Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 193



Hai người đi ra khỏi nhà vệ sinh trong ánh mắt khiếp sợ của hai người đàn ông, lại chào đón ánh mắt khó nói hết một lời của Người Thông Linh.

Bình tĩnh mà xem xét, từ trong nhà vệ sinh đi ra một đôi rất hút mắt.

Người đàn ông mặc đồ kín đáo, áo sơ mi trắng tay, quần màu xám, trên người anh toát lên phong thái lão luyện, đeo kính gọng bạc, lại cho anh thêm không ít khí chất người trẻ tuổi trí thức.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy dây màu bạc hà, một đầu tóc uốn xoăn bồng bềnh, đôi mắt rất giống mắt mèo, đáng yêu lại có chút cao ngạo, rất giống đại tiểu thư nhà ai được nuông chiều.

Hai người một đường đi tới, thu hút ánh mắt của không ít người.

Chỉ có Người Thông Linh rất muốn che mặt: "Sao cậu lại dùng mặt của bạn gái Đầu Trọc?"

"..."

Hạ Bạch kinh hãi: "Ngay cả mặt bạn gái mình mà anh ta cũng xé luôn hả?"

Người Thông Linh nói một cách đơn giản: "Yêu mà không được, cưỡng ép cướp đoạt, nhân cơ hội chạy trốn, phẫn nộ trừng phạt, vĩnh viễn giữ lại."

Chỉ đơn giản mấy từ, Hạ Bạch đã nghe ra một đống yêu hận tình thù.

Cậu nói: "Là như thế này, trong mấy cái skin* trò chơi của Đầu Trọc, chỉ có cái này là có đồ mùa hè, tôi cũng do dự một hồi lâu ở trong nhà vệ sinh."

*Skin là những món đồ cho phép người chơi thay đổi diện mạo cơ bản của nhân vật, vũ khí, thú cưng… thành một diện mạo khác. Tùy vào mỗi game thì skin sẽ có những tác dụng khác nhau, nhưng đa phần công dụng chính của skin là tăng vẻ đẹp, thêm thắt những hiệu ứng hoặc đôi khi là tăng chỉ số sức mạnh

Nghe có vẻ hợp lý, nhưng Người Thông Linh cũng không phải kẻ ngốc: "Không thể thay đồ mùa hè ở trên người cậu được à? Tôi thấy cậu thích cái này đấy."

Hạ Bạch: "..."

Lăng Trường Dạ: "Đi thôi."

Người Thông Linh vất vả lắm mới nắm được điểm này, lại hỏi Lăng Trường Dạ: "Sao cậu lại cắt lời tôi, cậu sẽ không thích cái này đấy chứ?"

Lăng Trường Dạ nói chuyện giống như nói chuyện nhà: "Anh thích nhất dáng vẻ của em, cái skin này ở trên người em cũng trở nên đáng yêu."

Hạ Bạch rất hài lòng, ôm lấy cánh tay Lăng Trường Dạ, thân mật đi cùng anh.

Người Thông Linh rất bất mãn: "Cậu nói xem, cậu có thể lên làm đội trưởng đội Công Kiên là vì cái miệng này phải không?"

"Không chỉ mỗi cái đó." Lăng Trường Dạ nghiêm túc nói: "Còn vì nhà tôi rất giàu, chức vị hành chính này là mẹ tôi mua cho tôi."

Người Thông Linh: "..."

Hắn lựa chọn đoạn đường này không nói thêm gì nữa.

Hòn đảo mà vợ chồng Giang Thanh Phong và Khương Ỷ Đồng đang nghỉ phép, ở vùng biển phía tây nam của thành phố hải đảo này, có tên là đảo Lam Trà, bởi vì nhìn từ trên xuống dưới, hòn đảo giống như một đóa hoa trà, nở rộ trên biển xanh.

Trên đảo Lam Trà chỉ có một khách sạn, tên cũng đặt theo tên hòn đảo, gọi là resort Lam Trà, đều là phòng biệt thự, tiếp đón khách du lịch rất ít, cần đặt trước rất lâu.

