"Quả thật là ông nội không phải người chơi." Hạ Bạch nói: "Nếu ông nội là người chơi, ông sẽ không dễ chết ở thế giới hiện thực. Nếu ông chết vì trò chơi, chỉ có hai khả năng, một là chết trong trò chơi, không tìm thấy dấu vết trong hiện thực. Một là chết trong trò chơi, thi thể được đưa ra khỏi trò chơi, khi đó bộ phận Hậu cần của Cục quản lý trò chơi sẽ xử lý đầu tiên, như vậy, chúng ta phải tìm manh mối người chơi của ông nội, không thể nào không tìm được."
Lăng Trường Dạ nói: "Đúng, là như vậy."
Hạ Bạch lại nghĩ đến một điểm: "Nếu như ông nội thật sự là người chơi, dù chỉ vào trò chơi một lần, hẳn là cũng rất có tiền, ông sẽ để lại cho em rất nhiều tiền, ông rất thương em."
Nhưng ông nội chỉ để lại cho cậu học phí, và sinh hoạt phí chỉ có thể ăn khoai tây sợi nửa năm.
Khi đó ông nội còn không biết cậu còn có thể lấy học bổng.
"Nhưng mà, nếu như ông nội không phải người chơi, đạo cụ này là từ đâu ra? Là của ai?"
Lăng Trường Dạ nhìn cậu, không nói gì.
Hạ Bạch cũng nghĩ tới một đáp án rất ly kỳ.
Thật sự rất ly kỳ.
Đạo cụ trò chơi này là của cậu.
Đạo cụ trò chơi này, ngay cả Lăng Trường Dạ và Hoa Hạo Minh cũng cảm thấy vô cùng mạnh, một lá bùa trấn thi có thể khiến rất nhiều đồng đội của đội Công Kiên không biết xấu hổ.
Đạo cụ vẫn còn, chứng minh chủ nhân của đạo cụ còn sống, đạo cụ trò chơi mạnh như vậy, ai sẽ tùy tiện tặng cho người khác, sau khi người ta chết còn không đến lấy về?
Từ sau khi vào trò chơi, Hạ Bạch vẫn luôn suy nghĩ chuyện cậu không có ký ức trước mười hai tuổi, loại chuyện mất đi ký ức này rất có tính chuyện cũ, ngẫu nhiên cậu sẽ nghĩ, cậu thật sự chỉ là bởi vì bệnh mà mất đi ký ức sao?
Hiện tại xem ra, cậu mất trí nhớ xác thực có thể có chuyện cũ.
Hạ Bạch nói: "Em gọi điện thoại cho Cục trưởng, hỏi ông ấy một chút có biết chuyện gì xảy ra hay không, ít nhất hỏi ra lúc em mười hai tuổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Lăng Trường Dạ ngăn cản cậu, "Không nên gọi cho Cục trưởng, ông ấy có nguyên tắc cùng lập trường của mình, không thể không kiên trì, gọi cho ông Tiền đi."
Hạ Bạch hiểu ý của anh, Cục quản lý trò chơi là tổ chức bán chính phủ, nếu cậu thật sự có vấn đề, rất có thể Cục trưởng Vương sẽ bị ép bởi lập trường "đại nghĩa diệt thân", mà lão Tiền thì không, ông ấy ở hội Thánh Du, lập trường của hội Thánh Du, chính là làm cái gì cũng được, chính là không có lập trường.
"Đội trưởng, nếu em..."
Lăng Trường Dạ nói: "Em còn nhớ không, anh từng hỏi em có muốn cứu thế giới hay không? Em nói không muốn, anh thở phào nhẹ nhõm. Thở phào là vì nếu em muốn cứu thế giới, anh phải làm chuyện này với em, mà bản thân anh không muốn làm chuyện này."
Hạ Bạch hiểu rõ, an tâm, trong lòng cũng không rối loạn như vậy.
Cậu nói với Lăng Trường Dạ: "Đội trưởng, chúng ta đi tìm ông Tiền, đồng thời liên hệ Dương Nghi đi."
