Nhân viên phục vụ đã không biết cúi đầu bao nhiêu lần, anh ta đương nhiên biết những người này đều không phải người bình thường, người bình thường cũng không ở nổi khách sạn một đêm năm vạn, trong những người này không có một ai anh ta có thể đắc tội.
"Xin mọi người yên tâm, tôi sẽ gọi cho giám đốc nhà hàng, gọi cho giám đốc bộ phận bảo an, yên tâm, yên tâm."
Khách sạn quy định, khi đưa đồ ăn cho khách, không thể mang điện thoại di động, anh ta xin trở về lấy điện thoại di động.
Có người không cho, đưa điện thoại di động của mình cho anh ta, để anh ta gọi ngay trước mặt bọn họ.
May mắn là năng lực kinh doanh của nhân viên phục vụ này rất mạnh, tuy rằng không nhớ kỹ số điện thoại của quản lý bọn họ, nhưng nhớ rõ số điện thoại của phòng bảo vệ khách sạn, lập tức gọi qua, nhưng lập tức anh ta liền phát hiện, chiếc điện thoại này không có tín hiệu.
Những người khác đều lấy điện thoại ra, mới phát hiện điện thoại di động của bọn họ cũng không có tín hiệu.
Hạ Bạch nhìn thấy Giang Thanh Phong và Khương Ỷ Đồng cũng lấy điện thoại ra, cũng không có tín hiệu.
Lúc này, mọi người mới ý thức được chuyện không đơn giản.
Có người bắt đầu giơ ghế lên đập cửa sổ, nhà hàng của khách sạn hướng ra biển, có một mặt toàn là cửa sổ sát đất.
Cửa sổ sát đất đập thế nào cũng không có một vết nứt, cửa sổ nhỏ hai bên tường cũng vậy.
Quá trình này Hạ Bạch rất quen thuộc, hai người Lăng Trường Dạ và Người Thông Linh đã trải qua nhiều trò chơi, nhất định cũng rất quen thuộc.
Từ lúc bắt đầu chất vấn, cái gì cũng không tin tưởng, đến ý thức được không đúng, lại bắt đầu khủng hoảng chân chính.
Ngay từ đầu nói với bọn họ là trò chơi, bọn họ sẽ không tin tưởng, đến giai đoạn khủng hoảng này, là thời cơ tốt nhất phổ cập trò chơi với bọn họ.
Khi bị trò chơi khóa, người của Cục quản lý trò chơi có nghĩa vụ phổ cập cho người bình thường bị khóa.
Trên người Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ có ngụy trang, lão Dương không biết có người của Cục quản lý trò chơi khác ở đây, hẳn là sẽ đứng ra phổ cập, nhưng ông vẫn đứng ở bên bàn ăn nhìn ra cửa, không hề nói gì cả.
Thấy người trong phòng ăn khủng hoảng không thôi, có người bắt đầu khóc, Hạ Bạch vừa muốn mở miệng, chợt nghe một tiếng cười hưng phấn.
"Ha ha ha ha—— ha! ——"
Một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, vừa trắng vừa gầy, một tay chống bàn, thoải mái nhảy lên bàn, tiếp theo lại có một nam hai nữ nhảy lên bàn.
"Ôi chao ôi chao, vậy mà không có mấy con rệp đáng ghét của Cục quản lý trò chơi kia sao?" Người đàn ông áo sơ mi hoa li.ếm môi dưới, đầu lưỡi đỏ tươi li.ếm ra đôi môi tái nhợt vài phần màu máu, hắn nhìn vẫn có chút bệnh trạng: "Vậy thì quá tốt rồi."
"Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng." Anh ta nhìn về phía cô gái đang ch.ảy nước mắt: "Sao em gái lại khóc nữa? Không phải chỉ là một trò chơi thôi sao?"
Có người hỏi: "Trò chơi? Trò chơi gì? Chẳng lẽ thật sự có người đang trêu cợt chúng ta?"
Người phụ nữ bên cạnh người đàn ông áo sơ mi hoa lấy điện thoại ra, "Sao có thể nói trêu cợt chứ, là ban ân đó, để tôi nói chuyện tử tế với mọi người."
