Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 199



"Chuộc tội cái gì?"

Medusa không hiểu ra sao, "Dùng kết hôn để chuộc tội?"

"Đúng vậy, tôi không nghĩ ra cách nào khác để chuộc tội." Cô dâu nói.

Dụ Nhân cảm thấy thái độ của cô dâu có chút thay đổi rất nhỏ, nhìn Medusa, ra hiệu cô ta đừng nói lung tung.

Cô ta lau nước mắt, nước mắt bị lau đi, hốc mắt càng đỏ, nhìn chằm chằm vào chân cô dâu vô cùng thê thảm nói: "Nhưng chị có thể có tội gì? Có phải là bọn họ ép chị hay không?"

"Không phải." Cô dâu nói xong liền im lặng, không có ý tiếp tục nói.

Dụ Nhân hình như cũng không vội hỏi, chỉ cẩn thận đưa tay, "Chị ơi, chị có đau hay không? Vì sao chị phải chịu tội như vậy?"

Nói xong nước mắt lại rơi xuống.

Medusa có chút phiền.

Cô ta rất phiền con mén trà xanh Dụ Nhân này, cũng phiền loại phụ nữ khúm núm như cô dâu, hôn lễ buồn cười như vậy mà không trốn, cho dù không thoát được thì cứ cùng chết với bọn họ, giết cả nhà chú rễ đi.

Nhưng có thể kẻ yếu tin vào nước mắt, cũng có thể là kỹ năng của Dụ Nhân có hiệu lực, cô dâu thấy cô như vậy, lại chua xót chảy vài giọt nước mắt.

Tay cô dâu đặt ở trên đùi, trên ngón tay là chiếc nhẫn trân châu sáng ngời, làm nổi bật những lỗ kim đỏ thâm tím càng thêm chói mắt.

"Tôi chính là có tội. Không phải bọn họ ép tôi, là tôi chủ động tới đảo Lam Trà chuộc tội."

"..."

Biểu cảm của Dụ Nhân thiếu chút nữa không kềm được, cô ta cúi đầu lau nước mắt, hỏi: "Chị, vì sao vậy?"

"Ngày tôi sám hối, các cô không có ở đây." Cô dâu nói: "Kỳ thực người trên đảo đều biết, nói cho các cô một lần nữa cũng không sao."

"Lúc tôi sinh ra, mẹ tôi đã chết. Năm tôi tám tuổi, cha tôi ngã xuống lầu gãy chân thành tàn phế, trước kia bọn họ đều nói tôi khắc cha mẹ, tôi không tin, sau đó cha lại ngất xỉu, tôi mới biết được, tôi thực sự không có khắc cha mẹ, tôi chỉ là mang tội nghiệt trên người."

"Tôi muốn chuộc tội, nếu không người nhà của tôi đều sẽ gặp phải báo ứng, đều sẽ không chết tử tế. Nếu như không chuộc sạch sẽ tội nghiệt trên người tôi, mang theo tội nghiệt đầu thai, kiếp sau tôi cũng sẽ không sống tốt, sẽ tiếp tục cuộc đời bi thảm."

Cô dâu nói: "Cho nên tôi chủ động tới đảo Lam Trà chuộc tội."

"..."

Medusa và Dụ Nhân đều im lặng.

Cô dâu cũng đang im lặng, không biết đang suy nghĩ gì.

Nhất thời trong phòng yên tĩnh.

Người đầu tiên mở miệng là cô dâu, cô ấy nhìn chằm chằm vào chân mình, nhẹ nhàng hỏi: "Các cô không tin, tội nghiệt của các cô sẽ báo ứng ở trên người, tương lai, thậm chí đời sau của các cô, cùng người nhà của các cô sao?"

Medusa và Dụ Nhân há miệng muốn nói chuyện, không biết vì sao lại ngậm miệng lại.

Nhất là Dụ Nhân, ngay từ đầu cô ta cảm thấy cô dâu buồn cười, nhưng cô ta nghĩ tới Diêm Tuyền treo trên nóc nhà, chết thảm, bỗng nhiên cảm thấy, cô dâu nói, hình như là quy tắc của đảo Lam Trà này, giống như chân lý của thế giới này.

"Các cô đương nhiên cũng tin tưởng." Cô dâu lại nhẹ nhõm sờ lên những vết đâm ở trên đùi mình, phảng phất đó là sự giải thoát của cô, "Nếu không các cô cũng sẽ không tới nơi này, người ngoài tới nơi này đều là chuộc tội, đây là đảo chuộc tội của Bạch Hải Tiên."