Lần đầu tiên khi cậu đến tổng cục Cục quản lý trò chơi, Dương Nghi gọi cậu đến phòng làm việc của anh ta, máy móc kiểm tra đo lường ra cậu có vấn đề.
Cậu còn nhớ rõ lúc đó Dương Nghi nói cậu có số liệu gì đó đặc biệt cao, đại khái là liên quan đến năng lượng trong trò chơi. Dương Nghi nói năng lượng của cậu cao hơn cả Nhị Oa và Dương Mi đã vào trò chơi nhiều lần, rất không bình thường.
Cậu tưởng rằng mình mang theo xác chết của người chơi nên năng lượng mới cao như vậy, bây giờ xem ra, máy móc của Dương Nghi đúng là đáng tin cậy, có lẽ bọn họ đã hiểu lầm anh ta.
Hạ Bạch: "Có thể, chúng ta có thể hợp tác tìm ra chân tướng với anh ta, anh ta đúng là người chỉ muốn một lòng nghiên cứu phá giải trò chơi."
Trong trò chơi chung cư Đế Hào, Dương Nghi nói anh ta xứng đáng với thế giới này.
Lăng Trường Dạ nói: "Em nghĩ kỹ chưa? Để anh ta phát hiện ra cái gì, anh ta có thể sẽ liều lĩnh biến em thành vật thí nghiệm."
Hạ Bạch gật đầu, "Đội trưởng sẽ không để cho anh ta làm như vậy đâu."
Lăng Trường Dạ: "..."
Anh nhẫn nhịn gọi điện thoại cho Dương Nghi.
Dương Nghi không nhận điện thoại, có thể đang bận nghiên cứu.
Họ xuất phát đi tìm lão Tiền trước.
Trước khi lên máy bay, Lăng Trường Dạ nhận được điện thoại của Dương Nghi, anh đưa điện thoại cho Hạ Bạch.
Hạ Bạch đi thẳng vào vấn đề: "Tôi có thể cho anh lấy máu, phối hợp với nghiên cứu của anh, nhưng anh phải nói cho tôi biết bí mật của hội Thánh Du, về Hội trưởng, tốt nhất có thể để cho tôi gặp Hội trưởng."
Dương Nghi trả lời cũng rất trực tiếp: "Tôi có thể nói cho cậu biết bí mật của hội Thánh Du, nhưng tôi không có quyền lực và năng lực để cậu gặp được Hội trưởng, cậu tìm Vưu Nguyệt, cậu ta có thể giúp cậu."
Hạ Bạch: "... Làm sao anh biết Vưu Nguyệt sẽ giúp tôi?"
Dương Nghi: "Người tôi phái đi tìm bí mật của cậu đều bị cậu ta xử lý, cậu nói tôi làm sao mà biết được?"
Hạ Bạch không hỏi, nói địa chỉ cho Dương Nghi, không ngờ lại khiến cho anh ta phá vỡ phòng vệ.
"Tôi cho rằng tôi đến hội Thánh Du là có thể điều động tài nguyên của hội Thánh Du đến để nghiên cứu cậu à, không ngờ hội Thánh Du lại có một phó Hội trưởng coi cậu như thần, một nguyên lão có quyền uy nhất cũng là người quen biết từ lâu của cậu, hội Thánh Du có khác gì địa bàn của cậu? Sớm biết vậy, tôi thà ở lại Cục quản lý trò chơi còn hơn!"
Hạ Bạch: "..."
Hạ Bạch: "Hay là anh quay lại Cục quản lý trò chơi đi?"
Dương Nghi: "Muốn đi thì đi, muốn về thì về, cậu cho rằng như vậy là trò đùa à?"
Hạ Bạch: "Ừm. Sau khi anh đi, Cục trưởng đau lòng lắm."
Dương Nghi: "..."
Dương Nghi cúp điện thoại.
Bên này bọn họ cũng nên bay lên rồi.
