Lần này vào trò chơi, căn cứ vào phân tích của đội Công Kiên, trò chơi này nguy hiểm cộng thêm nghiêng về hướng suy luận, cho nên bọn họ lập tức bác bỏ Nhị Oa và Dương Mi, lại để Hoa Hạo Minh đến, cũng chứng minh Hoa Hạo Minh kỳ thật rất thông minh.
Từ việc để Hoa Hạo Minh hợp tác với Dương Mi cũng có thể nhìn ra.
Anh ta không thể nào không phát hiện ra, trò chơi này đã bắt đầu có người chơi lợi dụng quy tắc hãm hại lẫn nhau, không thể không biết không thể để lộ bản thân, nhất là sự suy yếu của mình.
Nhưng mà, anh ta vẫn nói mình khó chịu.
Điều này nói rõ, anh ta cho rằng truyền đạt tin khó chịu này, quan trọng hơn việc làm lộ sự suy yếu của mình.
Khó chịu rất quan trọng.
Hạ Bạch cũng rất khó chịu, hiện tại cậu hô hấp khó khăn, không có tinh thần, ngay cả đầu óc cũng không còn minh mẫn, đây chỉ là lần thứ hai tỉnh lại, mỗi lần tỉnh lại cơ thể đều sẽ xảy ra chút vấn đề, nếu lần thứ ba tỉnh lại, cậu không biết mình sẽ biến thành dáng vẻ gì.
Cụ thể Hoa Hạo Minh khó chịu ở đâu? Vì sao lại khó chịu?
Dựa theo manh mối hiện tại, rất có thể chính là trái với quy tắc cơ thể sẽ xảy ra vấn đề, có thể anh ta cũng trái với quy tắc nào đó.
Thế nhưng, nếu như chỉ là như vậy, anh ta sẽ lộ sự khó chịu ra ngoài sao?
Anh ta muốn nói, trái với quy tắc thì khiến tôi khó chịu, cho nên mọi người đừng thay đổi quy tắc linh tinh nữa?
Sẽ không đâu, người khác nhìn thấy thì càng sẽ chỉ lừa dối quá đáng hơn, để anh ta nhanh chết đi mà thôi.
Hạ Bạch không nghĩ sâu hơn nữa, Hoa Hạo Minh không biểu đạt rõ ràng như vậy, hẳn là bản thân anh ta cũng không nghĩ ra được chuyện gì xảy ra, ném ra điểm này, cảnh báo cho người cũng đang bị khó chịu giống như anh ta.
Cậu tiếp tục xem nhật ký ngày thứ hai.
[Làm từng bước một, quy tắc không thể sai một bước, mỗi ngày đều như vậy, ở trong lâu đài cổ to lớn này.
Hôm nay tôi bỗng nhiên ngẩn ngơ một chút, nhất thời không còn phân biệt rõ cái gì là chân thật, cái gì là tưởng tượng. Không thể như vậy, tôi phải sống thật tốt, tỉnh táo mà sống sót.
—— ngày thứ ba]
Hạ Bạch nhìn qua nhìn lại, không nhìn ra là ai viết. Nhưng cậu nhìn ra ý tứ của trang nhật ký này.
Lâu đài cổ yên tĩnh, trống rỗng, còn có nghiêm khắc, một khi làm trái sẽ phải chịu hình phạt nghiêm trọng, mỗi một ngày đều như vậy, người trong lâu dài có thể sẽ xuất hiện vấn đề tinh thần.
Người viết nhật ký suy đoán, "người" sống ở lâu đài cổ có thể xuất hiện vấn đề về tinh thần.
Vấn đề tinh thần này, có thể là tinh thần phân liệt, đa nhân cách, có cái nhìn giống với người đã viết 《24 Nhân Cách Của Billy 》.
Cũng có thể là bệnh tâm thần loại ảo tưởng, giống với khả năng cậu nghĩ ngày hôm qua, người ở lâu đài cổ tưởng tượng ra người khác, có thể bọn họ đang sống ở trong không gian tưởng tượng của một bệnh nhân tâm thần, là người mà anh ta tưởng tượng ra.
Đồng thời, người này lại nhắc nhở phải "sống thật tốt", đồng thời nói phải "thật tỉnh táo mà sống sót’’, giải thích mới cho "sống thật tốt" trong nhiệm vụ chính.
Tính dẫn dắt trong này rất mạnh, nếu như xuất hiện tưởng tượng, làm sao tỉnh táo mà sống tiếp?
—— loại bỏ tưởng tượng.
—— biết rõ những người chơi khác.
Nhật ký này nhất định không phải do Lận Tường viết, cho tới bây giờ, Hạ Bạch còn chưa thấy qua dấu vết của Lận Tường, cậu có chút bận tâm, lập tức nhìn về phía một trang cuối cùng.
