"Tôi không làm nữa."
Phó Hội trưởng của hội Thánh Du, Người Thông Linh vẻ mặt ngang ngược nói: "Tôi không quan tâm làm sao phá giải trò chơi, cũng không quan tâm các cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong lúc tham gia closed beta."
Hạ Bạch: "Vậy tôi sẽ nói bí mật thật sự của Hội trưởng các chú ra, nói về việc chú hiểu lầm cắt câu lấy nghĩa*, xem Hội Thánh Du các chú sẽ biến thành thế nào."
* lấy một câu trong lời nói của người khác rồi giải thích theo ý mình
Nói xong cậu đứng bên cạnh Hội trưởng, mặt lộ vẻ bi thương, "Hội trưởng thật đáng thương, anh ấy đi theo một kẻ buôn lậu thi thể như chú nhiều năm như vậy, còn bị chú lợi dụng thành lập nên một tổ chức phản diện, hay là để tôi đưa anh ấy đi, anh ấy nhất định sẽ muốn đi theo tôi."
Người Thông Linh: "..."
Lăng Trường Dạ nói theo: "Hay là anh xem lại hợp đồng chúng ta vừa ký đi?"
Giấy thỏa thuận được mua từ trung tâm mua sắm trò chơi, sau khi ký xong, Người Thông Linh cũng có thể nhìn thấy trong app trò chơi của mình, thật ra không cần hắn nhìn nữa, vừa rồi hắn đã xem rất kỹ, biết Lăng Trường Dạ đang nói gì.
Ít nhất phải thông linh mười lần.
Lúc mới nhìn thấy, hắn cảm thấy điều này rất tốt, hắn nóng lòng muốn biết chuyện giữa Hạ Bạch và Hội trưởng là gì, ước gì được xem thêm vài lần nữa.
Ai ngờ giờ nó lại trở thành điều khoản ràng buộc hắn trong trò chơi.
Người Thông Linh đành phải nuốt giận, suýt chút nữa tức đến nội thương, "Đi."
Hạ Bạch: "Có cần mang theo Hội trưởng không?"
Người Thông Linh cười nhạo: "Cậu có thể dẫn cậu ấy đi bình thường được sao?"
Sau khi reset kỹ năng, trong thi thể Hạ Bạch ký kết không còn Hội trưởng nữa, không thể dùng kỹ năng linh hồn dẫn anh ấy đi được.
Hạ Bạch lấy ra một tấm bùa khiển thi rồi vui vẻ dán lên gáy Hội trưởng, tháo mũ của mình xuống đội lên cho Hội trưởng, khi Hội trưởng ngồi dậy thì trông hoàn toàn bình thường.
Hạ Bạch hỏi: "Được chưa?"
Người Thông Linh nhanh chóng nói một tràng dài, không biết là ngôn ngữ gì, Hạ Bạch không hiểu một chữ nào, chỉ hiểu là tâm trạng hắn đang không tốt lắm.
Hạ Bạch nhìn về phía Lăng Trường Dạ, anh nói: "Môi trường ở đây khá tốt cho thi thể, dạo này chúng ta còn nhiều việc, hay là để Hội trưởng ở lại đây. Đợi em nghỉ đông, có thể đón Hội trưởng về nhà."
Hạ Bạch rất nghe lời khuyên của bạn trai kiêm đội trưởng, từ bỏ ý định đưa Hội trưởng đi.
Cuối cùng Người Thông Linh cũng nguôi giận một chút, không hiểu sao lại thấy đi theo họ cũng được, ít nhất Hội trưởng thánh nhân của hội Thánh Du đã được bảo vệ.
Hắn tự động bỏ qua chuyện hai người này định nghỉ đông sẽ đến đón Hội trưởng đi.
Vì ngày mai Hạ Bạch còn phải đi học nên tối đó họ đã trở về, dẫn theo Người Thông Linh.
Vừa tới thành phố Khương Kỳ, Lăng Trường Dạ đã nhận được điện thoại của Cục trưởng Vương.
"Tôi xác nhận trước một chút, cậu không ưa việc Dương Nghi bị hội Thánh Du lôi kéo nên đã lôi kéo Phó Hội trưởng Hội Thánh Du về Cục quản lý, chứ không phải anh bị hội Thánh Du lôi kéo đúng không?"
Lúc này họ mới biết, ảnh chụp của ba người đã được đăng lên Trung tâm giao lưu người chơi.
Đội trưởng đội Công Kiên và Phó Hội trưởng hội Thánh Du ở cùng nhau, chỉ cần một tấm ảnh đã đủ gây xôn xao, khiến người chơi thảo luận ầm ĩ.
