Lại là một màu máu.Trong thành phố hoang tàn, thiếu niên ngồi bệt dưới đất, nửa ôm một người toàn thân là máu, mất đi sức sống.
Người kia chính là người được gọi là chú Lăng.
Xung quanh cậu còn có mấy thi thể, đều là người cùng cậu sưởi ấm.
Thiếu niên không có linh hồn mà ngẩng đầu, lông mi nhuốm máu, nhìn thấy ánh mặt trời nửa đỏ như máu, kí.ch th.ích đến cậu gian nan đưa tay che khuất con mắt.
Ánh mặt trời từ từ mọc lên, chiếu sáng thành thị tan hoang chỉ có một người, ánh sáng dần dần ngưng kết lại với nhau, tạo thành một con đường ánh sáng không biết dẫn tới nơi nào.
Người Thông Linh mở mắt.
Mỗi lần hắn thông linh đều không thể vượt qua hai mươi phút, mỗi lần nhìn thấy hình ảnh đều có hạn.
Rất nhiều người đều không muốn bị hắn thông linh, đều biết trong linh hồn có những bí mật không muốn để cho người khác biết, mà trên thực tế, linh hồn của đại đa số bọn họ không có gì đẹp, thậm chí có người linh hồn trống rỗng, cả một đời cũng không có mấy chuyện có thể khắc vào linh hồn.
Hạ Bạch là người đầu tiên chủ động để cho hắn thông linh, lẽ ra, loại người này hẳn là người sống cả đời bằng phẳng, trong linh hồn chỉ có sự kiện ấm áp, Người Thông Linh không muốn nhìn loại linh hồn này nhất.
Không ngờ, trong linh hồn của cậu có nhiều nội dung đáng để xem nhất.
Sau khi xem hai lần, là người khi Người Thông Linh vừa kết thúc kỹ năng, cũng sẽ im lặng.
Cái tên của cậu và con người của cậu thật sự không giống nhau, không phải là gà mờ gì đó, cũng không phải là người đơn thuần gì, cuộc đời ngắn ngủi của cậu cũng không có gì là vô ích cả.
Lăng Trường Dạ thấy hắn thông linh kết thúc, ra hiệu cho hắn đi ra ngoài.
Hai người cùng nhau về tới phòng khách, Lăng Trường Dạ nói: "Nói tỉ mỉ một chút."
Người Thông Linh hỏi: "Không đợi Hạ Bạch sao? Không phải đã nói kết thúc thông linh, kêu Hạ Bạch dậy rồi nói với cậu ấy sao?"
"Cứ để cậu ấy ngủ tiếp đi, anh nói với tôi trước, sáng mai tôi sẽ nói với cậu ấy." Lăng Trường Dạ nói.
Người Thông Linh không nói thẳng, mà hỏi: "Bố của anh Lăng Mục cũng bị bắt vào trò chơi closed beta?"
"Chắc vậy." Lăng Trường Dạ hỏi: "Anh thấy ông ấy?"
Người Thông Linh gật đầu, lại hỏi: "Cậu và Hạ Bạch có quan hệ gì?"
Lăng Trường Dạ nói thẳng: "Người yêu, tôi là bạn trai của cậu ấy."
Người Thông Linh vẫn luôn bị bọn họ đè nén, bỗng nhiên thở nhẹ một hơi, hắn cười lạnh: "Cậu có biết, bố của cậu muốn Hạ Bạch làm em trai của cậu không?"
Lăng Trường Dạ: "..."
Người Thông Linh nửa cười nửa không nói: "Bố của anh nói muốn nuôi dưỡng Hạ Bạch, Hạ Bạch cũng đồng ý. Chuyện này ở trong linh hồn cậu ấy, nói rõ cậu ấy rất muốn làm con của bố cậu, vô cùng muốn. Mà cậu... bố cậu tìm cho cậu cũng không phải con dâu nuôi từ bé."
Lăng Trường Dạ vẫn không thể nói ra lời.
Người Thông Linh xem kịch vui hỏi: "Cậu sẽ nói rõ sự thật cho Hạ Bạch hả?"
Ngày hôm sau, Lăng Trường Dạ hỏi Hạ Bạch trước: "Em vẽ bố anh vào trong gia phả, thân phận là bố, có phải rất muốn làm con trai của ông ấy hay không?"
Hạ Bạch không nhanh không chậm đánh răng xong, phun bọt trong miệng ra, nói: "Trước kia là vậy, hiện tại càng muốn làm... ừm, phải nói như thế nào, chính là ý con rể đi, đều nói con rể là nửa con trai, vừa có thể có bố, vừa có thể có chồng, thật tốt."
Người Thông Linh vừa vặn nghe được lời này, hừ lạnh một tiếng.