"Khác thường lúc bạn đầu, đại khái xảy ra ở ba năm trước, thôn Thất Lý."
Người phụ nữ bắt đầu phổ cập trò chơi cho mọi người trong nhà hàng, đồng thời mở video trong điện thoại di động.
Phần đầu của bài phổ cập cũng giống như Cục quản lý trò chơi, đều dùng trường tiểu học thôn Thất Lý, nhưng tiếp theo thì hoàn toàn khác.
"Tiếp theo, Hội trưởng của chúng tôi xuất hiện, ngài ấy là sứ giả trò chơi, ngài ấy hạ lời cảnh báo, trò chơi là thứ nhân loại không thể chống cự, trò chơi đang trợ giúp nhân loại tiến hóa, khôn sống mống chết, kẻ thích nghi thì sinh tồn, đây chính là bản chất của trò chơi."
Hạ Bạch liếc mắt nhìn Người Thông Linh, hóa ra hội Thánh Du bọn họ cũng có một phiên bản phổ cập trò chơi.
Cũng đúng, bọn họ thích đối nghịch với Cục quản lý trò chơi, cái này hơi tẩy não, có chút giống với phiên bản phổ cập kéo người vào tà giáo kia, còn có thể kéo người cho hội Thánh Du.
Người Thông Linh vùi đầu uống trà, giống như không hiểu ánh mắt của Hạ Bạch.
Đương nhiên có người sẽ không tin, nhưng tóc của người phụ nữ kia lập tức chuyển động, dài ra thành mấy con rắn dài, lấy đầu của cô ta làm trung tâm, bò tứ tán ở nhà hàng.
Trong nhà hàng lập tức vang lên từng tiếng thét chói tai, rất nhiều người vội vàng lui về phía sau, tránh né trường xà kinh khủng.
"Nhìn thấy không? Đây chính là trò chơi ban cho, nhân loại tiến hóa, đừng làm ếch ngồi đáy giếng." Người phụ nữ nói.
Một người chơi nam mặc áo sơ mi đen đeo kính dịu dàng nói: "Đừng sợ, nghe theo chúng tôi, chúng tôi sẽ đưa mọi người rời khỏi trò chơi. Để tôi giới thiệu với mọi người một chút, bốn người chúng tôi đều là nòng cốt của hội Thánh Du, từ khi trò chơi xuất hiện, hội Thánh Du là tổ chức người chơi dân gian lớn nhất được thành lập, nếu mọi người biểu hiện tốt, nói không chừng còn có thể gia nhập hội, tìm được nơi che chở."
Hạ Bạch lại liếc mắt nhìn Người Thông Linh, hay cho một tổ chức người chơi dân gian lớn nhất, hay cho một sự che chở, Cục quản lý trò chơi đều phải gửi tới một dấu chấm hỏi.
Người Thông Linh tiếp tục uống trà.
Người đàn ông áo sơ mi hoa nói tiếp: "Lát vào trò chơi, đều phải nghe lời chúng tôi, biết chưa?"
Cô gái rắn lắc đầu, giơ lên mấy con rắn dài trơn ướt, lướt qua mấy người sắc mặt trắng bệch, "Đương nhiên, không nghe cũng được, chết cũng được, còn có thể cung cấp manh mối cho chúng tôi."
Nhà hàng này ngoại trừ phục vụ viên, tất cả những người khác đều không giàu thì sang, nếu là bình thường, làm sao có thể dễ dàng nghe theo người khác. Nhưng bây giờ rất hiển nhiên, không phải bình thường, lúc này mấy người liên tục gật đầu.
"Bên kia thì sao?" Tiếng cười của áo sơ mi hoa u ám: "Còn có người có tâm trạng ngồi đó uống trà nữa? Này! Ông già kia, chính là nói ông đấy?"
Ông già kia.
Hạ Bạch nhìn về phía Người Thông Linh, nơi này giống như chỉ có một ông già là hắn.
Từ lúc ở thành phố Khương Kỳ, Người Thông Linh đã ngụy trang bộ dạng này, một ông lão tóc có chút hoa râm, khoảng sáu mươi tuổi.