Hiện trường hôn lễ.

Các người chơi tìm một chỗ ăn tiệc, vừa ngồi xuống, người phụ nữ mặc quần áo màu trắng kia đã đi tới, ánh mắt sâu kín đánh giá từng người bọn họ.

Thoạt nhìn bà ta khoảng bốn mươi tuổi, màu da không giống với đại đa số người trên hải đảo, không bị ánh nắng chói chang phơi thành màu đen, trắng nõn nhưng nhão, nếp nhăn ở khóe miệng rủ xuống lộ ra vẻ nghiêm túc đáng sợ. Ngay cả môi bà ta cũng trắng bệch.

"Các anh chị chính là một nhóm người mới tới?" Tốc độ nói của bà ta đặc biệt chậm, mang theo ngữ điệu kỳ quái.

"Ăn ngon miệng nhé." Bà ta cười một cái, không đợi bọn họ trả lời, đã nói: "Đây là bữa tiệc lớn có số lượng không nhiều mà các anh chị được ăn ở đảo Lam Trà, ăn xong liền đến đảo Bắc chuộc tội đi."

Các người chơi còn chưa biết rõ tình huống, ông lão kia đã vội vàng chạy tới, cúi đầu khom lưng, "Cô Bạch yên tâm, chờ bọn họ ăn xong tôi sẽ lập tức dẫn bọn họ đi. Tôi dẫn bọn họ tới là muốn để bọn họ học tập trước."

Người phụ nữ tên cô Bạch gật đầu, thản nhiên rời đi.

Phía sau bà ta, hai người nâng pho tượng Bạch Hải Tiên lên lập tức đuổi theo.

Thấy bọn họ đã đi xa, ông lão quay đầu lại, biểu cảm trên mặt thoáng cái liền thay đổi, "Ăn, mau ăn đi! Cho các người nửa giờ."

Phương Hiểu Phong hỏi: "Nhóm chúng ta sẽ đi đảo Bắc ở đâu?"

Ông lão có chút phiền, "Hỏi cái gì mà hỏi? Đợi chút nữa chẳng phải sẽ biết sao? Tôi còn chưa ăn xong đâu."

Ông lão hùng hùng hổ hổ rời đi.

"..."

Hạ Bạch chưa từng đi làm, nhưng cậu cảm giác ông lão này rất giống kẻ lăn lộn già dặn nghe được từ chỗ người khác, không làm chính sự, chỉ biết nịnh nọt ở trước mặt lãnh đạo.

Ông lão đi không bao lâu, Medusa và Dụ Nhân đã trở lại.

Dụ Nhân kể lại tỉ mỉ những gì họ nghe được từ cô dâu cho bọn họ nghe.

Medusa làm ra biểu cảm nôn mửa.

Phương Hiểu Phong cũng nói chuyện bên này cho hai người.

Hạ Bạch: "Thảo nào tối hôm qua ông lão nói, xem như hôn lễ nhà ông ta, cô dâu không phải là con gái ruột nhà bọn họ, chỉ là bởi vì tục lệ khóc gả, xuất giá tại nhà bọn họ."

"Nếu như là cốt nhục ruột thịt của bọn họ, sao bọn họ nỡ đối xử với cô ấy như vậy." Khương Ỷ Đồng nói.

Hạ Bạch nhìn bà một cái, lại cúi đầu lùa cơm trắng.

Dụ Nhân không làm người khác chú ý nhìn thoáng qua Lăng Trường Dạ, "Cho nên chủ đề của trò chơi này là chuộc tội sao?"

"Cô dâu nói đây là đảo chuộc tội, chúng ta cũng phải đi chuộc tội, thoạt nhìn là như vậy." Phương Hiểu Phong nói.

Sắc mặt của anh ta không được tốt lắm, anh ta nhớ tới lời Dụ Nhân nói khi bọn họ chôn Diêm Tuyền, nhưng cũng may, trò chơi này có phương pháp chuộc tội, chẳng qua, bọn họ chuộc tội hẳn là khó hơn so với những người khác.

Bởi vì ông lão nói chỉ cho bọn họ nửa giờ, không còn bao nhiêu thời gian, Medusa và Dụ Nhân vội vàng ăn cơm, kết quả lại qua nửa giờ, ông lão cũng không tới, đang ngồi ở một bàn khác hưởng thụ người khác vuốt mông ngựa.

