Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 173



Lận Tường mở mắt ra.

Vẫn là nệm quen thuộc, vẫn là bóng tối quen thuộc, vẫn là tiếng hô hấp quen thuộc, giống như một giây sau, cậu ta sẽ ngất đi vì thở không ra hơi.

Bây giờ cậu ta đã không biết mình có cảm giác gì, chỉ biết cơ thể rất khó chịu, tinh thần trống rỗng, tâm trạng tê dại.

Cậu ta vội vàng từ trên giường ngồi dậy, thân thể lập tức cứng ngắc, trong lòng yên lặng mắng câu thô tục, mặt căng cứng đứng lên.

Cầm lấy điện thoại di động ở bệ cửa sổ nhìn đồng hồ, vừa mới 8 giờ quen thuộc.

Chỉ thay quần, cậu ta liền vội vàng đi phòng sách học tập, lúc đi ngang qua tấm quy tắc kia, cậu ta ngay cả nhìn cũng chưa nhìn lấy một cái.

Đã bị sửa đến mức không biết biến thành cái gì rồi.

Cậu ta vừa mới nhìn thấy quy tắc phòng sách, đã cẩn thận nghiên cứu từng chữ từng chữ rất nhiều lần, lại đối chiếu 《Quy tắc sinh hoạt trong lâu đài cổ Hồng Sắc》 nghiên cứu một lần, vụng về hoàn toàn học thuộc lòng, đi đường đều phun từng chữ từng chữ ra phía ngoài.

Vốn cậu ta cho rằng Hạ Bạch, Lăng Trường Dạ và Hoa Hạo Minh ở đây, lúc vào trò chơi này rất an tâm, ai biết sau khi tỉnh lại thì chỉ có mỗi một mình cậu ta ở trong lâu đài cổ quỷ dị khắp nơi đều là bẫy này, cậu ta lập tức căng thẳng lên.

Không có bọn họ, chỉ có thể dựa vào chính mình, cậu ta nhất định phải vô cùng cẩn thận.

Nơi này tất cả đều là quy tắc, không có không gian để cậu ta phát huy trí tưởng tượng, ở phương diện tuân thủ quy tắc này, thật ra cậu ta không am hiểu, cha mẹ chưa từng bảo cậu ta tuân thủ quy tắc gì, chỉ có thể dùng phương pháp ngu ngốc nhất là làm đứa con ngoan.

Đó là quy tắc cậu ta nhớ kỹ trong lòng, lặp đi lặp lại nghiền ngẫm, địa phương không nên đi thì không đi, việc không nên làm thì không làm.

Trước tiên cứ sống tạm quan sát, sau đó mới nghĩ đến việc vượt qua trò chơi.

Lần đầu tiên nhìn thấy quy tắc của phòng sách, cậu ta đã biết phải xem sách thích hợp, nhưng cậu ta không biết cái gì là sách thích hợp với mình.

Cậu ta ngay cả thân phận của mình cũng không biết, cậu ta đã xem qua quy tắc của lâu đài cổ Hồng Sắc, không thể soi gương ở chỗ này, cậu ta cúi đầu nhìn chính mình, chỉ có thể nhìn thấy mình đã thay một bộ quần áo màu đen, những cái khác giống như đều không thay đổi.

Trong cuộc sống hiện thực, cậu ta là sinh viên đại học, chuyên ngành là quản lý thương mại, trên giá sách có sách về kinh tế và quản lý.

Phòng sách quy định 8 giờ đến 9 giờ là thời gian học tập, nếu như học tập, xem tài liệu giảng dạy sẽ tốt hơn, cho nên ban đầu cậu ta vẫn luôn xem một quyển 《Nguyên Lý Quản Lý Học. 》

Sau đó, khi nhìn thấy số trang đọc sách trong quy tắc lại thay đổi, vì vậy, để an toàn, cậu ta chia làm hai quyển hai lần xem, lại xem một quyển 《Tác Phẩm Hành Vi Học. 》

Đêm nay cũng giống như vậy.

Cậu ta quen thuộc lấy ra hai quyển sách, sau khi xem một quyển, cầm lấy một quyển khác đi về phòng ngủ, cậu ta bây giờ phải đi ngủ, nhưng vẫn không thể từ bỏ học tập.

