Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 187



【Ở phía sau núi, tôi thấy được một thiếu niên cả người đầy máu, gần như đứng không vững, phía sau còn có mấy thi thể.

Thằng bé đã sắp đứng không vững, nhưng lại không cho bất cứ kẻ nào chạm vào thi thể phía sau. Khi thằng bé ngất đi, còn nắm chặt tay một thi thể.

Lão Tiền, ông nhất định hiểu tôi, nhất định hiểu cảm giác khi nhìn thấy cảnh này, bởi vì ông cũng là thầy cản thi, lúc trẻ tuổi cản thi vào nam ra bắc một đời, ông cũng bị ép bởi thời đại mà mất đi kế sinh nhai này, lại không chỉ là kế sinh nhai.

Lão Tiền à, ông còn nhớ rõ ý định ban đầu của thầy cản thi chúng ta không? Không ngại ngàn dặm xa xôi, đưa người ta trở về quê hương. Nhìn thấy thằng bé, tôi giống như nhìn thấy được ý muốn thuở ban đầu của thầy cản thi khi còn trẻ.

Cho nên, tôi mang thằng bé ngất xỉu về nhà, cũng mang luôn mấy thi thể không bình thường phía sau thằng bé về nhà, cho nên tán gia bại sản, xém chút nữa phải bán luôn căn nhà dưỡng già cũng muốn chữa trị cho thằng bé, xem thằng bé trở thành cháu trai của mình.

Tôi không dám nói chuyện này cho lão Vương, con người ông ấy rất chính thống. Trên người Tiểu Bạch có quá nhiều bí mật không thể giải thích rõ ràng, tôi sợ lão Vương cuối cùng sẽ làm gì thằng bé.

Tiểu Bạch giống như là thầy cản thi, lúc ngất đi trong tay còn nắm chặt một cây bút chu sa, còn vô thức vẽ bùa. Thằng bé mang theo năm cái xác, giống như là thi thể mà thằng bé cản thi.

Nhưng, thằng bé lại không phải là thầy cản thi thông thường, những xác chết đó của thằng bé biết di chuyển, rồi bảo vệ thằng bé, đến bây giờ tôi nhặt được thằng bé đã ba bốn tháng rồi, bọn họ lại chẳng có chút dấu vết thối rữa nào cả.

Trên người thằng bé nhất định có bí mật lớn gì đó, nhưng hiện tại tôi chỉ muốn để cho thằng bé bình an khỏe mạnh lớn lên. Nếu có một ngày, thằng bé cũng phát hiện bí mật, thằng bé cũng muốn cởi bỏ bí mật, hy vọng ông có thể trợ giúp nó.

Ông hãy nói cho thằng bé biết, bút Chu Sa là của nó, khi đó thằng bé nắm chặt trong tay, hẳn là thứ rất quan trọng, lúc thằng bé nằm ở trên giường đều vẽ cái gì đó ở trong hư không, hai tấm bùa tôi dạy thằng bé vẽ là lúc nó mê man đã vô ý thức vẽ ra. Thằng bé vẽ rất nhiều, đáng tiếc tôi chỉ học vẽ được hai tấm.

Ông nói cho thằng bé biết, Hỉ Thần trong nhà không phải tôi thu nhận lúc còn trẻ, là đi theo thằng bé, hẳn là thằng bé liều chết mang ra từ chỗ nào, thằng bé rất căng thẳng, nhiều lần nói mớ đều có liên quan với thi thể, vừa tỉnh lại liền nhìn về phía thi thể, nhìn thấy mới có thể an tâm ngủ.

Ông nói với thằng bé, khi thằng bé đang ngủ mê man, trong miệng thằng bé nhắc tới hai từ nhiều nhất là "trò chơi" và "về nhà", tôi biết được từ miệng thằng bé, trong tên của thằng bé hẳn là có một chữ "Bạch".

Ông nói cho thằng bé biết, tôi không nói cho thằng bé biết, là muốn thằng bé lớn lên bình thường.

Nếu như không phải thằng bé hỏi, cần phải giúp tôi giữ bí mật, giữ bí mật chính là bảo vệ thằng bé.