Hạ Bạch không gọi điện thoại cho lão Tiền, chính là sợ lão Tiền không chịu nói trong điện thoại, sau đó còn tắt luôn điện thoại, bọn họ cũng sẽ không có cách nào. Cậu không nói trước với lão Tiền, mà trực tiếp đến nhà ông ấy chặn đường.
Khi lão Tiền mở cửa, vừa nhìn thấy bọn họ thì liền theo bản năng muốn đóng cửa, Hạ Bạch biết ngay quyết định này của mình là đúng.
Lão Tiền chột dạ như vậy, nhất định là biết chút gì đó.
Lão Tiền đóng cửa được một nửa, lại mở ra, cười ha hả nói: "Tôi tưởng rằng là người khác giả thành Tiểu Bạch, tới lừa người già chứ, hôm nay là thứ hai, không phải Tiểu Bạch nên đi học ở trường sao?"
Hạ Bạch lại là cái mặt ngơ ngơ nhíu mày, vẻ mặt đáng yêu ghét bỏ, "Tên lừa gạt nào mà không có mắt dám lừa cả nguyên lão hội Thánh Du chứ?"
Lão Tiền ho khan một tiếng, "Không gạt gì cậu, hai ngày trước vừa bị lừa sáu ngàn đồng."
"..."
Lão Tiền trông rất vui vẻ để bọn họ vào, dẫn bọn họ vào nhà chính, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Ôi chao, nếu để người khác biết đội trưởng và thành viên đội Công Kiên tới nhà người chơi kỳ cựu của hội Thánh Du, không biết sẽ bị đồn thành cái gì nữa. Nhưng nếu chỉ uống ly trà rồi đi, chắc cũng không truyền ra được gì."
Nói xong ông vừa quay đầu lại thì lại nhận được một cái icon biểu tình đáng yêu của Hạ Bạch.
Lão Tiền: "..."
Căn nhà của lão Tiền thoạt nhìn giống như một căn nhà ở nông thôn bình thường, vô cùng giản dị, xuyên qua một mảnh vườn rau cải trắng lớn thì đến nhà chính.
Vào phòng, Hạ Bạch nói thẳng: "Ông Tiền, cháu biết rồi, ông đừng giấu diếm cháu, nói cho cháu biết thân phận của cháu đi."
Lão Tiền ngồi trên ghế xích đu, cầm túi nước ấm của mình, giương mắt không ngẩng đầu liếc cậu một cái, "Cháu biết cái gì?"
Lăng Trường Dạ lên tiếng trước Hạ Bạch: "Chúng tôi biết Hạ Bạch có thể không phải cháu ruột của ông Hạ, cũng đã có chút manh mối với thân thế của cậu ấy, đồng thời cũng phát giác Hạ Bạch có thể có liên hệ rất sâu với trò chơi, cho nên đến làm phiền, muốn hiểu rõ hơn một chút về thân thế của cậu cấy."
Hạ Bạch không biết vì sao Lăng Trường Dạ lại nói như vậy, nói cậu không phải cháu ruột của ông nội.
Nhưng bây giờ cậu và Lăng Trường Dạ là cùng một phe, vô cùng phối hợp gật đầu: "Vâng!"
Ở cửa nhà chính có một con mèo vàng đang phơi nắng, nó nhàn nhã mà đi tới, lão Tiền đổi túi nước ấm thành mèo, cho con mèo già này một cái ôm ấm áp, không có vẻ gì là muốn trả lời câu hỏi của bọn họ.
Qua gần một phút đồng hồ, ông ấy mới hỏi: "Ví dụ như thế nào? Hai đứa tra được cái gì?"
Lăng Trường Dạ nói: "Chúng tôi điều tra ra, bố tôi biến mất vào bảy tám năm trước, chính là một trong những Hỉ Thần trong lời của ông Hạ."
"Chúng tôi còn điều tra ra, bố tôi lúc ban đầu hẳn là đi theo Hạ Bạch, mà không phải ông Hạ, ông Hạ hẳn là không phải người chơi, đạo cụ trong tay ông ấy có thể là của Hạ Bạch."