Lăng Trường Dạ cười một tiếng, lúc này mới thuật lại nội dung tối hôm qua Người Thông Linh nhìn thấy với cậu một lần.
Anh nói trước chính là đoạn bố anh muốn nhận Hạ Bạch làm con trai.
Hạ Bạch cảm khái: "Số mệnh đã định, em muốn gọi một tiếng bố, hiện tại cũng coi như đã đạt thành rồi."
Người Thông Linh: "..."
Cảm thấy đau lòng giùm cho Lăng Mục.
Hắn nói: "Lăng Mục có thể không muốn nghe gọi bố như vậy đâu."
Hạ Bạch: "Làm sao chú biết không muốn, bố thích tôi như vậy, nếu như tôi kết hôn với anh, ông ấy có thể sẽ càng vui vẻ hơn, vậy thì sẽ mãi mãi là người một nhà rồi."
Người Thông Linh không muốn nói tiếp.
Nói xong đoạn này, ăn sáng xong, Lăng Trường Dạ nói chuyện với Hạ Bạch, đưa Hạ Bạch đi học, Người Thông Linh không biết anh có nói đoạn đầu tiên với Hạ Bạch trên đường hay không.
Lăng Trường Dạ không nói, sau khi đưa Hạ Bạch trở về, còn nhờ Người Thông Linh tạm thời đừng nói với Hạ Bạch biết đoạn cuộc sống ở lâu đài cổ.
Người Thông Linh không đồng ý, "Trên hợp đồng đã nói, tôi phải nói hết sự thật cho Hạ Bạch."
"Không phải không cho cậu ấy nói, chỉ muốn anh trì hoãn vài ngày, chờ Hạ Bạch nhận nhau với bố mẹ của mình rồi hãy nói cho cậu ấy biết." Lăng Trường Dạ nói.
Người Thông Linh đã được thông báo, ngày mai phải đi cùng bọn họ, đi tìm người thân của Hạ Bạch. Lăng Trường Dạ nói cho hắn biết là muốn tìm bố mẹ của Hạ Bạch, bởi vì phần thẳng thắn thành khẩn này của anh, thái độ của Người Thông Linh cũng hòa hoãn một chút, hỏi: "Vì sao?"
Lăng Trường Dạ nói: "Nếu không, mấy ngày nay Hạ Bạch sẽ vô cùng khó chịu. Nếu như cậu ấy từng trải qua rất nhiều gian khổ, cũng hi vọng cậu ấy sẽ có nhiều sức mạnh để chống đỡ khi biết được."
Người Thông Linh sửng sốt một chút, lại ngồi xuống ghế sofa không nói lời nào.
Bởi vì tuần này không vào trò chơi, Lận Tường cảm thấy kỳ quái, gọi điện thoại tới hỏi Hạ Bạch chuyện gì xảy ra.
Hạ Bạch vẫn luôn nhẹ nhõm, vào lúc này mới biểu hiện ra một chút im lặng, ngay lúc Lận Tường khẩn trương hỏi lần nữa, cậu mới nói: "Lận Tường, tuần này tôi phải đi tìm bố mẹ... Còn không xác định, có thể là bố mẹ."
Lận Tường kinh ngạc mở to hai mắt, cậu ta vẫn luôn biết Hạ Bạch từ nhỏ không có bố mẹ, "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Hạ Bạch nói: "Đội trưởng quét được một tấm ảnh ở trong hệ thống thông tin, nhìn giống như tôi lúc ba bốn tuổi, trong một vụ án trẻ em mất tích, chúng tôi dự định đi xem một chút. Đúng rồi, ông nội của tôi không phải là ông nội ruột, ông ấy không có con cái, cho nên ông ấy nói bố mẹ tôi chết là gạt tôi."
Lận Tường bị từng chuyện này làm cho bối rối, một hồi lâu mới nói: "Là chuyện tốt, Hạ Bạch, cậu có thể có bố mẹ rồi! Thật tốt quá Hạ Bạch!"
Hạ Bạch "Ừm" một tiếng.
Lận Tường nghe ra tâm tình của cậu không đúng lắm, hỏi cậu: "Sao vậy Hạ Bạch?"
Ngón trỏ của Hạ Bạch gõ hai cái lên vỏ điện thoại: "Lận Tường, phải làm sao để ở chung được với bố mẹ?"
Lận Tường lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu, khó chịu đến mức cậu con trai như cậu ta mắt cũng đỏ lên.
Cậu ta cho rằng chuyện ở chung với bố mẹ, là mỗi người trời sinh đã biết. Ở trong lòng cậu ta, Hạ Bạch là một cậu học sinh giỏi không gì không làm được.