"..."

Một giờ sau, ông lão mang theo bọn họ đi đảo Bắc.

Lúc rời đi, bọn họ nhìn thấy chú rể khẩn cấp đi về phía phòng cưới, không bao lâu, bọn họ đang đi về phía đảo Bắc, giống như lại nghe được tiếng khóc, bi thương ưu tư, tuyệt vọng lâu dài.

Cái gọi là đảo Bắc, chính là phía bắc của đảo Lam Trà, từ thôn xóm đi qua, đi bộ không cần mười phút. Hải đảo này cũng không lớn.

Phía đảo Bắc cũng là biển mênh mông vô bờ, nước biển phản chiếu bầu trời, mỹ lệ bát ngát, nhìn lâu lại dễ dàng sinh ra khủng hoảng cô đơn, giống như sẽ bị thế giới vĩnh viễn vứt bỏ.

Ở dưới trạng thái như vậy, con người là động vật sống theo bầy đàn, sẽ không tự chủ được tìm kiếm bạn đồng hành, muốn được thừa nhận và tiếp nhận.

Đây có thể là nguyên nhân đảo Lam Trà sở dĩ trở thành đảo Lam Trà.

Nơi đây không phải một sơn thôn bị khép kín, không phải là thôn Ngũ Cô được bao quanh bởi cầu mưa gió, nhưng theo một ý nghĩa nào đó, nó càng thêm phong bế cố hóa hơn cả thôn Ngũ Cô.

Kiến trúc phía bắc đảo không phải là nhà lá biển ở phía nam đảo, mà là nhà gỗ, tụ tập ở một nơi giống như trường học.

Vừa bước vào cửa chính, bọn họ giống như đi vào thế giới bi thảm, người ở đây rất nhiều đều không bình thường, có người tàn tật, có người thiểu năng trí tuệ, có người bệnh nặng, còn có người dị dạng, đương nhiên cũng có người bình thường, rất nhiều cô gái xinh đẹp, vừa nhìn liền biết là người đàn ông rất có khí chất.

Bọn họ đều ngồi xếp bằng ở một nơi rất giống thao trường, phía trước thao trường là tượng thần Bạch Hải Tiên khổng lồ, tượng thần xuống dưới đài, cô Bạch đang ngồi ở chỗ đó, bên cạnh bà ta là một người vô cùng thấp bé, không biết muốn làm gì.

Nhìn thấy bọn họ tiến vào, cô Bạch nói: "Vừa vặn, nhóm người mới cũng cùng nhau tham gia sám hối lần này đi."

Ông lão lập tức dẫn bọn họ đến phía trước thao trường, để bọn họ khoanh chân ngồi xuống, nghe cho kỹ.

Cô Bạch nói tiếp: "Tôi biết, các anh chị hoặc là giống như người này, từ một khắc sinh ra đã rất thảm, đã định trước cả đời bi thảm. Có lẽ, đời này vốn thoạt nhìn không tệ, lại gặp phải từng chuyện đau thương ngoài ý muốn. Có lẽ, bi thảm chưa phát sinh ở trên người các anh chị, nhưng phát sinh ở trên người người thân của các anh chị, còn không bằng phát sinh ở trên người các anh chị."

Bà ta nói chuyện ở đây còn chậm hơn cả ở hôn lễ, giọng điệu cũng càng kỳ lạ hơn, không giống giọng điệu của con người.

"Các anh chị đã từng nghĩ vì cái gì chưa? Rõ ràng các anh chị đều phải cố gắng hơn so với người khác, đều phải cẩn thận, vì sao cuộc đời vẫn thảm như vậy, mà những người khác, rõ ràng cái gì cũng không làm, thế mà lại nhẹ nhõm có được cuộc sống hạnh phúc?"

"Vì tội lỗi!" Trên thao trường vang lên câu trả lời to rõ, ánh mắt của mọi người đầy bi thảm sáng ngời, vẻ mặt kiên định.

Cô Bạch khẽ nâng cằm, "Là vì tội nghiệt."

"Bởi vì trên người các anh chị cõng tội nghiệt tích góp qua từng kiếp, người có tội chỉ xứng đáng chịu tội."