Đợi mèo vàng ở trong lòng lão Tiền thấy phiền, nhảy đi, lão Tiền mới thở dài, đi vào phòng trong, lấy ra một phong thư nhìn rất có niên đại.
"Đây là lá thư năm đó khi cháu bị bệnh nặng nằm viện, ông đi thăm cháu, lúc gần rời đi thì ông nội cháu đưa cho ông." Lão Tiền nói: "Lão Hạ nói, chờ sau này nếu cháu muốn tìm thân thế của mình, thì hãy đưa phong thư này cho cháu xem."
"Ông vốn định sẽ chôn bức thư này cùng mình, ài, ông..."
Lão Tiền còn muốn cảm thán một phen, Hạ Bạch đã đưa tay cầm lấy thư, không chút do dự mở ra.
Đây đúng là một phong thư rất có niên đại, cũng có thể nhìn ra phong thư này bị người ta xem đi xem lại rất nhiều lần, trên giấy viết thư có rất nhiều nếp gấp mềm mại nhỏ bé.
Vừa mở ra, Hạ Bạch liền thấy được chữ viết quen thuộc của ông nội, ông cả ngày khoác lác, nhưng chữ viết rất có phong thái của văn nhân.
【Lão Tiền:
Lúc ông nhìn thấy phong thư này, hẳn là đã ngồi lên xe lửa, Tiểu Bạch trên cơ bản cũng đã khỏi hẳn.
Cảm ơn ông đã đến thăm Tiểu Bạch, còn cho chúng tôi nhiều tiền như vậy, tôi biết rõ ông nhất định là đã dùng hết tiền của mình, mạng của Tiểu Bạch có một phần là được ông cứu về.
Ông nhất định biết rõ, Tiểu Bạch không phải cháu ruột của tôi, cả đời này tôi không kết hôn, không con cái, càng không có khả năng có cháu trai. Ông nhất định rất buồn bực, tôi đối với đứa cháu không phải cháu ruột này, vì sao lại để tâm, bán hết cả nhà cửa như vậy.
Bởi vì tuy nó không phải là cháu ruột, nhưng lại là tôi dùng mạng của mình để đổi lấy, tôi xác định nó là cháu trai duy nhất trong đời này của tôi. Qua lần ốm này của nó, tôi càng kiên định suy nghĩ này hơn, tôi muốn nuôi nấng nó thật tốt.
Tiểu Bạch rất nghe lời, bây giờ nó cũng không hề nghi ngờ gì về những lời mà tôi nói, tôi nói với nó, bố mẹ nó đã mất từ khi nó còn rất nhỏ, bây giờ nó tin là thật, bởi vì nó không có ký ức trước kia.
Nhưng mà, nó rất thông minh, có thể sẽ có một ngày nó nghi ngờ, muốn biết rõ thân thế của mình, hoặc là đến ngày đó, tôi đã không còn nữa.
Bởi vì thân thế của nó đặc biệt, tôi suy nghĩ rất nhiều, chuyện này chỉ có thể nói cho ông biết, ông trẻ hơn tôi gần mười tuổi, ông nhất định sống lâu hơn tôi, nếu quả thật có một ngày như vậy, ông hãy đưa phong thư này cho nó xem, nhưng xin ông nhất định đừng cho bất kỳ ai xem, coi như là tôi xin ông.
Hạ Bạch là do tôi nhặt về, quá trình tôi nhặt được nó, có chút kỳ ảo.
Tôi tích góp được chút tiền, chọn một mảnh đất ở thôn Mân Thạch, xây căn nhà này, là định dùng để dưỡng lão, dự định cứ như vậy mà sống một mình, chậm rãi chết già trong căn nhà này, sau khi chết thì chôn ở trong vườn nhà, lúc còn sống và sau khi chết đều ở một chỗ, lúc tuổi già và sau khi chết đều có sắp xếp.
Chính ngay lúc chuẩn bị cho dự định và sắp xếp này, tôi nhìn thấy Hạ Bạch, bằng một loại phương thức mà tôi không thể nào chối từ, giống như là do số phận sắp đặt.】