Lúc bọn họ vào khách sạn này, nhân viên phục vụ cho rằng bọn họ là một cặp vợ chồng dẫn bố đi du lịch, lúc sắp xếp hành lý cho bọn họ, nhân viên phục vụ còn khen cậu và Lăng Trường Dạ thật hiếu thuận, lúc ấy Người Thông Linh rất vui vẻ, còn cho nhân viên phục vụ tiền boa.
Hiện tại thì sao?
Hạ Bạch đẩy hắn, nói: "Đúng vậy, sao chú lại như vậy, còn không đứng lên xin lỗi vị đại ca này đi?"
Người Thông Linh: "..."
"Được rồi, nể mặt em gái xinh đẹp này, tôi sẽ không so đo với một ông già như ông." Người đàn ông áo sơ mi hoa nhìn chằm chằm Hạ Bạch vài giây, "Em gái, sao trông em quen quen thế nhỉ? Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi hay không?"
"..."
Tại hội Thánh Du?
Hiện tại cậu là bạn gái cũ của Lưu Cường, đầu trọc Lưu Cường là người chơi nguyên lão của hội Thánh Du, cùng ở hội Thánh Du, hắn có thể từng gặp bạn gái cũ của tên đầu trọc?
Hạ Bạch có chút ngơ ngơ nói: "Thật sao? Thật trùng hợp, ít nhất cũng có mười người đàn ông đã nói câu nói này với tôi rồi."
"..."
Trong nhà hàng vang lên một tiếng cười.
Áo sơ mi hoa cảm thấy có chút mất mặt, lại nhìn chằm chằm cậu vài giây, ánh mắt tối tăm giống rắn ướt bò trên mặt đất, hắn cười một tiếng khó hiểu, lại nhìn về phía hai người bên cạnh Hạ Bạch, "Còn có hai vị này, sao không có biểu hiện gì?"
Mặt Giang Thanh Phong có chút lạnh, Khương Ỷ Đồng đứng ở trước mặt ông, cười nói: "Xin chào ngài, tôi là Khương Ỷ Đồng, chủ tịch của giải trí Quần Hồng, ở trong trò chơi, xin ngài quan tâm nhiều hơn, nếu như có thể rời khỏi trò chơi, nhất định sẽ báo đáp ngài thật tốt."
Hạ Bạch đã xem qua tư liệu của Khương Ỷ Đồng, bà chủ yếu không phải quản lý mảng giải trí Quần Hồng, lúc này bà chuyên chọn cái này để nói, có thể là nhìn thấu bản tính nào đó của áo sơ mi hoa.
Giải trí Quần Hồng là một công ty giải trí tổng hợp sản xuất phim nổi tiếng, có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng đều xuất thân từ công ty này.
Áo sơ mi hoa quả nhiên rất hài lòng, "Thì ra là chủ tịch Khương, tôi đã nói nhìn quen mắt như vậy, không hổ là chủ tịch Khương, người thức thời mới là tuấn kiệt."
"Mọi người thấy được chứ..."
Hắn quay đầu nhìn những người khác, còn muốn nói gì đó, trạng thái khóa trò chơi bỗng nhiên kết thúc, trong tiếng hệ thống trò chơi vang lên.
【Trò chơi đã tải xong, map thường Đảo Lam Trà đã online. 】
【Đảo Lam Trà là một hòn đảo nhỏ xinh đẹp, người dân trên đảo giản dị, sống cuộc sống giản dị, mấy năm gần đây hòn đảo nhỏ dần trở nên nhộn nhịp, có rất nhiều người tới, mang đến cho hòn đảo nhỏ một số điều mới mẻ. Chào mừng mọi người đã đến đảo, trải nghiệm cuộc sống độc đáo của hòn đảo này. 】
Âm thanh của hệ thống máy móc vừa dứt, lần này Hạ Bạch cố ý chờ đợi một giọng nói khác xuất hiện giống như trước đây.
【Chào mừng ngài, Người Nhặt Xác - Hạ Bạch. 】