Lúc ấy sau khi nhìn thấy thời điểm mâu thuẫn giữa ngủ và học tập, cậu ta lập tức nghĩ đến đi làm bài tập giữa giờ, còn cầm một tấm mini học từ vựng, cảm ơn những bạn học khắc khổ nắm chặt từng phút từng giây học tập, cho cậu ta linh cảm về trò chơi quỷ dị, biết nên xử lý thời gian mâu thuẫn này như thế nào.

Nằm trên giường xem một hồi, cảm giác đã qua tám giờ rưỡi, Lận Tường lại đứng dậy đi phòng sách, mãi cho đến chín giờ, hoàn thành thời gian học tập và nhiệm vụ học tập một tiếng.

Đến lúc này, cậu ta mới mở nhật ký ra, nôn nóng, hồi hộp.

Lần trước cậu ta có viết suy đoán về lục phủ ngũ tạng trong nhật ký.

Cậu ta có đọc được suy đoán của người khác về đa nhân cách, ngay từ đầu, thật ra khi lần đầu tiên tỉnh lại, cậu ta đã có suy đoán này, bởi vì tính chỉ hướng trong quy tắc quá rõ ràng, luôn làm người ta cho rằng mình có vấn đề về tinh thần, đa nhân cách hiện ra rõ ràng.

Nhưng rất nhanh chính cậu ta đã phủ nhận suy đoán này.

Bởi vì đa nhân cách là hướng về phía tự giết lẫn nhau, tính dẫn đạo quá mạnh.

Chắc chắn ba nhóm người chơi trước cũng có người nghĩ đến hướng đa nhân cách như vậy.

Nếu như đa nhân cách là thật, vì sao bọn họ lại chết?

Nếu như đa nhân cách là giả, bọn họ lầm tưởng là đa nhân cách, tự giết lẫn nhau, tạo thành kết cục toàn diệt. Suy luận này mới đúng.

Ngày hôm đó cậu ta không viết nhật ký, bởi vì sợ không cẩn thận viết cái gì đó bị phán định không chân thật, bịa đặt lung tung trong nhật ký. Ít làm ít sai, cẩn thận như cậu ta.

Cậu ta xem xong quy tắc, trước hết nghiên cứu chính là trong quy tắc cái gì là cậu ta không cần làm, ai bảo bây giờ cậu ta là một con gà yếu đuối chứ?

Hai lần tỉnh táo này, cậu ta đại đa số thời gian đều nằm trong phòng ngủ mà cậu ta cảm thấy tương đối an toàn, tưởng tượng bay bổng, một điểm phóng ra vô số khả năng, rồi lại đối chiếu từng cái với thực tế để phủ nhận.

Cậu ta nghĩ đến một khả năng tương đối thái quá, lại có thể đối ứng với một cơ thể, lại có thể đối ứng với triệu chứng cơ thể, lại có thể phản lại trò chơi "tàn sát lẫn nhau".

Ý tưởng này đến từ một bộ phim hoạt hình mà cậu ta đã từng xem, bộ phim hoạt hình này được cải biên từ một cuốn truyện tranh, nhân vật đáng yêu trong truyện tranh đều là tế bào làm việc trong cơ thể, tiểu cầu gì đó, bọn họ cùng nhau cố gắng duy trì hoạt động bình thường của cơ thể.

Có lẽ bọn họ không phải là tế bào khoa trương như vậy, tế bào nhiều như vậy, có thể là phụ trách các bộ phận khác có chức năng cơ thể vận chuyển bình thường hay không?

Hô hấp khó khăn, là phổi xảy ra vấn đề.

Không có tinh thần, không đi tiểu, có thể là thận xảy ra vấn đề vân vân.

Có thể là các loại ngũ tạng lục phủ.

Đương nhiên cậu ta biết lục phủ ngũ tạng không khớp với chín người chơi.

Đúng rồi, ngũ tạng lục phủ cụ thể là cái gì nhỉ?

"..."

Tim gan tỳ vị phổi? Còn nữa?

Lận Tường dùng sức vò đầu, lúc dùng mới thấy sách vở ít ỏi, người đến trò chơi mới thấy mình ngu ngốc.

Hạ Bạch nhất định biết.

Cậu ta nghĩ mãi mà không rõ, nhưng cậu ta cảm giác phương hướng của mình có thể cho Hạ Bạch gợi ý.

Cậu ta chính là tin tưởng Hạ Bạch như vậy, kiên định tin tưởng Hạ Bạch có thể phát hiện ra cái gì đó, đồng thời sẽ nói cho cậu ta biết, cứu mạng chó của cậu ta.

Ôm ý nghĩ như vậy, cậu ta nôn nóng mở hai quyển nhật ký ra, thấy lại có thêm năm trang nhật ký.

