Cô gái cắn cắn môi, nhìn về phía tượng thần, con mắt đều đỏ, không biết là xấu hổ, hay là nguyên nhân gì khác, "Tôi thật ác độc, tôi sinh ra một trái tim ác độc như thế, đó chính là em trai ruột của tôi."
"Tiếp theo, tôi lên cấp ba, giáo viên toán lớp tôi là giáo viên dạy giỏi, cả lớp đều rất thích thầy ấy, thầy ấy chọn tôi làm lớp trưởng môn toán, vô cùng tin tưởng tôi. Tôi thường xuyên cùng thầy ấy chấm bài kiểm tra, có một ngày thầy ấy đóng cửa văn phòng lại, vừa sờ tôi vừa nói thích tôi."
"Lần đầu tiên tôi không làm gì cả, nhiều lần rồi tôi không nhịn được nữa, nói chuyện này cho bố mẹ, bị bố mẹ đánh một trận, không còn cách nào, tôi viết thư đến Bộ giáo dục."
"Thầy giáo bị đuổi việc, vợ con tan nhà nát cửa. Các bạn học đều xa lánh tôi, nói tôi vu oan thầy giáo, hại một thầy giáo giỏi thảm như vậy. Tôi quá đáng, thầy ấy chỉ sờ tôi, tôi lại hại thầy ấy nhà tan cửa nát."
Nước mắt của cô gái nhỏ xuống từng giọt, đọng lại thành một vũng nhỏ bên chân cô ấy.
Giọng nói của cô gái cũng mang theo tiếng nức nở, "Về sau, cuối cùng tôi cũng có thể tự kiếm tiền, quen bạn trai, tôi đối xử với cậu ấy rất tốt, bớt ăn bớt mặc mua những thứ mà anh ấy muốn."
"Anh ấy lén lút ở cùng một cô gái trong ký túc xá của chúng tôi. Cô gái đó lấy kem dưỡng da hàng hiệu mà anh ấy mua cho cô ta khoe khoang ở trong ký túc xá, tôi rất ghen tị, tôi lén bỏ thêm vôi nước vào trong nước dưỡng da của cô ta, nhưng vôi nước không tan ra, bị cô ta phát hiện, tôi bị bạn trai đánh, tôi phản kháng, cũng đánh anh ấy đến mức da đầu chảy máu."
"Lòng đố kỵ của tôi quá nặng, tôi thật xấu xa, tôi thật ác độc."
...
Các người chơi nghe rất ba chấm.
Họ không nghe ra tội lỗi, chỉ nghe thấy sự bi thảm từ nhỏ đến lớn của một cô gái, một cô gái phản kháng cũng có thể gọi tội nghiệt ư?
Dựa theo tiêu chuẩn này, con người phải hoàn mỹ đến mức không có một tia sai lầm, mới tính là không có tội nghiệt sao?
Cô gái dùng phương thức xé rách vết sẹo của mình, sám hối "Tội nghiệt" của mình trước mặt tượng thần, sau khi trải qua một khoảng thời gian rất dài, rốt cuộc kết thúc.
Hạ Bạch nhìn về phía cô Bạch ngồi bên cạnh tượng thần, lần đầu tiên nhìn thấy một nụ cười hé lộ trên mặt bà ta, vô cùng mờ ám.
Người thứ hai đi lên, là một người khác, cũng là một người phụ nữ.
Một người chỉ có một cánh tay hoàn chỉnh, một cánh tay khác chỉ có một đoạn trên đó, người phụ nữ trung niên có khuôn mặt tang thương.
Bà bình tĩnh hơn nhiều so với cô gái, toàn bộ quá trình không có nước mắt, ngay cả hốc mắt cũng không đỏ.
"Tôi hại chết bà nội, bởi vì bà ở viện dưỡng lão một năm tiêu hết mười hai vạn, trước kia không có ai chi trả cho bà ấy, chỉ có một mình tôi chi trả."
"Tôi sắp bị số tiền này ép đến mức không thở nổi, ngày hôm đó nhìn thấy ảnh chụp mấy đứa em trai mua xe, thấy bọn họ cười vui vẻ như vậy, lúc đến viện dưỡng lão, nhìn thấy bà nội cúi đầu bên bồn cầu vui vẻ uống nước, tôi liền muốn giết bà ấy."
"Tâm lý tôi vặn vẹo, tôi là bi.ến th.ái." Bà dửng dưng nói, giống như là đã chết lặng.
"Tôi hại chết con của tôi. Đêm hôm đó chồng tôi uống say khướt bị người ta lừa gạt thua mấy chục vạn, ông ta trở về uống rượu điên cuồng cười ha ha, ngày hôm sau tôi liền đi phá bỏ đứa nhỏ trong bụng, tôi không để cho nó nhìn thấy thế giới này một ngày nào, tôi thật độc ác."
"Tôi từng trộm túi của người khác."
"Tôi cướp tiền của người mù."
"Tôi từng đập xe sang của người khác."
...