Bí mật này, có thể cả đời này tôi cũng không biết, thật ra tôi cũng không muốn biết, tôi nhìn thằng bé khỏe mạnh từng chút một, cũng quên đi hình như là trải qua ác mộng, thì liền cảm thấy an tâm hạnh phúc, quả nhiên người già rồi, là muốn có cháu trai, đúng rồi, lão Tiền, khi nào ông có cháu trai hả?

Nếu như ông không có cháu trai, sau này để Tiểu Bạch đưa tiễn ông cũng được ha ha.

Lão Tiền, không biết đời này chúng ta còn có thể gặp lại nữa hay không, hy vọng ông sống lâu hơn một chút, nói không chừng ông có thể thay tôi nhìn thấy bí mật của Tiểu Bạch, có lẽ nó cũng nhiệt liệt ly kỳ giống như chúng ta lúc còn trẻ.

Chúc ông thuận buồm xuôi gió an khang.

Ông bạn già của ông, hạ kiến xuân lưu.】

Hạ Bạch đọc thư rất lâu không mở miệng, Lăng Trường Dạ cũng vậy.

Trước kia anh cho rằng ông Hạ là một người chơi lợi hại, không hâm mộ danh lợi quyền thế, dẫn theo cháu trai nhàn nhã ở trong thôn, anh hâm mộ sự không màng danh lợi và phóng khoáng của ông. Bây giờ biết được ông không phải người chơi, anh càng thêm kính nể cảm ơn ông.

Một thầy cản thi bị thời đại vứt bỏ, tiếp nhận hiện thực, chuẩn bị an hưởng tuổi già, ly kỳ thấy được ý muốn thuở ban đầu ở trên người một thiếu niên, coi thiếu niên là cháu trai của mình, lấy thân phận một người bình thường, vào lúc tuổi già nên an tường, bảo vệ thiếu niên bình thường khỏe mạnh trưởng thành.

Không biết lúc ấy ông ấy mang Hạ Bạch ngất xỉu về nhà như thế nào, làm sao mang những thi thể kia về nhà.

Chỉ biết là, nếu như không có ông cho Hạ Bạch một nơi nương tựa, không có ông tán gia bại sản dẫn Hạ Bạch đi cứu chữa khắp nơi, Hạ Bạch có thể sẽ không sống được đến lớn như vậy.

Lão Tiền nói: "Lúc ấy tôi nhìn thấy phong thư này, chỉ cảm thấy thân thế của cậu rất ly kỳ, về sau, trò chơi xuất hiện, tôi bị cuốn vào trò chơi, mới biết được thân thế của cậu ly kỳ có thể vượt qua tưởng tượng của tôi lúc đó. Lão Hạ nói, lúc cậu mê man, trong miệng đã từng nói ra trò chơi, từ trò chơi này nhất định có liên quan với trò chơi hiện tại của chúng ta?"

Lăng Trường Dạ hỏi: "Ngài có ý tưởng gì?"

Lão Tiền hỏi kỹ năng của Hạ Bạch trước, Hạ Bạch không giấu diếm, nói cụ thể cho ông biết.

Lão Tiền nói: "Mọi người đều biết kỹ năng linh hồn là khóa linh hồn, Hạ Bạch mặc kệ vào mấy lần trò chơi đều là kỹ năng này. Lúc ấy mấy thi thể đi theo phía sau cậu, hẳn là người chơi cậu đã dùng kỹ năng Người Nhặt Xác mang ra từ trong trò chơi, cây bút Chu Sa kia cũng là đạo cụ kỹ năng cậu đạt được trong trò chơi lúc ấy."

Lăng Trường Dạ gật đầu, "Khi đó trò chơi trong miệng Hạ Bạch, hẳn là có liên quan với trò chơi hiện tại. Nhưng khi đó cậu ấy không có di động, không có app trò chơi. Người thường xuyên chơi trò chơi đều biết có bản Close Beta trò chơi, trải qua bản Close Beta* mới có thể chính thức đưa vào."

* Bản Close Beta là phiên bản Close Beta hạn chế dành cho một nhóm nhỏ người chơi. Các nhà phát hành sẽ tìm kiếm và chọn lọc những người đăng ký tham gia Close Beta để cung cấp cho họ các giftcode để trải nghiệm thử trò chơi.

