Cho nên cậu sớm chào hỏi em gái Tuyết Mộc.
Quả nhiên như cậu dự đoán, bọn chúng đồng thời xuất hiện.
Khi gầm giường xuất hiện tiếng bò rất nhỏ, chỗ cửa thủy tinh của nhà vệ sinh, toát ra máu tươi dâng trào.
Hạ Bạch nhắm mắt lại, cảm nhận được mùi máu tanh và luồng hơi âm lãnh kia càng ngày càng gần, giống như lần trước, treo ở phía trên mình, nhìn chằm chằm vào mình, còn có bộ phận dính nhớp lạnh lẽo, lồi lõm không bằng phẳng bò lên cổ tay mình.
Lần trước chỉ có cổ tay, lần này còn có chân và bắp chân, lạnh lẽo thấu xương, bên trong dính dính thứ gì đó giống như xương cốt.
Chưa đến thời gian mê man, Hạ Bạch sức cùng lực kiệt đều muốn ngất đi, không phải bởi vì sợ hãi, chỉ là bị mùi máu tanh hun.
Tước Âm đã chết, cậu không có cảm xúc sợ hãi, cái này có lợi cũng có hại.
Lợi là vào lúc này, cậu tuyệt đối không cảm thấy sợ hãi, mặc dù cậu biết lúc này đang bò đến trên người mình có thể là một con quỷ hư thối.
Đương nhiên lần trước cậu cũng không sợ hãi nhiều lắm, bởi vì thối rữa luôn khiến cậu nghĩ đến thi thể, yêu ai yêu cả đường đi lối về, cảm giác thân thiết khiến cậu cảm thấy quỷ thối rữa cũng không đáng sợ như vậy nữa.
Hại là ở chỗ, con người thật sự không thể không sợ hãi, không sợ hãi thì sẽ không căng thẳng, sẽ không cảm thấy cấp bách, nhìn thấy nhật ký cậu viết, có thể có người cũng không cảm thấy có cái gì, vẫn sẽ vì phần thưởng mà hại người chơi khác.
Nghĩ như vậy, cơ thể Hạ Bạch vẫn căng thẳng, dựng thẳng lỗ tai nghe âm thanh của em gái Tuyết Mộc.
Cuối cùng nghe được tiếng nôn mửa rất nhỏ đến từ nhà vệ sinh, Hạ Bạch yên tâm.
Trò chơi này thật sự để em gái Tuyết Mộc chịu thiệt rồi, là mức độ mà Nhị Oa nghe xong đều muốn rớt nước mắt, chờ khi rời khỏi trò chơi cậu nhất định phải đền bù em gái Tuyết Mộc mới được.
—— nếu như có thể rời khỏi trò chơi này.
Lần trước Hạ Bạch gấp gáp muốn hôn mê, lần này cậu lại không muốn hôn mê, mặc dù có một quỷ thối rửa đang đối mặt với mình. Cậu không biết mình còn có thể tỉnh lại hay không.
Càng không muốn mê man, giống như thời gian mê man tới càng sớm, cậu cảm nhận được sự buồn ngủ không thể kháng cự kia, một tia ý thức cuối cùng đang cầu nguyện đồng đội của mình đáng tin cậy một chút, có thể để cho cậu lần nữa tỉnh lại, hoặc là trực tiếp dẫn cậu rời khỏi trò chơi.
Tống Thu mở mắt ra.
Anh ta rời giường nhìn thời gian trên điện thoại, vừa mới 7 giờ sáng.
Tiếng hít thở nặng nề vang lên trong phòng ngủ, anh ta đứng trước bàn đọc vài giây, cảm nhận được tình huống mới xuất hiện của cơ thể, đi đến trước tủ quần áo thay quần áo.
Thay quần áo xong, anh ta cất di động vào trong túi, rời khỏi phòng ngủ, đi qua phòng khách, nhìn 《 Quy tắc sinh hoạt của lâu đài cổ Hồng Sắc 》 không biết đã bị sửa đổi bao nhiêu lần, sau khi bị sửa đổi nhiều lần như vậy, có một cái vẫn luôn không thay đổi.
1, Ăn cơm đúng giờ, đi ngủ đúng giờ, nghỉ ngơi khỏe mạnh.