Hiện tại đến chắc chắn là hết phòng, không biết Lăng Trường Dạ làm cách nào mà có được một phòng, nhưng cũng chỉ có một phòng, Người Thông Linh vẫn phải ở cùng với bọn họ.

Sau khi ngồi trực thăng đến hòn đảo, trên cổ Hạ Bạch được nhân viên chào đón đeo một vòng hoa lớn, mấy người được quản lý đưa đến biệt thự của họ để nghỉ ngơi.

Bởi vì trên đảo chỉ có một khách sạn này, không có nhà hàng khác, cho nên phần lớn người ở đây đều sẽ ăn cơm ở nhà hàng của khách sạn, bọn họ không cần cố ý tìm Giang Thanh Phong và Khương Ỷ Đồng, chỉ cần đợi đến giờ cơm, đến nhà hàng nhìn là được.

Nếu như hai người gọi món ở trong phòng, không đến nhà hàng, bọn họ lại nghĩ cách khác.

Khách sạn Lam Trà là khách sạn cao cấp, nhà hàng có thể ăn đồ ăn ngon của tất cả các quốc gia, mùi vị rất ngon.

Hạ Bạch gọi một đĩa khoai tây sợi chua cay, gọi một bát cơm.

Người Thông Linh: "..."

Hắn rất không khách khí gọi một chai rượu rất đắt, một con cua hoàng đế, cùng với một đĩa khoai tây sợi chua cay.

Lăng Trường Dạ chỉ cần một đĩa sashimi đơn giản.

Ba người ngồi ở một góc khuất trong nhà hàng, ăn cơm không phải là chủ yếu, quan trọng là tìm người.

"Họ là bố mẹ cậu à?" Sau khi ăn mười mấy phút, Người Thông Linh đột nhiên lên tiếng.

Hạ Bạch sững người một chút, lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía cửa.

Có một cặp vợ chồng thoạt nhìn chỉ khoảng bốn mươi tuổi đi vào nhà hàng, người phụ nữ mặc một bộ đồ chống nắng lụa, mang dép xỏ ngón, lười biếng, ung dung, không hề có chút cứng rắn, sắc bén nào như được miêu tả trên báo. Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi hoa rất có phong cách nghỉ dưỡng, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác lạnh lùng.

Hạ Bạch liếc mắt một cái liền nhận ra Giang Thanh Phong và Khương Ỷ Đồng, lúc trước cậu đã tìm kiếm trên mạng rất nhiều lần, nhìn qua ảnh của họ rồi.

Nhưng họ không nói cho Người Thông Linh biết người họ muốn tìm là ai.

Lăng Trường Dạ hỏi: "Sao anh biết là bọn họ?"

Người Thông Linh: "Tôi nhìn thấy lúc thông linh với Hạ Bạch, nhìn thấy lúc họ còn trẻ, chỉ thoáng qua một chút, cho nên tôi không nói với hai người."

Lăng Trường Dạ và Hạ Bạch đều biết điều này có ý nghĩa gì.

Bọn họ thật sự là bố mẹ của Hạ Bạch.

Có thể Hạ Bạch không nhớ rõ ràng, nhưng trong linh hồn của cậu, bọn họ đã từng ở bên cậu, hơn nữa còn cho cậu tình yêu khắc sâu vào linh hồn, chỉ là lúc đó Hạ Bạch còn quá nhỏ, là độ tuổi mà ngay cả ký ức cũng không thể hình thành, chỉ còn lại bóng dáng ngắn ngủi của họ.

Hạ Bạch ngồi trong góc chăm chú nhìn bọn họ.

Hai người càng ngày càng gần, ngồi xuống một chỗ khác cách đó không xa.

"Ngài Giang, muốn ăn gì nào?" Khương Ỷ Đồng hỏi.

Giang Thanh Phong không nói gì, cảm giác lạnh lùng của ông lúc nãy, có lẽ là bởi vì ông đang tức giận.

Khương Ỷ Đồng ghé sát vào ông: "Chồng ngoan nào, anh muốn ăn gì?"

"..."

Hạ Bạch cúi đầu ăn cơm, Lăng Trường Dạ cũng cúi đầu, chỉ còn Người Thông Linh vẫn say sưa ngon lành tiếp tục xem.