[Thời gian thoáng cái đã qua, lại đến thời gian viết nhật ký.
Đầu óc trống rỗng nghĩ không ra viết cái gì, đầu choáng quá.
Trước đó không phải như vậy, hôm nay không biết sao lại thế.
Nhìn quanh bốn phía, cũng không có gì thay đổi, chắc là ngày hôm qua không đóng cửa nhà vệ sinh, bị mùi trong nhà vệ sinh hun đến choáng váng, lần này nhất định phải nhớ đóng kỹ tất cả các cửa, đợi lát nữa cũng nhất định phải đóng cửa phòng sách.
—— ngày thứ ba ]
Vòng Thời Không, là Lăng Trường Dạ. Lăng Trường Dạ cũng xuất hiện khó chịu, sự khó chịu là đầu bị choáng.
Đồng thời, anh đang nhắc nhở cậu phải đóng cửa phòng, tất cả cửa phòng đều phải đóng lại, bao gồm cả phòng sách.
Cho nên, quy tắc cậu làm trái với trước đó chính là không đóng cửa phòng sách? Hai lần không đóng, hai lần tỉnh lại cơ thể đều xuất hiện vấn đề?
Vậy lần này cậu phải đóng cửa lại.
Không đúng.
Không đúng.
Dựa theo hiểu biết của cậu về Lăng Trường Dạ, anh sẽ không vụng về dùng một thứ để nói rõ thân phận của mình như vậy, nhật ký ngày hôm qua anh đã dùng [Vòng Thời Không], nếu hôm nay nhắc nhở cậu lần nữa, sẽ không dùng [Vòng Thời Không] một cách qua loa như vậy.
Hạ Bạch lật đến trang nhật ký ngày hôm qua, cẩn thận so sánh chữ viết của hai trang nhật ký, tuy rằng trò chơi đồng hóa chữ viết của bọn họ, người viết trang nhật ký này lại cố ý bắt chước phần của Lăng Trường Dạ, cẩn thận so sánh, vẫn có thể nhìn ra đây không phải là do một người viết.
Là người khác nhìn ra mấy chữ "Vòng Thời Không" trong trang nhật ký trước của Lăng Trường Dạ, anh ta hẳn là không biết mấy chữ này có nghĩa là gì, anh ta biết người viết nhật ký này, không phải là người mà anh ta quen biết, là người của nhóm khác, cho nên đã dùng phương pháp này, giả thành Lăng Trường Dạ cố ý lừa dối người của các nhóm khác, làm trái với quy tắc.
Hạ Bạch ngẩn người.
Đã phát triển đến mức này sao?
Cậu còn nghĩ nhật ký là chỗ chân thật nhất.
Trang của Hoa Hạo Minh thì sao, cũng không phải anh ta viết sao?
Anh ta là thành viên nổi tiếng của đội Công Kiên, người chơi vào trò chơi này nhất định đều biết anh ta, nếu như muốn nhắc nhở, sẽ đơn giản đến mức dùng tên ai cũng biết sao?
Hạ Bạch: "..."
Đương nhiên, anh ta có thể là thực sự muốn truyền đạt cho mọi người tin tức quan trọng anh ta bị khó chịu này.
Hạ Bạch mệt mỏi ấn lên thái dương, cầm bút chuẩn bị viết nhật ký.
Hôm nay cậu nhất định phải viết. Cho dù để anh và đồng đội yên tâm cũng phải viết.
Cậu đang suy tư cậu muốn truyền đạt ra tin tức gì, phải biểu đạt như thế nào.
Cậu không biết cậu làm trái với quy tắc nào, nhưng cậu cảm thấy cậu đã rất cẩn thận, luôn thu nhỏ phạm vi hoạt động, không đi những nơi có thể sẽ có quy tắc khác, đến bây giờ còn chưa đi nhà vệ sinh, đang nhịn.
Cho dù cậu cẩn thận như vậy, cậu cũng biến thành như vậy.
Trong những người khác, đương nhiên có thể có người còn cẩn thận thông minh hơn cậu, có thể còn có người nhìn thấy tất cả những quy tắc chính xác, nhưng trong rất nhiều người chơi chắc cũng giống như cậu.
Cơ thể của bọn họ không có cách nào bị giày vò, không còn chịu nổi mấy lần nữa.
Cậu muốn "Đầu hàng", bọn họ phải hòa giải, nhưng người nhìn thấy tất cả quy tắc chính xác có thể sẽ không muốn.
Đây chính là thiết kế "Giết hại lẫn nhau" của trò chơi này.
Nguồn gốc của việc giết hại lẫn nhau là do bọn họ suy đoán chín người chơi đang ở cùng rrong một cơ thể đa nhân cách, hoặc là một ảo tưởng tinh thần.