Lận Tường nói: "Cậu đừng căng thẳng, là như vậy, bây giờ cậu có thể không biết nên làm sao ở chung với bọn họ, nhưng khi cậu gặp thì tự nhiên sẽ biết, đây là bẩm sinh máu mủ. Nếu cậu còn không biết, tôi nói cho cậu biết một cách, cậu cứ coi bọn họ là ông Hạ, tôi đã nhìn thấy cậu ở chung với ông Hạ, cậu đối với ông ấy, chính là dáng vẻ của con trai đối với bố mẹ."
Nghe cậu ta nói như vậy, Hạ Bạch có phương pháp tham chiếu an tâm hơn nhiều.
Lận Tường nói: "Hạ Bạch, chúc cậu may mắn, cậu phải có bố mẹ, tôi thật sự rất vui giùm cho cậu."
Hạ Bạch "Ừ" một tiếng, nói: "Cảm ơn, bọn họ tìm tôi nhiều năm như vậy, tôi sẽ đi tìm bọn họ."
Khương Ỷ Đồng và Giang Thanh Phong vốn định cư ở thành phố Bắc Ninh, thành phố Bắc Ninh là thành phố điển hình ở phương Bắc, vào mùa đông, gió lạnh không chỉ thấu xương mà còn đặc biệt mãnh liệt, trẻ con nhỏ hơn một chút cũng có thể bị thổi ngã.
Vì trốn tránh thời tiết ác liệt như vậy, hàng năm bọn họ đều sẽ đi hải đảo phía nam nghỉ phép, trong khoảng thời gian này, bọn họ vẫn ở chỗ này.
Cho nên, bọn họ cũng phải ngồi máy bay đi hải đảo.
Mùa đông là mùa du lịch thịnh vượng của hải đảo phía nam, từ trên máy bay đi xuống, Hạ Bạch liền thấy được du khách lui tới mặc áo hai dây cùng quần đùi, một luồng nhiệt đới ập vào mặt, mang theo hơi gió biển rừng dừa.
Hạ Bạch đứng ở nơi đó một hồi lâu không nhúc nhích.
Lăng Trường Dạ quay đầu thấy được.
Từ lúc ngồi lên máy bay, Hạ Bạch thường thường sẽ thất thần một hồi, lại không giống như là thất thần.
Lăng Trường Dạ nhìn thoáng qua Người Thông Linh dùng đạo cụ ngụy trang, nói: "Vì tránh lại gây nên thảo luận, chúng ta cũng ngụy trang giống như Người Thông Linh một chút đi."
Anh nhìn thấy Hạ Bạch nghe xong lời này, rõ ràng thả lỏng rất nhiều, cậu nói: "Em có mấy khuôn mặt của Lưu Cường đầu trọc, anh có đạo cụ ngụy trang không?"
Lăng Trường Dạ: "Yên tâm, anh cũng có."
"Chờ chút, sao cậu lại có mặt của Lưu Cường?" Người Thông Linh hỏi, Lưu Cường chính là người chơi nguyên lão của hội Thánh Du bọn họ.
Hạ Bạch liếc hắn một cái, không nói gì, cùng Lăng Trường Dạ đến nhà vệ sinh ngụy trang.
Lăng Trường Dạ nhanh chóng ngụy trang xong, thân thể anh không thay đổi, vẫn là thân thể của mình, chỉ đổi một khuôn mặt, là một gương mặt rất có phong độ trí thức, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy rất tốt, lại không có khuôn mặt nổi bật như vậy.
Hạ Bạch đã rất lâu không ra ngoài, Lăng Trường Dạ biết có thể cậu đang nghiêm túc chọn mặt. Có một lớp ngụy trang, sẽ không bị bố mẹ vừa nhìn liền nhận ra, cậu sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, đồng thời, có thể cậu lại không muốn mang một khuôn mặt vừa nhìn đã khiến người ta không thích, ấn tượng đầu tiên, cho dù là ấn tượng đầu tiên giả dối, cậu có thể cũng muốn giữ lại tốt.
Lăng Trường Dạ kiên nhẫn chờ, rốt cuộc nghe được cửa nhà vệ sinh mở, sau đó anh thấy được một cô gái xinh đẹp.
Lăng Trường Dạ: "..."
Lúc ấy cũng không cần trào phúng lão Tiền không để lại đường lui như vậy.
Lăng Trường Dạ đi qua kéo tay cậu lại, cuối cùng Hạ Bạch chọn vẻ ngoài này, anh có chút nhát gan.
Nghĩ về những trải nghiệm khác nhau mà có thể chính anh cũng không biết, Lăng Trường Dạ rất hiểu sự nhát gan của mình.
Hy vọng lần này sẽ không mất đi nữa.