Anh ta nhìn lướt qua, cầm lấy một tấm chăn mỏng trên sô pha, đi đến phòng ăn lầu một, cúi đầu dùng tấm chăn mỏng che khuất tấm gương bên cạnh bàn ăn.
Một đầu khác trong phòng ăn chính là nhà bếp, cửa nhà bếp mở rộng ra, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy một tờ 《Quy tắc nhà bếp của lâu đài cổ Hồng Sắc》, đây là một tờ quy tắc được sửa đổi ít nhất trong toàn bộ lâu đài cổ Hồng Sắc.
Chỉ có anh ta đã từng sửa đổi một lần.
Tống Thu nhìn chằm chằm vào tờ quy tắc kia, trong mắt không có cảm xúc gì.
Quy tắc nhà bếp của lâu đài cổ Hồng Sắc
1, Tự nấu ăn, cơm no áo ấm.
2, Dinh dưỡng cân đối, đừng kén ăn, một ngày ba bữa đừng lặp lại nguyên liệu nấu ăn.
3, Buổi sáng mỗi ngày từ 7 giờ 30 đến 8 giờ 30 là giờ ăn sáng, giữa trưa 12 giờ đến 1 giờ là giờ cơm trưa, buổi chiều từ 6 giờ 30 đến 7 giờ 30 là thời gian bữa tối.
4, Khi dùng cơm xin giữ yên lặng, đừng chơi điện thoại, đừng vứt rác lung tung.
5, sau khi dùng cơm xong, xin hãy dọn dẹp cẩn thận, đóng cửa nhà bếp lại.
Đóng cửa nhà bếp lại, nhưng lúc này cửa nhà bếp đang mở.
Người dùng nhà bếp lần trước, nhìn ra 【Đóng cửa nhà bếp】 là quy tắc giả, từ lần đầu tiên đã nhìn ra.
Tống Thu cũng không tò mò người trên là ai, anh ta yên lặng đi vào nhà bếp, tìm được một phần cơm chiên trứng ở trong tủ lạnh, cầm đi hâm nóng rồi cầm tới phòng ăn để ăn.
Bởi vì hô hấp khó khăn, bữa cơm này của anh ta tốn thời gian rất lâu mới ăn xong.
Cho dù ăn rất gian nan, anh ta vẫn ăn hết sạch không thừa một hạt.
Bởi vì hiện tại 《Quy tắc nhà bếp của lâu đài cổ Hồng Sắc》 thiếu một cái 【Đồ ăn quý giá, nhất định phải ăn hết bữa sáng.】
Về phần tại sao chỉ có bữa sáng là phải ăn hết, chẳng lẽ bữa trưa và bữa tối không có gạo sao?
Ăn xong, quét dọn vệ sinh xong, Tống Thu không đóng cửa nhà bếp, kéo chăn mỏng trên gương xuống, về tới lầu ba.
Vừa qua 8 giờ sáng, anh ta liền đi phòng sách, cửa phòng sách không đóng, người dùng phòng sách trước mỗi lần đều không đóng cửa phòng sách, mỗi lần đều không trái với quy tắc.
Lúc ngồi vào bàn đọc sách, còn chưa tới thời gian học tập, anh ta rất nhàn nhã, nhìn ra ngoài cửa sổ ngây ngốc một lát.
Mặt trời nên ló ra rồi. Mặt trời còn chưa ló ra.
Trời âm u, mây đen hình dạng rõ ràng như vậy, tia sáng không quá sáng ngời rơi vào trên khuôn mặt không phân biệt được nam nữ của anh ta, cùng ánh mắt âm u như nhau.
Lâu đài cổ Hồng Sắc không có cửa, trong mắt anh ta có cửa.
Không chỉ có cửa, còn có người đứng ngoài cửa, trong đó có hai người tay trong tay, một người nói một người khác là bạn trai của anh ta.
Anh ta ngây người một lát, cúi đầu nhìn về phía tay mình, nhìn đặc biệt cẩn thận, như là đang xem xét.
Một lát sau, một bàn tay khác của anh ta cầm lấy bàn tay này, nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay này một cái, bị bàn tay này nắm chặt, tư thế từ từ biến thành mười ngón tay giao nhau.
Đôi mắt âm trầm kia rốt cuộc lộ ra chút ý cười.
Gần chín giờ, anh ta mới lấy ra hai quyển nhật ký lật xem.