Vưu Nguyệt cũng nhắn tin cho Hạ Bạch: [Sao cậu không tìm tôi khi đến hội Thánh Du, tôi có thể giúp cậu nhiều hơn Người Thông Linh.]
Hạ Bạch gãi gãi cằm, [Tôi chỉ muốn nhờ ông ta thông linh thôi, không có việc gì lớn, nếu cần anh giúp đỡ thì tôi sẽ đến tìm anh.]
Vì vậy, Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ quyết định để Người Thông Linh ngụy trang.
Người Thông Linh: "..."
Trong lòng hắn thầm chửi một vạn câu.
May mà nhà Hạ Bạch rộng, có thể cho Người Thông Linh một phòng khách.
Ban đầu định tối nay sẽ ăn khoai tây sợi chua cay, Hạ Bạch đã mua khoai tây rồi, nhưng nghĩ đến việc nấu cho một kẻ buôn xác ăn, cậu liền mất hứng.
Lăng Trường Dạ nhìn ra tâm tư của cậu, chủ động nói tối nay anh sẽ nấu.
Hạ Bạch không ngờ anh còn biết nấu ăn, còn nấu rất ngon, nhất là món khoai tây sợi chua cay, vừa giòn vừa chua vừa cay, bữa cơm này ăn đặc biệt hạnh phúc, ngay cả nhìn Người Thông Linh cũng dễ chịu hơn nhiều.
Lúc ăn cơm, Lăng Trường Dạ lại hỏi Người Thông Linh: "Anh còn cảm nhận được gì từ Hội trưởng của các anh? Anh tin chắc anh ấy là người tiên tri của trò chơi như vậy, hẳn không chỉ là cảm nhận được việc không thể chống lại trò chơi chứ?"
Người Thông Linh không nói gì, chỉ cắm cúi ăn khoai tây sợi chua cay.
Hắn không thể không thừa nhận, món này Lăng Trường Dạ làm rất ngon.
Lăng Trường Dạ đẩy đĩa khoai tây đến trước mặt Hạ Bạch đang sắp nổi giận, nói: "Đừng quên hợp đồng, anh phải nói hết những gì anh biết cho chúng tôi."
Người Thông Linh mất hết cả khẩu vị.
Hắn uống hai ngụm trà hoa cúc giải nhiệt, miễn cưỡng nói: "Nhiều lắm, có nhiều thứ các cậu đã biết rồi, ví dụ như bản chất của trò chơi bình thường là tìm kiếm chân tướng, những cái đó không cần nói nhiều chứ?"
Lăng Trường Dạ nói: "Chỉ cần nói những điều chúng tôi chưa biết, có ích cho việc phá giải trò chơi."
Người Thông Linh suy nghĩ một lúc, không thể không nói cho họ biết phát hiện quan trọng nhất: "Trò chơi có ba cấp độ lớn nhỏ."
Ngay cả Hạ Bạch đang cắm cúi ăn khoai tây sợi cũng phải ngẩng đầu lên.
Hiện tại họ đều biết, trò chơi có hai loại, một loại là map bình thường phổ biến, một loại là map đặc biệt hiếm gặp.
Phân chia theo lớn nhỏ, trò chơi có map nhỏ và map lớn, hai loại này rất dễ phân biệt. Map nhỏ chỉ có vài người, chục người, nhiều nhất không quá 30 người, rạp chiếu phim Hài Hòa coi như đông người trong số các map nhỏ.
Còn map lớn thì có từ trăm người trở lên. Khi map lớn xuất hiện ở thành phố Tuyền Quảng, toàn bộ bệnh viện chỉnh hình, kể cả bãi đỗ xe đều bị cuốn vào, theo thống kê có hơn 280 người.
Đó cũng là lý do tại sao dù biết map lớn tiềm ẩn nguy hiểm, Cục quản lý trò chơi vẫn chưa cử người chơi đi phá map lớn còn sót lại kia.
Map lớn ở thành phố Đại Huệ là một trường trung học nổi tiếng, tổng cộng hơn 30 lớp, lúc đó có hơn 900 học sinh trong trường. Muốn phá map này có thể cần đến hơn 900 người vào trò chơi, làm sao tổ chức được?
Để hơn 900 người chơi đi phá một map lớn rất nguy hiểm, đừng nói Cục quản lý trò chơi có thể tập hợp được nhiều người chơi như vậy hay không, cho dù tập hợp được, họ cũng không gánh nổi hậu quả, xã hội không chịu nổi tổn thất có thể xảy ra.
Giờ Người Thông Linh nói có ba cấp độ lớn nhỏ, không thể nào lại xuất hiện trò chơi một người.