"Đội trưởng, anh nói là, em và nhóm Hỉ Thần đều là người bị trò chơi bắt vào bản Close Beta?" Hạ Bạch hỏi.

"Đây là suy đoán của anh. Trước khi trò chơi chính thức tung ra trên toàn thế giới, có thể đã bắt một số người tham gia Close Beta. Không giống với trò chơi bây giờ, lúc đó mọi người không có app trò chơi, trò chơi cũng không phải đến từ nơi chân thật, mọi người chơi rất nhiều trò chơi trong không gian trò chơi, có lẽ em là người duy nhất vượt qua tất cả trò chơi." Lăng Trường Dạ nói.

"Trong bản Close Beta, em đã có được kỹ năng linh hồn Người Nhặt Xác và bút Chu Sa. Sau khi em vượt qua trò chơi, quá trình tối ưu hóa trò chơi hoàn tất, còn muốn xuất hiện với quy mô lớn, không thể để cho em có được ký ức của trò chơi, cho nên dứt khoát xóa đi ký ức trước mười hai tuổi của em."

"Mấy năm sau, trò chơi hoàn thiện chính thức xuất hiện, em lại tiến vào trò chơi, lại nhận được kỹ năng linh hồn này."

Hạ Bạch nhớ lại, lúc cậu qua trò chơi đầu tiên, sắp đạt được phần thưởng của trò chơi, hệ thống ra-đa của trò chơi bị dừng lại một cách khó hiểu, vậy thì dừng lại có thể có liên quan đến cái này.

Cậu hỏi: "Mỗi lần mọi người vào trò chơi, ngoại trừ giọng thông báo máy móc lạnh lẽo thống nhất của hệ thống, còn có một giọng nói rất có cảm xúc, mang theo tên chào đón mọi người hay không?"

Lăng Trường Dạ và lão Tiền đều nói: "Không có."

Hạ Bạch chột dạ nắm chặt nắm đấm, nói: "Em có, bắt đầu từ trò chơi thứ hai, mở màn và kết thúc đều có."

Lăng Trường Dạ: "Xem ra trong trò chơi, em đúng là đặc biệt."

Bọn họ nói chuyện, bên ngoài vang lên một tiếng gõ cửa.

Lão Tiền bất mãn nói: "Ai thế? Còn để cho người ta yên tĩnh dưỡng già hay không?"

Không để cho lão Tiền đứng dậy, Lăng Trường Dạ nói: "Để tôi đi xem."

Người tới là Dương Nghi.

Trước khi lên máy bay Hạ Bạch gửi địa chỉ chỗ của lão Tiền cho anh ta, anh ta chỉ đến muộn hơn bọn họ hơn nửa giờ, tự mình lái xe tới.

Lăng Trường Dạ đưa Dương Nghi vào.

Hạ Bạch nói: "Vừa vặn, dựa theo giao hẹn, anh phải nói bí mật của hội Thánh Du cho tôi biết, nói ở chỗ lão Tiền, ông ấy biết thật giả, tôi không cần lo anh sẽ gạt tôi."

Lão Tiền: "... Cậu thật đúng là biết lợi dụng người ta."

Dương Nghi là một người hết lòng tuân thủ hứa hẹn, vì nghiên cứu khoa học của anh ta, anh ta không hề do dự có thể phản bội hội Thánh Du, mở miệng nói: "Hội trưởng của chúng tôi là một xác sống."

Trước đó Hạ Bạch đã nghe qua từ lão Tiền, nhưng lão Tiền nói Hội trưởng của bọn họ là người chết, vẫn nằm đó, sở dĩ hắn có thể được hội Thánh Du tôn làm Hội trưởng, là bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được chuyện liên quan đến trò chơi từ trên người hắn.

Mấu chốt nhất là, trò chơi là thứ mà nhân loại không thể chống lại, chính vì vậy, rất nhiều người chơi của hội Thánh Du mới ủng hộ trò chơi như vậy.

Dương Nghi nói cụ thể hơn: "Phó Hội trưởng hội Thánh Du 【Người Thông Linh 】, không phải thông linh dị, mà là vào sâu trong linh hồn, anh ta cảm nhận được rất nhiều chuyện của trò chơi từ trên người Hội trưởng, sau đó đều chứng thực là chính xác, Hội trưởng người chết giống như là tiên tri của trò chơi, là Thánh của hội Thánh Du."