Trang đầu tiên là do Hà Ca viết, chỉ bày tỏ thái độ, nói cô ấy sẽ cùng chung sống hòa bình với người chơi khác.

Trang thứ hai, Lận Tường nhíu mày nhìn, vẫn đang dẫn dắt mọi người tự giết lẫn nhau.

Trang thứ ba, Lận Tường nhìn thấy hình thức phân đoạn, bắt đầu ghép chữ, "Ngưỡng không là bản đơn".

Lận Tường: "?"

Cậu ta đổi giọng đọc hai lần, mới hiểu được là "Dương Mi là đồ ngốc".

Lận Tường im lặng.

Lăng Trường Dạ sẽ không nói như vậy, mặc dù anh có thể sẽ nghĩ như vậy. Hạ Bạch cũng sẽ không nói như vậy, cậu là học sinh giỏi toàn diện, sẽ không mắng chửi người khác. Vậy thì chỉ có anh Hoa của cậu ta.

Anh Hoa nói như vậy có chút quá đáng.

Nghĩ như vậy, Lận Tường bắt đầu nhìn kỹ bài nhật ký này.

Anh Hoa muốn nói là, đừng lừa gạt người khác, người khác chết rồi, bản thân mình cũng không sống nổi. Đây cũng là phán đoán của anh ấy đối với trò chơi này.

Lận Tường tiếp tục nhìn sang trang thứ tư, nhìn thấy hình thức phân đoạn, lại bắt đầu ghép chữ, "Hai đào ra bông Bạch Hoa nhỏ này".

Nhị Oa hái bông Bạch Hoa nhỏ, cái này.

Trang này có thể là do Lăng Trường Dạ cùng Hạ Bạch viết, cậu ta đọc một lượt thì càng có xu hướng là Lăng Trường Dạ viết.

Thần thần bí bí, y như Lăng Trường Dạ, thích nói lời hoa mỹ, nói tới nói lui như chẳng có gì.

Hạ Bạch sẽ trực tiếp nói cho cậu ta biết, cậu ta nghĩ sai chỗ nào.

Nhật ký do Lăng Trường Dạ viết, Lận Tường cũng đọc kỹ một lần, sau khi đọc xong có chút vui vẻ, lại có chút mơ hồ.

Cậu ta cảm thấy suy nghĩ của Lăng Trường Dạ và mình đại khái đều liên quan đến thứ trong cơ thể, nhưng thần ở trong cơ thể là có ý gì?

Thần ở trong cơ thể?

Thần ở trong lòng người?

Tất cả đều là thần từng được cơ thể này cung phụng, từng ước nguyện, ở trong cơ thể người này lưu lại thần thức, phù hộ cho cơ thể này?

Không đúng, nếu như vậy, cho dù tự giết lẫn nhau, chỉ còn một vị thần, người cũng có thể sống sót.

Thời gian học tập đã qua, Lận Tường có rất nhiều thời gian, cho nên cậu ta không vội vàng, cẩn thận suy nghĩ, thật sự không có ý tưởng nào, mới mở ra bài cuối cùng, cậu ta đoán bài này nhất định là Hạ Bạch viết, Hạ Bạch nhất định sẽ trả lời cậu ta.

Cậu ta cẩn thận nhìn chằm chằm vào chữ cái đầu tiên của mỗi đoạn, bốn đoạn đầu quả nhiên là tin tức mà Hạ Bạch để lại.

"Chung sống hòa bình" là "Rạp chiếu phim Hài Hòa", Lận Tường biết Hạ Bạch từng chơi trò chơi này cùng với Lăng Trường Dạ, đây là trò chơi mà họ quen thuộc.

Sau khi biết là Hạ Bạch viết, trong lòng Lận Tường không hiểu sao lại thấy an tâm hơn rất nhiều, đọc từng chữ trong bài nhật ký mà Hạ Bạch viết.

Nhìn thấy đoạn đầu tiên, cậu ta liền nhíu mày, quy tắc đầu tiên, cậu ta và Hạ Bạch lại không giống nhau.

Hạ Bạch nói cửa nhà vệ sinh mở ra mới là đúng, nhưng cậu ta nhìn thấy quy tắc lại là đóng, hơn nữa vẫn luôn làm như vậy.

Đoạn thứ hai, tình trạng cơ thể của cậu ta và Hạ Bạch giống hệt nhau.