Lật đến phần mới nhất, nhìn chằm chằm 【 Ba hồn bảy phách】 vài lần, sau đó đứng dậy từ trên giá sách tìm ra quyển《Nội Chứng Quan Sát Bút Ký》 nhắc tới trong nhật ký, vội vàng lật qua.
Đến 9 giờ, anh ta cầm một cuốn sách toán học cấp ba lên xem, lại nhìn thấy những đường cong méo mó trong cuốn sách, có đường quấn chặt lấy nhau, có đường vặn vẹo dữ tợn.
Sau khi nhìn thấy 11 giờ, anh ta đứng lên, mang quyển nhật ký nói vè ba hồn bảy phách kia đến phòng khách, mở TV.
Vừa xem TV, anh ta vừa xé tờ nhật ký ba hồn bảy phách kia, xé nát đến không nhìn thấy chữ, nhẹ nhàng ném vào trong thùng rác.
Sau đó vừa xem TV, vừa nghĩ nội dung trong nhật ký, viết lại một trang nhật ký.
[ Giống như lần trước, tối nay tỉnh lại vẫn là 8 giờ, tôi xác nhận cửa phòng vệ sinh đóng lại trước, nhìn thấy cửa mở ra, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Giày ở ngay bên giường, tôi lập tức thở hồng hộc đi giày vào, nhận thấy một chuyện xấu hổ. Đầu tiên là hô hấp không thông thuận, sau đó là không có tinh thần, lần này lại xuất hiện chuyện xấu hổ như vậy, cơ thể của tôi có thể có vấn đề.
Phải đến bệnh viện xem sao, nhưng không được.
Nguyên nhân chính là, 8 giờ tối đến 9 giờ là thời gian học tập, tôi phải đến phòng sách học tập, nhưng 8 giờ 30 lại phải ngủ thật ngon, vì vậy tôi mở tủ quần áo ra, chọn một bộ quần áo màu đen để thay, thay xong không ném rác lung tung, lại ném quần áo bẩn vào thùng rác, lúc này mới chịu đựng sự xấu hổ mà nằm trên giường đến 8 giờ 30, qua 8 giờ 30, lập tức đi phòng sách học tập, nửa giờ này cũng đủ để tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Tôi đọc sách giáo khoa, nguyên tắc số học là chân lý không thể lật đổ, giống như con số 9, cho dù đảo ngược lại là 6, nó cũng là kết quả 11-2.
Toán học là đơn giản nhất, không có nhiều vòng vo như vậy, không cần nghĩ quá nhiều, nghĩ quá nhiều ngược lại sẽ nhận được đáp án sai lầm. Toán học cũng là khoa học chân thật nhất, có thể phá hết thảy quỷ thần huyền học.
Tối hôm qua dưới giường có tiếng động, nhà vệ sinh còn có máu, tôi phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể loại bỏ được máu trong nhà vệ sinh và âm thanh dưới gầm giường, hôm nay càng thêm mệt mỏi.
Viết xong nhật ký, tôi phải nhanh chóng trở về đi ngủ, nghỉ ngơi dưỡng sức chờ đợi trận chiến tiếp theo.
Đúng rồi, lần này nhất định không được quên đóng cửa phòng sách, sai lầm chỉ phạm một lần là đủ rồi, nhiều hơn nữa sẽ nguy hiểm.
—— không biết là ngày thứ bao nhiêu ]
Sau khi đặt bút xuống, anh ta xem xong TV, đi đến cửa phòng sách, nhẹ nhàng ném chính xác quyển nhật ký lên trên bàn sách.
Nếu như là đa nhân cách, gi.ết ch.ết những nhân cách khác, nhân cách sống sót cuối cùng có thể qua được trò chơi.
Nếu như là ba hồn bảy phách, có một người cũng không cần hợp tác, người kia chính là chủ hồn, hồn phách khác đều biến mất, chủ hồn cũng có thể sống sót, mang theo một người biết chân tướng.
Tống Thu biết, anh ta đã xem qua tất cả các quy tắc không có sửa đổi dấu vết, chính là Thai Quang, chính là chủ hồn, mà người viết nhật ký ba hồn bảy phách, lập tức sẽ tìm được chân tướng chính là Hạ Bạch.
Hai người bọn họ còn sống là đủ rồi.
Nếu như không sống nổi, thì, đều chết đi.
Chết trong một cơ thể.
Như vậy cũng rất tốt.