nhật ký này.
Thời gian cậu tỉnh lại, cậu đoán rằng từ 8 giờ tối đến hừng đông, cho nên khả năng thứ 2 cũng không có vấn đề gì, khả năng thứ 1 cũng vậy.
Khả năng thứ 3 thì sao, có manh mối có thể phủ định hay không?
Xem nhật ký 《24 Nhân Cách Của Billy 》ngày hôm qua, Hạ Bạch cho rằng, dẫn dắt trên quy tắc, sửa đổi quy tắc đều là người chơi làm, bọn họ đang đánh lừa người chơi khác làm trái quy tắc, kích hoạt tử vong.
Nếu khả năng thứ 3 có thể thành lập, như vậy không chỉ có bọn họ song song không gian và thời gian, nhật ký viết ra sẽ xuất hiện ở trên quyển nhật ký kia, quy tắc cũng là nối liền không gian và thời gian khác nhau, ngay cả thùng rác cũng vậy, bởi vì cậu đã tìm được một tấm quy tắc bị giấu đi ở trong thùng rác phòng sách.
Ngay cả ném rác rưởi cũng có thể ném tới một không gian và thời gian khác?
Hiện tại cậu càng có khuynh hướng bọn họ đều ở trong lâu đài cổ này, đều ở trong cùng một không gian và thời gian, chỉ là đoạn thời gian xuất hiện khác nhau.
Cho nên suy đoán giai đoạn cuộc đời khác nhau lúc ban đầu, suy đoán thế giới song song, khả năng đều rất nhỏ.
Như vậy, xác thực, khả năng nhân cách phân liệt và bệnh nhân tâm thần tưởng tuọng là rất lớn.
Hạ Bạch ngồi phịch trên ghế, xoa bóp da đầu trong chốc lát, làm mạch máu trên đầu lưu thông, lúc này mới nghiêm túc xem ba trang nhật ký này.
[Hoa còn chưa nở, phải chờ đến mùa xuân.]
[Thật nhớ ngày tháng có hoa, có hoa để ngắm, tôi sẽ thoải mái hơn.]
[Buổi sáng ngày mai hy vọng có thể dậy sớm một chút, đọc thêm vài trang sách.
——Ngày thứ ba.]
Hoa Hạo Minh, anh ta cũng có thể tỉnh lại vào ban ngày, anh ta cũng khó chịu.
Đây là một cái liếc mắt có thể nhìn thấy, anh ta truyền đạt ra tin tức.
Hạ Bạch tiếp tục phân tích sâu hơn.
Lần đầu tiên cậu bị cuốn vào trò chơi chính là ở cùng một chỗ với Hoa Hạo Minh, Hoa Hạo Minh cho cậu ấn tượng rất tốt, thời điểm cậu hoài nghi anh ta, anh ta còn đang giúp cậu lấy kỹ năng linh hồn.
Sau khi rời khỏi trò chơi, cậu đoán có thể Hoa Hạo Minh vì muốn cậu nổi bật, giúp cậu lấy kỹ năng, cố ý không biểu hiện bản thân, từ việc anh ta gặp nguy hiểm trong trò chơi cũng không dùng kỹ năng của mình là có thể nhìn ra một chút.
Thân phận trò chơi của anh ta là [Người Ngàn Mặt], đến nay Hạ Bạch vẫn không biết kỹ năng cụ thể của anh ta là gì, nhưng có thể nhìn ra anh ta chưa từng dùng qua kỹ năng trung tâm này, chỉ dùng đạo cụ.