"Bởi vì tội nghiệt trên người các anh chị, cho nên người thân của các anh chị sẽ bị liên lụy, cuộc đời của các anh chị sẽ bi thảm như trải qua kiếp nạn, nếu như không chuộc lại tội lỗi của các anh chị, kiếp sau các anh chị cũng sẽ bi thảm như vậy, thậm chí sẽ càng bi thảm hơn."

Cô Bạch hỏi: "Cho nên, các anh chị biết phải làm sao chưa?"

"Phải chuộc tội!" Âm thanh trên thao trường càng thêm kiên định, đồng thời tràn ngập ý chí chiến đấu, xông thẳng lên trời cao.

Giống như vì người nhà, vì kiếp sau, bọn họ sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì.

Giữa những người quyết chí tiến lên này, các người chơi đều không dám lên tiếng.

Cô Bạch không có biểu cảm gì, cũng không vui không buồn giống như tượng thần, bà ta nói: "Tiếp theo, người hôm nay muốn sám hối hãy đến phòng sám hối, bao gồm cả người mới tới tối hôm qua."

Sau khi bà ta đứng dậy, ông lão vội vàng nói với những người chơi: "Nhanh đứng lên! Mau đuổi theo!"

Ông lão vội vàng đi đến bên cạnh cô Bạch, nói: "Nhóm người mới này giống như người mới vừa tới trước đó, ăn xong là nằm, ăn cơm cũng chậm chết mất."

"..."

Cô Bạch không tỏ vẻ gì. Bà ta dẫn theo người chơi và hai người khác vào phòng sám hối, không cho ông lão đi vào.

Phòng sám hối và bên ngoài giống như hai thế giới khác nhau, bên ngoài mặt trời chói chang, phòng sám hối xây dưới hầm ngầm chỉ có mấy ánh nến yếu ớt trên giá nến, chiếu sáng tượng thần Bạch Hải Tiên dữ tợn, giống như đang nhìn trộm từng con mắt của bọn họ trong bóng tối.

Điều này làm cho Hạ Bạch nhớ tới một ít ký ức không quá đẹp đẽ đến từ thần tượng 404.

May mà em gái Tuyết Mộc không có ở đây.

Các người chơi học hai người khác, ngồi xuống trước tượng thần.

Cô Bạch còn chưa tới, Khương Ỷ Đồng đã thấp giọng hỏi một cô gái bên cạnh: "Chúng ta phải làm gì?"

"Sám hối." Giọng nói của cô gái cũng rất thấp, "Bước đầu tiên chuộc tội là sám hối trước mặt Bạch Hải Tiên, chính là nói ra tội nghiệt có thể chị đã gây ra, không thể giấu diếm."

Vừa nói xong, cô Bạch giơ một giá cắm nến sắc nhọn lên, ngồi xuống bên cạnh tượng thần, ánh mắt đảo qua bên cạnh bọn họ, nói: "Bắt đầu đi. Ai sám hối trước?"

Cô gái vừa nói chuyện với Khương Ỷ Đồng kia đi lên trước.

Chuyện này đến đột ngột, các người chơi đều không có chuẩn bị.

Tội nghiệt đời này của con người là gì?

Người bình thường đều sẽ nghĩ đến chuyện tàn nhẫn đã từng làm trong cuộc đời này, nếu như không có chuyện tàn nhẫn, làm một số chuyện xấu có thể cũng coi như là vậy. Người sống cả đời, làm sao có thể chưa từng làm một chuyện bẩn thỉu.

Nhưng ở trước mặt mọi người, nói ra những chuyện này, có chút phản nhân tính.

"Hồi nhỏ tôi đã có lòng ghen tỵ với em trai." Cô gái vừa đứng lên, không chút nghĩ ngợi liền bắt đầu nói, cô ấy giống như đã luyện tập vô số lần, nói rất trôi chảy.

"Cha mẹ đều thiên vị em ấy hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể bất công. Lúc ăn tết, bọn họ mua cho em ấy hai bộ quần áo mới, mà tôi còn mặc áo bông cũ đã có miếng vá của chị họ."

"Em ấy khoe khoang trước mặt tôi, trong cơn tức giận tôi đã đẩy em ấy xuống hồ, tôi không muốn thế nào, cho rằng băng trên hồ sẽ chỉ làm em ấy trượt ngã, không ngờ băng nứt, em ấy rơi vào trong hồ, sau khi được cứu ra, sốt cao vài ngày."