"Anh yêu, đừng giận nữa, em thật sự không có quan hệ gì với người không biết tên kia, em cũng không biết sao anh ta lại tìm được phòng của chúng ta." Khương Ỷ Đồng giơ tay cam đoan: "Trong lòng em chỉ có hai người đàn ông, một là anh yêu, một là con trai Tiểu Bạch của chúng ta thôi."

Hạ Bạch ngẩn người, nhìn chằm chằm cơm trong bát đã lâu không có phản ứng lại.

Chỉ có Người Thông Linh biết, đối mặt với lời ngon tiếng ngọt của Khương Ỷ Đồng, phản ứng của Giang Thanh Phong và Hạ Bạch rất giống nhau, rất giống bố con.

Giang Thanh Phong rốt cuộc cũng mở miệng, mặt hơi căng lên, nói: "Ăn bít tết đi."

Khương Ỷ Đồng nói: "Em ăn giống chồng nè."

Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang bít tết đến cho họ, hai người vừa ăn vừa trò chuyện về phong cảnh trên đảo.

Lăng Trường Dạ gửi tin nhắn cho Hạ Bạch.

CC: [Muốn qua bắt chuyện với họ không?]

Vốn dĩ Lăng Trường Dạ không định che giấu thân phận, nếu anh gặp Khương Ỷ Đồng, anh có thể dùng thân phận của mình, rất tự nhiên nói chuyện với họ.

Hiện tại với diện mạo này, nếu như Hạ Bạch muốn lập tức nói chuyện với họ, có lẽ họ phải suy nghĩ thật kỹ, dùng chủ đề gì để bắt chuyện.

Cái Bánh Bẩn Bẩn: [Chờ một chút nữa.]

Cái Bánh Bẩn Bẩn: [Đội trưởng, ăn cơm cùng với họ như vậy cũng rất tốt.]

CC: [Được.]

Lăng Trường Dạ không hỏi cậu, nếu ăn cơm xong thì sao?

Ăn cơm xong, nếu Giang Thanh Phong và Khương Ỷ Đồng về phòng, bọn họ sẽ càng khó bắt chuyện hơn. Tính toán đâu ra đấy thì Hạ Bạch ở đây cũng chỉ có hai ngày.

Anh biết, chuyện này không thể nóng vội, phải từ từ.

Ngay khi Lăng Trường Dạ đang suy nghĩ xem phải dùng phương pháp gì để bắt chuyện với bọn họ thì xuất hiện một người không ngờ tới.

Hạ Bạch nhìn thấy người kia đi đến bên cạnh Giang Thanh Phong và Khương Ỷ Đồng, chào hỏi họ, cũng hơi sững người một chút.

Là lão Dương.

Lúc Hỉ Thần mất tích, Hạ Bạch muốn đi báo án, gặp được lão Dương ở đồn cảnh sát. Lão Dương đã giúp cậu liên lạc với người của Cục quản lý trò chơi để tìm Hỉ Thần.

Lúc ấy Hạ Bạch cho rằng lão Dương là cảnh sát, sau này mới biết được lão Dương là người của bộ phận Hậu cần của Cục quản lý trò chơi, hơn nữa công việc của ông rất đặc biệt.

Cục quản lý trò chơi vẫn luôn che giấu chuyện trò chơi với người bình thường, trên thực tế, cho dù họ có che giấu được chuyện này, cũng không ngăn được sự khuếch tán của cảm xúc tuyệt vọng và sợ hãi, xã hội hai năm nay đã vô hình chung chịu ảnh hưởng, một trong số đó biểu hiện chính là, số người tự sát tăng lên rất nhiều.

Tiểu đội mà lão Dương dẫn dắt, chính là giải cứu những người muốn tự sát vì trò chơi, và những người bị người chơi ác ý lôi kéo muốn tự sát.

Lúc ấy ông giúp cậu, chính là vì thấy cậu do dự như vậy, sợ cậu gặp phải chuyện gì sẽ nghĩ quẩn.

Không ngờ lão Dương lại ở đây, hơn nữa còn quen biết Giang Thanh Phong và Khương Ỷ Đồng.