Nhưng mà, thật sự là đa nhân cách sao?
Đến đây chưa đầy hai ngày, trong số bọn họ đã có người nghĩ đến đa nhân cách, có lẽ là nhóm người chơi bọn họ mạnh, nhưng đối với người chơi từng vào trò chơi quỷ dị mà nói, chắc không phải là kiến thức rất ít người biết đến, ba nhóm người chơi trước đó sẽ không nghĩ đến sao?
Phải biết rằng trong ba nhóm người chơi trước đó, cũng có rất nhiều người chơi mạnh, còn có bốn thành viên của đội Công Kiên.
Hơn nữa, người không muốn hòa giải kia thật sự có thể thắng trò chơi sao?
Nếu thật sự xóa bỏ "tưởng tượng" và "nhân cách" thì cho dù có sống thật tốt, cũng có thể vượt qua trò chơi, vậy thì kiểu gì cũng sẽ có một người chơi kế tiếp còn lại có thể vượt qua, vậy tại sao ba nhóm người chơi đó không một ai vượt qua?
Hạ Bạch chỉnh lý lại mạch suy nghĩ của mình một lần nữa, lần đầu tiên viết lên nhật ký.
[Hơn hai mươi trang sách rất nhanh đã xem xong, nếu đã xem mười chín trang sách ngữ văn, tôi quyết định cũng đọc mười chín trang sách toán học, vì thế lại đọc nhiều hơn một chút.
Mười phút lại xem mười mấy trang, hôm nay cũng hoàn thành nhiệm vụ đọc sách. Tôi vừa ý thức được, thời gian thật sự quan trọng, mười phút có thể xem rất nhiều sách, không biết sáng sớm đọc sách, có thể xem càng nhiều hay không.
Xung quanh rất yên tĩnh, nhưng tôi lại không yên tĩnh, hô hấp rất tốt.
Khó chịu, tôi phải đi khám bệnh sao? Sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra vấn đề.
Đúng rồi, đầu tôi cũng có chút choáng nữa.
Lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Không thể nghĩ nữa, tôi đã từng thấy một câu nói trong sách, nhân loại suy nghĩ một chút, Thượng Đế liền bật cười.
—— ngày thứ ba ]
Sau khi viết nhật ký xong, Hạ Bạch đóng cửa phòng sách lại, rời khỏi phòng sách.
Cậu thở hổn hển, chậm rãi đi vào phòng khách.
Cậu muốn đi gõ cửa các tầng lầu khác trong lâu đài cổ, cậu thấy được cầu thang, trước khi đi, cậu muốn tìm cửa sổ xem thử chỗ tầng lầu mà cậu đang ở.
—— lỡ như lầu trên chính là gác mái, cậu đi lên sẽ nguy hiểm.
Nơi cậu từng đến ở tầng này, cửa sổ lớn nhất chính là phòng khách.
Hạ Bạch vén rèm cửa sổ lên, thấy được cánh rừng hoang mênh mông vô bờ bên ngoài, dưới ánh trăng im lặng, chỉ có một con đường đất trước cửa, đi thông vào sâu trong rừng, lâu đài cổ cô độc đứng lặng trong rừng hoang đen kịt.
Lâu đài cổ này cũng là một tòa kiến trúc kiểu Gothic, trước mắt cậu ở tầng thứ ba, từ tầng ba trở lên, kiến trúc bắt đầu trở nên nhọn hơn, phía trên hẳn là gác mái được ghi lại trong quy tắc sinh hoạt.
Hạ Bạch đi xuống cầu thang, lầu hai và lầu ba rất giống nhau, cũng là một phòng khách, thêm mấy căn phòng cửa đóng chặt, cũng tối đen như lầu ba.
Từng cửa phòng đóng chặt, trong bóng tối giống như từng cái ván quan tài, kháng cự mọi người tới gần cùng làm phiền.
Sau khi xác nhận nơi này không có quy tắc mới, Hạ Bạch đi vào trong bóng tối, nhẹ nhàng gõ cửa từng cái.
Không có bất kỳ đáp lại nào.
Cậu lại đi xuống lầu một, lầu một chỉ có phòng khách, nhà ăn cùng nhà vệ sinh, Hạ Bạch nhìn thoáng qua, không có đi lung tung, lập tức về tới lầu ba.
Toàn bộ lâu đài cổ đều không cho cậu một chút đáp lại, yên tĩnh bị bóng tối bao phủ.
Chỉ có một mình cậu.
Hạ Bạch đứng trong phòng khách tối tăm trong chốc lát, thở hổn hển.
Cuối cùng, cậu gõ gõ cổ tay của mình, nơi đó xuất hiện một vòng tay màu bạc, nhưng trong phòng khách vẫn chỉ có tiếng thở của một mình cậu, vẫn chỉ có một mình cậu.