Bà không chút biểu cảm nói ra tội lỗi của mình, nói xong dập đầu với tượng thần, sau đó đi xuống.
Trên mặt cô Bạch không có biểu cảm gì, cô ấy nói: "Người tiếp theo."
Người chơi tiếp theo chính là người chơi.
Họ không biết lần sám hối này có thật sự phải nói ra tội lỗi của mình hay không.
Chủ đề của trò chơi chính là chuộc tội, thoạt nhìn là thật sự phải nói ra toàn bộ tội lỗi của mình, không nói, có thể sẽ không có cách nào chuộc tội, có thể sẽ bị trừng phạt.
Nhưng nói ra thì có sao, mọi người đều muốn giấu nhẹm chuyện mình gây ra, sợ người khác phát hiện, ai lại muốn nói ra chứ.
Không có một người chơi nào đứng lên, đều muốn nhìn xem người khác làm như thế nào.
Hạ Bạch nhìn một vòng, thấy không ai muốn đứng lên, cậu đứng dậy, đi đến trước mặt tượng thần.
Cô Bạch nói: "Mọi người vừa tới, tôi nhắc nhở mọi người, nhất định phải nói rõ ràng, nếu như trên người mọi người có tội nghiệt gì không nói ra, bị Bạch Hải Tiên phát hiện, tôi cũng không giúp được mọi người."
Hạ Bạch gật đầu: "Cô Bạch, cô yên tâm, cháu nhất định sẽ nói rõ ràng."
Cô Bạch nhíu mày: "Cô tên là gì?"
Hạ Bạch: "Gọi cô không kèm họ sẽ càng thân thiết hơn một chút."
Đây là điều cậu học được từ Lận Tường, Lận Tường rất hay gọi chị ơi, anh ơi, dì ơi.
Lận Tường nói, đây là điều bố mẹ cậu ta oai phong trên thương trường đã dạy cậu ta, cách gọi thân thiết, rất dễ làm quen.
Lần đầu tiên Hạ Bạch dùng phương pháp này để làm quen với NPC.
Cô Bạch lạnh lùng nói: "Gọi cô Bạch."
Hạ Bạch ngơ ngác: "À, cô Bạch."
Cô Bạch sửa đúng xưng hô của cậu, lúc này mới nói: "Bắt đầu đi."
Hạ Bạch lập tức nghiêm túc nói: "Tội lỗi đầu tiên của tôi, chính là hủy hoại việc học của một người bạn học cũ."
Nghe chính là bạo lực học đường.
Bạo lực học đường là vô cùng đáng ghét, cũng là tương đối phổ biến, chỉ là không ngờ, một cô gái xinh đẹp lại đáng yêu như vậy cũng bạo lực học đường người ta sao?
"Lúc học tiểu học, tôi từ lớp một nhảy lên lớp ba, một bạn học ở lớp ba xem thường tôi, nói tôi nhất định không theo kịp tiến độ học tập, còn muốn tôi gọi anh ta là anh, anh ta dạy tôi. Một tháng sau tôi nhảy lớp lên lớp năm, anh ta đã bị một cú sốc rất mạnh. Sau đó tôi lại nhảy lên lớp sáu, rất nhanh đã thi đỗ cấp hai đứng đầu toàn khối, anh ta liên tiếp bị sốc, mất đi động lực học tập, sau đó ngay cả đại học cũng không thi đậu."
"..."
Hay cho một vụ bạo lực học đường đến từ học sinh giỏi.
"Đối với việc này, tôi lớn lên đã hiểu chuyện cũng muốn chuộc tội. Nghe nói anh ta không thi đậu đại học, tôi dẫn bạn thân đi thăm hỏi anh ta, cũng giới thiệu cho anh ta một công việc ở nhà tang lễ."
"..."
Giọng điệu cô Bạch chậm rãi, chậm rãi đến mức như hỏi từng chữ một: "Lúc học tiểu học cô chưa từng làm chuyện gì có tội hơn chuyện này à?"
Hạ Bạch: "Không có, dù sao tiểu học của cháu tính ra cũng chỉ có hai năm."
"..."
Hạ Bạch cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt Cô Bạch, nói tiếp: "Thật ra là có, lúc học tiểu học cháu lén lút chạy đến nhà tang lễ làm phiền nhân viên công tác, cháu không cảm thấy làm phiền gì cả, nhưng mà người đốt lò lại nói, mỗi lần chú ấy muốn hỏa táng thi thể, cháu liền lộ vẻ mặt bi thương, rất ảnh hưởng công việc của chú ấy, chú ấy rất khó xử, công việc có chút đau khổ."
"..."
Hạ Bạch nói tiếp: "Chớp mắt đã đến lớp mười, đúng rồi, cấp hai cháu cũng nhảy cóc một lớp, cho nên rất nhanh. Lớp mười, chuyện tội ác nhất mà cháu đã làm là, lúc lớp mười đi huấn luyện quân sự bên ngoài, cháu rất muốn đến nghĩa trang, à, quên sám hối rồi, cháu rất thích thi thể, cho nên, hơn nửa đêm cháu lén lút chạy ra ngoài đi dạo quanh nghĩa trang."