Lăng Trường Dạ cũng không biết lão Dương ở đây.

Họ âm thầm nghe một lúc, phát hiện lão Dương và Giang Thanh Phong hình như quen biết đã lâu.

Nói chuyện với lão Dương một lát, Giang Thanh Phong và Khương Ỷ Đồng rời đi, lão Dương cầm hai hộp cơm đi ra ngoài.

Hạ Bạch hỏi: "Ở đây có người muốn tự tử sao? Hay là có người chơi muốn hãm hại người khác ở đây?"

Lăng Trường Dạ nói: "Không thấy người nào khác của bộ phận Hậu cần, chỉ có một mình lão Dương, có thể ông ấy cũng đến đây để nghỉ ngơi."

Hạ Bạch gật đầu, đãi ngộ của Cục quản lý trò chơi rất tốt, nhất là lão Dương đã làm đến chức đội trưởng, ngày nào cũng phải đối mặt với cái chết, đến nơi này để thả lỏng cũng rất hợp lý.

Người Thông Linh không biết lão Dương là ai, nhưng hắn nói: "Lão Dương này cũng là người tốt đấy chứ."

Hạ Bạch: "Chú đã thông linh với ông ấy rồi à?"

Người Thông Linh hất cằm về phía cửa sổ.

Lão Dương không ăn ở nhà hàng, là một trong số ít người tự mang đồ ăn đi, ông mang cơm ra ngoài ăn, không phải chỉ có một mình ông ấy.

Ông đang ngồi trên một tảng đá nhìn ra biển, bóc tôm cho một chú mèo hoang.

Nói đó là mèo hoang, là bởi vì nó gầy trơ xương, lại còn bẩn thỉu, nhưng thật ra nó là một chú mèo Ba Tư có đôi mắt đẹp như màu nước biển phía sau bọn họ, có thể là bị người nào đó vứt bỏ ở đây.

Lão Dương kiên nhẫn bóc cho chú mèo vài con tôm, mãi đến khi nó không ăn nữa, ông mới lau tay bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói chuyện với chú mèo, thỉnh thoảng lại xoa đầu nó, dưới ánh mặt trời nụ cười hiện rõ những nếp nhăn.

Hạ Bạch nhìn biểu cảm của ông, cảm giác lão Dương đối với con mèo còn tốt hơn đối với cậu.

"Nói như vậy, chú cũng tốt bụng đấy chứ, ngày hôm đó chú còn nhặt một chú cún nhỏ trong tuyết." Hạ Bạch nói.

Người Thông Linh: "Hội Thánh Du có một người chơi biết luyện rối động vật."

Hạ Bạch: "..."

Cậu không muốn nhìn vẻ mặt của Người Thông Linh nữa, quay đầu nhìn về phía Lăng Trường Dạ, hỏi: "Đội trưởng, anh muốn để lão Dương làm cầu nối không?"

Lăng Trường Dạ hỏi ý kiến của cậu: "Em thấy thế nào? Có vẻ lão Dương và Giang Thanh Phong quen biết đã lâu, nếu như em để ông ấy giúp đỡ với thân phận là Hạ Bạch, ông ấy có thể sẽ nói cho Giang Thanh Phong biết thân phận của em. Lão Dương vì tính chất công việc, cho nên có xu hướng đứng về phía người bình thường, bảo vệ người bình thường."

Hạ Bạch: "Để em suy nghĩ thêm."

"Còn nghĩ gì nữa, cậu trực tiếp đến tìm họ là được rồi, tôi chắc chắn bọn họ chính là bố mẹ cậu, vừa rồi tôi đã thông linh với bố cậu, nhìn thấy cậu." Người Thông Linh nói thẳng.

Hạ Bạch nhíu mày: "Sao chú có thể thông linh với họ? Cục quản lý trò chơi quy định, người chơi không thể tùy tiện sử dụng kỹ năng với người bình thường."

Người Thông Linh: "Cậu cũng nói là quy định của Cục quản lý trò chơi rồi."

Lăng Trường Dạ: "Anh ta cũng biết chúng ta là người của Cục quản lý trò chơi."