Vậy nên bọn họ quả thật dùng chung một cơ thể, mà vấn đề trên cơ thể cậu ta không phải là hình phạt do vi phạm quy tắc.

Không phải trừng phạt, cơ thể còn xảy ra vấn đề, vậy thì đó chính là nền tảng cho suy đoán về "Lục phủ ngũ tạng" của cậu ta, những vấn đề này đều là do người chơi khác chết tạo thành.

Phương hướng này của cậu ta quả thật không có vấn đề gì.

Lông mày Lận Tường giãn ra một chút, nhưng lập tức lại nhíu chặt, thời gian học tập và thời gian ngủ này, cậu ta và Hạ Bạch lại hiểu không giống nhau.

Lận Tường vốn đã khó thở, suýt chút nữa thì ngạt thở, điều này còn kinh khủng hơn cả việc sau khi thi đại học xong, đối chiếu đáp án với học sinh giỏi, câu nào cũng sai.

Tiếp theo đoạn sách giáo khoa toán học kia, chính là Hạ Bạch phủ nhận phỏng đoán của mình, 9 là 11-2, rõ ràng là đang phủ nhận cậu ta.

Đoạn sau có nói toán học rất trực tiếp, không cần nghĩ nhiều là nói với cậu ta. Khoa học toán học, có thể phá giải huyền học, quỷ thần là nói với Lăng Trường Dạ, nhắm vào thần trong nhật ký của Lăng Trường Dạ.

Những cú sốc này vẫn chưa đủ, tiếp theo lại là một cái, âm thanh dưới gầm giường có cần phải dọn dẹp hay không? Giả vờ là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, hoàn toàn không quan tâm.

Cuối cùng đóng cửa phòng sách lại cũng không giống nhau.

Nhìn đến đây, Lận Tường đã bình tĩnh lại.

Đây không phải do Hạ Bạch viết.

Không thể nào tất cả những quy tắc quan trọng, cậu ta và Hạ Bạch đều không giống nhau.

Cậu ta tin tưởng Hạ Bạch, cũng tin tưởng chính mình.

Người này đang cố ý bắt chước Hạ Bạch, chữ cái đầu tiên mà anh ta viết để nhắc nhở, rạp chiếu phim Hài Hòa, ai cũng có thể tra được. Lúc đó trên diễn đàn trao đổi của người chơi có bài đăng về Hạ Bạch, bên trong có cả ảnh chụp Hạ Bạch đi ra từ rạp chiếu phim Hài Hòa.

Nếu Hạ Bạch muốn dùng phương pháp chữ cái đầu tiên để nhắc nhở, cũng sẽ không dùng loại mà ai cũng biết thông tin này. Nếu nói cậu muốn nói những nội dung này cho tất cả mọi người, vậy thì không cần phải dùng loại nhắc nhở này, hiện tại ai mà chẳng biết nhật ký là do người chơi viết.

Còn có một điểm mâu thuẫn rõ ràng.

Thời gian đặt chân trong nhật ký của Lăng Trường Dạ là "không biết ngày bao nhiêu", anh ấy cho rằng mỗi lần mình tỉnh lại, có thể không chỉ là một ngày, cho nên anh ấy biết mình tỉnh lại lần thứ mấy, nhưng lại không biết đây là ngày thứ bao nhiêu.

Trong quyển nhật ký này lại viết "đêm nay" và "tối hôm qua", nói rõ người viết nhật ký cho rằng một lần tỉnh lại là một ngày, vậy thì chỗ dừng chân cuối cùng của quyển nhật ký, sao lại thành "Không biết ngày thứ bao nhiêu"?

Phải là trực tiếp viết ngày thứ tư hoặc ngày thứ năm như những người khác.

Lận Tường thở hổn hển, quá đáng sợ.

Cậu ta túa mồ hôi, cứ tưởng mình tiêu đời rồi.

May mà không phải do Hạ Bạch viết.

Nhưng mà Hạ Bạch nên trả lời cậu ta mới đúng chứ, không thể nào lúc này rồi, còn vì muốn ít vi phạm quy tắc mà im lặng không nói.

Lận Tường lại lật về phía sau, mấy trang sau cũng không có nhật ký do Hạ Bạch viết.

Cậu ta không từ bỏ mà cầm quyển nhật ký trong tay, giống như đang xào bài và đếm tiền, tìm kiếm đi tìm kiếm lại rất nhiều lần, lần này khiến cậu ta phát hiện ra vấn đề.

Quyển nhật ký này đã bị xé mất một tờ.