Hạ Bạch nhìn về phía lão Tiền, lão Tiền bất đắc dĩ gật đầu, đồng thời nói một câu: "【 Người Thông Linh 】 vô cùng mạnh, kỹ năng của cậu ta rất nghịch thiên, nhìn như có thể thông cả linh hồn của người chết, đương nhiên Hội trưởng của chúng tôi cũng không phải là người chết bình thường."

Lăng Trường Dạ bỗng nhiên mở miệng, "Hội trưởng các ông không phải là người chết bình thường, mà giống như Hỉ Thần của Hạ Bạch."

Lão Tiền giống như là bỗng nhiên bị người ta bóp cổ.

Dương Nghi nghe không hiểu: "Có ý gì?"

Lăng Trường Dạ không nói chuyện, chuyện này anh không có quyền quyết định có nói cho anh ta hay không.

Hạ Bạch hỏi: "Cái máy phát hiện ra tôi có vấn đề kia, anh mang đến chưa?"

Dương Nghi nói: "Tôi đương nhiên có mang theo, đang ở trên xe của tôi."

Hạ Bạch: "Nếu như anh muốn, có thể lấy ra đo lường cho tôi, tôi có thể phối hợp với anh."

Dương Nghi đương nhiên muốn, anh ta lập tức đi vào trong xe ôm dụng cụ vào.

Dụng cụ lại được Dương Nghi cải tiến, biến thành một máy kiểm tra hình trái cầu lông, trên tay cầm có một màn hình tinh thể lỏng.

Kiểm tra đo lường rất đơn giản, chỉ cần Hạ Bạch ngồi ở chỗ đó, trước sau bị quét hình hai lần, "Tít" một tiếng, trên màn hình tinh thể lỏng liền xuất hiện một con số.

"Thiết bị này nhất định đáng tin cậy, từ Cục quản lý trò chơi đến hội Thánh Du, tôi đã thử tổng cộng 568 người chơi, không có một người nào có vấn đề."

Dương Nghi chỉ vào con số hiển thị trên dụng cụ nói: "Con số này, mọi người có thể hiểu đơn giản là giá trị ô nhiễm của trò chơi, có liên quan đến năng lượng mà chúng tôi kiểm tra được. Số lần vào trò chơi càng nhiều, giá trị năng lượng càng cao, Hạ Bạch nhất định có vấn đề, giá trị này phải hạ ít nhất hơn hai trăm map trò chơi cỡ nhỏ mới có thể đạt tới."

Lăng Trường Dạ nói: "Để anh thử xem."

Số liệu của Lăng Trường Dạ thấp hơn Hạ Bạch rất nhiều.

Dương Nghi nói: "Anh hẳn là đã từng vào từ 40 đến 60 map trò chơi cỡ nhỏ, bởi vì anh từng đi qua trò chơi cỡ lớn, cho nên phạm vi không chính xác như vậy."

Lăng Trường Dạ gật đầu, "Đúng vậy."

Dương Nghi từng là Viện phó viện nghiên cứu, muốn biết trước Lăng Trường Dạ chơi bao nhiêu trò không khó, lão Tiền cũng thử một lần, phạm vi vẫn rất chuẩn xác.

Hạ Bạch gọi ba thi thể của cậu ra, cậu nói: "Tôi thử lại một lần nữa."

Không tính ba thi thể, số liệu Hạ Bạch thấp một chút, chỉ có một chút, không đến một phần ngàn, số liệu của cậu vẫn có thể đối ứng với hai trăm trò chơi khởi đầu.

Dương Nghi nói: "Đúng không, số liệu của cậu tuyệt đối có vấn đề."

Hạ Bạch: "Vậy dụng cụ kia có thể xác thực không có vấn đề, tôi hẳn là đi qua rất nhiều trò chơi."

Dương Nghi: "Có ý gì? Không phải cậu vừa bị cuốn vào trò chơi không bao lâu sao?"

Hạ Bạch hỏi: "Tôi có thể tin tưởng anh không?"

Dương Nghi: "Đời này của tôi chỉ sống vì nghiên cứu trò chơi, phá được trò chơi, không có gút mắc lợi ích khác."