Hạ Bạch: "Tóm lại, chú không thể tùy tiện thông linh với họ nữa."

Hạ Bạch biết, Người Thông Linh có thể trở thành Phó Hội trưởng được mọi người trong hội Thánh Du kính sợ, kỹ năng của hắn chắc chắn không chỉ đơn giản là thông linh.

Cậu không yếu đến mức đó, không sợ bị Người Thông Linh thông linh, Giang Thanh Phong và Khương Ỷ Đồng là người bình thường, không chắc có thể chịu được.

"Cậu nghĩ tôi muốn sao, thông linh cũng có giới hạn số người." Người Thông Linh bực bội, "Cậu yên tâm, bọn họ chỉ là người bình thường thôi, có xin tôi cũng sẽ không thông linh với bọn họ nữa, lãng phí sức lực."

Không để ý đến hắn đang bực bội, Hạ Bạch cúi đầu suy nghĩ một hồi, nói: "Đến bữa tối đi, đến lúc đó em sẽ tự qua nói chuyện với họ."

Lăng Trường Dạ nói: "Được."

Ăn cơm trưa xong, Hạ Bạch trở về phòng đi ngủ.

Ngủ hai tiếng, cậu thức dậy tắm rửa, lại biến thành dáng vẻ con gái, cùng Lăng Trường Dạ đến nhà hàng sớm.

Người Thông Linh đi theo nhìn đồng hồ, mới bốn giờ chiều.

Được rồi.

Bởi vì đi sớm, mà Giang Thanh Phong và Khương Ỷ Đồng lại đến muộn, bọn họ ở nhà hàng ăn cơm hơn hai tiếng, mới đợi được Giang Thanh Phong và Khương Ỷ Đồng.

Thấy bọn họ gọi món xong, Hạ Bạch lập tức đứng dậy.

Lần này cậu không do dự nữa, trực tiếp đi tới bàn của hai người.

Giang Thanh Phong nhìn cậu một cách khó hiểu, thấy là một cô gái đáng yêu như vậy, nên giọng điệu cũng khá hòa nhã: "Xin hỏi có chuyện gì vậy?"

Hạ Bạch vừa định mở miệng, thì nghe thấy có người ở cửa ra vào lớn tiếng gọi nhân viên phục vụ với vẻ khó chịu: "Nhân viên phục vụ! Sao cửa nhà hàng không mở được vậy? Cửa không phải vẫn luôn mở sao? Ai đóng cửa vậy?"

Hạ Bạch: "..."

Cậu ngẩng đầu nhìn trần nhà, thở dài, sau đó nhìn về phía Lăng Trường Dạ.

Lăng Trường Dạ cũng bất đắc dĩ, nhưng vẫn gật đầu với Hạ Bạch, xem ra bọn họ đã bị trò chơi khóa lại rồi.

Vốn dĩ đã dời nhiệm vụ trò chơi của thứ bảy, không ngờ họ vẫn không tránh khỏi việc phải vào game vào ngày thứ bảy.

Người Thông Linh càng thêm im lặng, không ngờ hắn thật sự lại cùng Hạ Bạch vào trò chơi.

Trong nhà hàng có vài người tụ tập ở cửa, Giang Thanh Phong và Khương Ỷ Đồng bị tình hình bên đó thu hút, không còn để ý đến Hạ Bạch nữa.

Hạ Bạch đánh giá một vòng, trong nhà hàng có khoảng mười mấy người, không biết đầu bếp và nhân viên phục vụ sau bếp có bị khóa hay không, trừ bọn họ, lão Dương vừa vào cửa không lâu, rất không may, cũng bị khóa lại.

Những người khác, Hạ Bạch đều không quen.

Ngoài cửa chỉ có một nhân viên phục vụ, bị rất nhiều khách vây quanh chất vấn.

"Sao có thể mở không ra được?"

"Có phải nhà hàng của các anh giở trò quỷ không? Nếu anh không mở được thì bảo ông chủ của các anh đến đây?"

"Các người muốn làm gì? Tôi nói cho các người biết, chúng tôi không phải gia đình bình thường, mọi người đừng có ý đồ xấu!"