"Ý của anh là còn có trò chơi có cấp độ cao hơn nữa?" Sắc mặt Lăng Trường Dạ cũng trở nên nghiêm trọng.
Người Thông Linh gật đầu: "Trước đây tôi không biết Hội trưởng từng tham gia closed beta, chỉ nghĩ đây là cảnh báo cậu ấy đưa ra. Nếu như Hạ Bạch nói đúng, khi ở trong closed beta bọn họ có thể đã trải qua các trò chơi có các độ khó và quy mô khác nhau, mà trò chơi cấp độ lớn nhất chính là điều Hội trưởng ghét nhất, có thể là trò chơi đã khiến cho cậu ấy chết."
Hạ Bạch nuốt khoai tây xuống, nói: "Chính vì trò chơi này mà Hội trưởng nghĩ rằng không thể chống lại trò chơi."
Vấn đề là, trò chơi closed beta chưa thực sự xuất hiện trong thực tế, không có đối chiếu chính xác về quy mô, trò chơi lớn nhất tương ứng với phạm vi bao lớn?
Lăng Trường Dạ nói: "Nếu trò chơi nhỏ là một ký túc xá, trò chơi lớn là một trường học, thì trò chơi siêu lớn có thể là một khu vực, thậm chí là cả thành phố."
Một thành phố.
Vậy không chỉ đơn giản vài trăm nghìn người, mà là hàng chục vạn, hàng trăm vạn, thậm chí có thể hơn nghìn vạn người.
Nếu xuất hiện thêm vài trò chơi siêu lớn, vài vòng nữa thì sẽ ra sao?
Người Thông Linh cười nhạt: "Tôi đã nói con người không thể chống lại trò chơi rồi mà? Tỷ lệ người chơi thông minh có kỹ năng trên đời này rất ít, nếu mỗi thành phố đều bị cuốn vào trò chơi siêu lớn, một vòng như vậy, loài người sẽ còn lại được bao nhiêu?"
"Không đúng, không đúng." Hạ Bạch đặt đũa xuống phản bác: "Sau khi phá một map lớn, các map nhỏ trong thành phố sẽ giảm bớt, hiếm khi xuất hiện lại. Nếu phá thêm một trò chơi siêu lớn, có thể cũng sẽ không xuất hiện map lớn ở các thành phố khác nữa, trò chơi cấp thấp hơn cũng không xuất hiện, trò chơi có thể quản lý theo từng cấp..."
"Đây không phải tuyệt vọng mà là hi vọng, có thể chính là hi vọng của loài người, hi vọng sinh ra từ tuyệt vọng."
Người Thông Linh sửng sốt.
Lăng Trường Dạ nói: "Đúng là có khả năng này."
Hạ Bạch nói với anh: "Đội trưởng, có nên báo tin này cho Cục trưởng Vương không? Nói là Phó Hội trưởng hội Thánh Du nhiệt tình cống hiến."
Người Thông Linh: "..."
Vừa ăn xong, Lăng Trường Dạ đã kể chuyện có thể tồn tại trò chơi siêu lớn cho Cục trưởng Vương.
Lão Vương cuối cùng cũng yên tâm, ông cảm thấy Lăng Trường Dạ chắc chắn không phải đến hội Thánh Du, mà là dẫn Phó Hội trưởng Thánh Du về.
Sau khi ăn xong, Người Thông Linh vẫn ngồi im lặng trên sofa, không biết đang nghĩ gì.
Hạ Bạch hỏi: "Chú làm gì vậy?"
Người Thông Linh hỏi: "Cậu thực sự tin loài người cuối cùng có thể đánh bại trò chơi sao?"
Hạ Bạch: "...Quan điểm của chú cuối cùng cũng bắt đầu dao động à?"
Người Thông Linh hừ lạnh: "Làm gì có chuyện đó, tôi chỉ muốn xem các cậu đâm đầu vào tường Nam mà chết thôi."
Hạ Bạch: "Ồ. Tôi đi ngủ đây."
Vì Người Thông Linh thông linh hiệu quả nhất là khi đối tượng đang ngủ, bọn họ quyết định để Hạ Bạch ngủ trước, Lăng Trường Dạ ở bên cạnh trông chừng, để Người Thông Linh thông linh khi cậu đã ngủ.
Trước khi ngủ, Hạ Bạch đưa cho Người Thông Linh mấy bức họa: "Nếu phát hiện ra họ thì hãy tập trung nhìn kỹ nhé."
Các bức họa đều là Hỉ Thần mà Hạ Bạch vẽ lại.