"Cháu nhìn thấy một người ở nghĩa trang, tưởng là người bị bệnh nặng sắp chết bị người nhà vứt bỏ ở nghĩa trang, vui vẻ cõng cậu ta đi, ai ngờ cậu ta chỉ là bạn học mộng du, khi cậu ta tỉnh lại nói chuyện với cháu, cháu cũng có ý định gi.ết ch.ết anh ta. Có ý nghĩ này, cháu thật độc ác."
"..."
Hạ Bạch sám hối xong chuyện này, nói tiếp: "Mùa đông năm lớp mười hai, ông nội của cháu mất, vì để ông ở bên cạnh cháu lâu hơn, cháu không chôn cất ông, chỉ để thi thể của ông ở nhà một thời gian rất lâu. Cháu bất hiếu, đây là tội lỗi lớn nhất của cháu."
"Sau đó, cháu thường cảm thấy, cháu không đi cứu vớt thế giới, là tội lỗi của cháu."
"..."
Hạ Bạch đối mặt với Bạch Hải Tiên thành kính sám hối tội nghiệt cả đời của mình.
Trong phòng sám hối là một mảnh im lặng quỷ dị.
Tổ ba người của hội Thánh Du đều nhận định cậu không nói thật, ít nhất cậu che giấu điều gì đó.
Bằng không sao cậu không nói bạn trai cậu vừa mới mất không bao lâu, cậu đã ở bên cạnh cấp trên của bạn trai rồi? Rất có khả năng, lúc bạn trai còn chưa chết thì đã ở bên nhau rồi.
Mà hiện tại cậu lại là người yêu của Người Thông Linh, Người Thông Linh nhất định sẽ giúp cậu phá trò chơi, cho nên, không nói thật, giấu diếm tội ác là do Người Thông Linh ra hiệu cho cậu, nếu không cậu sẽ không bình tĩnh sám hối những chuyện linh tinh này như vậy.
Ba người biết lần sám hối này nên làm như thế nào.
Cô Bạch dường như không tin, lại hỏi lần nữa: "Thật sự chỉ có những chuyện này? Nếu như cô có giấu giếm không báo, sẽ bị Bạch Hải Tiên trừng phạt."
Lông mi Hạ Bạch hơi cụp xuống, dưới ánh nến mờ ảo tạo thành một bóng hình cánh quạt, mím môi.
Cô Bạch nhìn ra điều gì đó, nói: "Nếu như cô không nói, tội lỗi này của cô sẽ càng thêm nặng nề, sẽ theo cô đến kiếp sau."
Hạ Bạch ngẩng đầu nhìn về phía tượng thần, nói: "Thật ra còn có một chuyện. Trong ký ức của cháu chưa từng ở bên cạnh bố mẹ, có lẽ cháu đã khiến bọn họ đau khổ trong thời gian rất dài, hơn nữa, lúc họ ở cách cháu không xa, cháu đã không nhận ra họ."
Giang Thanh Phong, Khương Ỷ Đồng và lão Dương đồng thời ngẩng đầu.
Ánh mắt ba người đều nhìn về phía cậu rất lâu.
Thiếu nữ đứng trước tượng Bạch Hải Tiên dữ tợn, vẻ mặt không còn linh động như vậy, càng toát lên vẻ thành kính thiêng liêng, dường như cậu không phải đối mặt với tà thần, mà là đang cầu nguyện với thiên thần mà cậu thật sự tin tưởng.
Nhìn cậu khoảng hai mươi tuổi.
Khoảng hai mươi tuổi.
Ba người nhìn mà có chút hoảng hốt.
Khương Ỷ Đồng quay đầu nhìn Giang Thanh Phong, thấy hốc mắt ông lại đỏ lên, cho dù đã qua nhiều năm như vậy, hơn nữa lần này, không phải là lúc đêm khuya thanh vắng.
Bà vừa định nắm lấy tay ông, thì ông đã đứng lên.
Khương Ỷ Đồng hoảng hốt, cho rằng ông lại biến thành trạng thái nhận bừa con trai như trước kia, sau đó mới phát hiện cô gái kia đã đi xuống, đến lượt người tiếp theo đi lên sám hối.
Bà càng thêm bối rối. Bọn họ còn chưa biết, lần sám hối này có phải sám hối tội lỗi thật sự hay không.
Vừa rồi cô gái kia chắc chắn là đã không sám hối tội lỗi thật sự, cô là bạn gái của người đàn ông sâu không lường được kia, có thể biết được tin tức gì đó trong trò chơi.
Điều này có nghĩa là, có thể không nói ra tội lỗi thật sự sẽ an toàn hơn.
Còn Giang Thanh Phong, bà biết, ông nhất định sẽ thật sự sám hối, cho dù ông biết nguy hiểm.
Chuyện này như một ngọn núi lớn, đã đè nặng trong lòng ông quá lâu, ông cần được giải thoát.