Khi Hạ Bạch đeo nút tai đi ngủ, Người Thông Linh vẫn đang xem đi xem lại mấy bức tranh. Trong đó có một bức càng nhìn càng quen, đến khi thấy Lăng Trường Dạ từ phòng ngủ đi ra, hắn mới chợt nhớ ra đó là ai.
Bố của Lăng Trường Dạ, vị thương gia nổi tiếng một thời - Lăng Mục.
Người Thông Linh hơi kinh ngạc, không khó đoán, những người mà Hạ Bạch bảo hắn quan sát trọng điểm, hẳn là người cùng cậu tham gia Closed Beta trong trò chơi, Hội trưởng của họ chính là một trong số đó, không ngờ bố của Lăng Trường Dạ cũng thế.
Quả thật, năm đó Lăng Mục mất tích không rõ ràng, rất có thể chính là bị bắt đi vào closed beta.
Chỉ là, hắn không ngờ Lăng Trường Dạ cũng có liên quan đến chuyện này, mà anh vẫn luôn biểu hiện bình tĩnh như vậy.
Lăng Trường Dạ chỉ vào phòng ngủ, ra hiệu hắn có thể vào thông linh.
Người Thông Linh đặt bức vẽ xuống, nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ của Hạ Bạch, dưới sự giám sát của Lăng Trường Dạ, lại thông linh với Hạ Bạch.
Trong tầm mắt tất cả đều là máu.
Trên tường bắn tung tóe từng mảng màu đỏ, hình dạng rất giống máu tươi bắn ra, trên sàn nhà cũng chảy xuôi máu tươi, dính nhớp máu tanh, phía trên có từng dấu chân.
Có một người tóc bị máu dính bết, đang ngồi bên cạnh thiếu niên: "Em trai, dùng cái gì trên người em đây? Mắt của em đẹp, tay của em cũng tốt, viết chữ rất đẹp. Thôi, thân thể của em tốt, là người khỏe mạnh nhất trẻ tuổi nhất nơi này, lấy cơ thể của em làm mô hình vậy."
"Tôi thì sao, dùng trái tim của tôi được không, để cho các người cảm nhận trái tim của tôi."
"Yên tâm đi, em trai, một nhà chúng ta chẳng mấy chốc sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."
Hắn lấy ra rất nhiều tóc may trên đầu cậu ấy, lấy ra từng tấm da dán lên người cậu ấy, cắt lồng ng.ực cậu ấy ra...
*
Trong thôn trang cằn cỗi, gió thu hiu quạnh.
Mấy người thân hình chật vật ngồi vây quanh đống lửa, nhìn kỹ qua, mấy khuôn mặt quen thuộc.
Người phụ nữ lớn tuổi nhất xoa xoa tay, hỏi: "Rời khỏi trò chơi rồi, điều mọi người muốn làm nhất, nhất định phải làm đầu tiên là gì?"
"Đi cầu hôn với bạn gái của tôi! Không cưới được cô ấy thì tôi chết không nhắm mắt, haiz, tôi hận quá, đáng lẽ chúng tôi đã kết hôn rồi, tại tôi vì công việc mà hoãn lại."
"Đến viện dưỡng lão đón mẹ tôi về, chơi một trò chơi viện dưỡng lão, tôi bị ám ảnh với cái viện dưỡng lão đó... Ừm, thật ra, tôi cảm thấy có người thân ở bên cạnh, có lẽ là điều hạnh phúc nhất trên đời này."
"Đúng vậy, việc đầu tiên tôi làm khi về nhà nhất định phải hôn vợ, ôm con trai một cái, thật lòng mà nói, từ sau khi con trai tôi bảy tuổi, tôi không còn ôm nó nữa, dĩ nhiên không phải tình cảm bố con chúng tôi có vấn đề, mà là con tôi ngày càng độc lập, không thích bị ôm."
...
Mọi người lần lượt nói xong, trên mặt hiện ra vẻ hạnh phúc.
Chỉ có một thiếu niên từ đầu đến cuối đều không nói gì.
Có người hỏi cậu: "Tiểu Bạch, còn em?"
Thiếu niên mím môi, vẫn không nói ra lời.
Người trung niên bên cạnh vỗ vỗ vai cậu, cười nói: "Tiểu Bạch về nhà với chú. Chú và vợ vẫn luôn muốn có thêm một đứa con, nhưng vì lý do sức khỏe, chúng tôi không thể như ý. Chú thường hay kể với Tiểu Bạch về cậu con trai nhà mình ấy, nó sẽ là một người anh tốt thôi."
"Còn nữa, nhà chúng tôi giàu lắm, có thể nuôi Tiểu Bạch trắng trẻo mập mạp."
Thiếu niên mỉm cười, "Cảm ơn chú Lăng."