Hai người đồng thời mở to mắt, lần lượt đứng lên.
Hốc mắt Giang Thanh Phong đã đỏ hoe nhưng ông vẫn không nói gì, chỉ căng thẳng đứng đó, ngón tay run rẩy, nhìn chằm chằm Hạ Bạch.
Nhìn Khương Ỷ Đồng có vẻ bình tĩnh hơn ông nhưng hơi thở cũng trở nên dồn dập, cũng không nói lời nào.
Từ sau khi con trai mất tích, không phải là không có người tự nhận là con trai họ đến tìm.
Hiện tại xét nghiệm ADN rất đơn giản, những người dám đến tìm đều là người có chút giống con trai họ, cũng không muốn lừa họ, chỉ là nghĩ họ mất con đau lòng, có thể sẽ giữ mình lại.
Cậu thanh niên này rất giống con trai họ, trong nhà họ, bất kể phòng nào cũng đều có ảnh con trai, cậu thanh niên này giống như phiên bản người thật phóng to của cậu bé trong ảnh, ngay cả biểu cảm cũng giống.
Lúc Khương Ỷ Đồng mang thai, Giang Thanh Phong nhìn thấy một con mèo Garfield trên mạng, con mèo đó trời sinh đã có biểu cảm cau có, rất đáng yêu.
Lúc đó Giang Thanh Phong rất thích tìm những thứ đáng yêu, hài hước, xinh đẹp cho bà xem, ông nói: "A Đồng, em nói xem, con mình sinh ra có biểu cảm trời sinh không nhỉ?"
Khương Ỷ Đồng dở khóc dở cười: "Nếu con cũng có biểu cảm như vậy thì không phải đáng yêu mà là đáng đánh đòn."
Giang Thanh Phong cười nói: "Sao có thể? Nhất định con sẽ đáng yêu vô địch luôn."
Lúc đó ông mang theo mong đợi tốt đẹp, vẽ con mèo đó xuống, có lẽ là mang theo tâm trạng của một người bố trẻ tuổi, ông vẽ còn đáng yêu hơn cả con mèo thật, bức tranh vẫn luôn được treo trong phòng ngủ của họ.
Sau đó, con trai họ ra đời, lúc mới sinh chưa nhìn ra, đến hơn hai tháng sau họ mới phát hiện, thằng bé lúc nào cũng ngơ ngơ.
Quả nhiên, không đáng đánh đòn, mà đáng yêu vô địch.
Càng đáng yêu hơn là nhìn thì ngơ ngơ vậy thôi nhưng đầu óc lại rất thông minh, chính sự trái ngược này càng khiến thằng bé thêm đáng yêu.
Chính là trước mắt như vậy.
"Lăng, Lăng Trường Dạ, cậu, cậu ấy..." Khương Ỷ Đồng không dám nói chuyện với Hạ Bạch, như thể Hạ Bạch là một ảo ảnh vừa nói chuyện đã bị phá. Bà quay đầu hỏi Lăng Trường Dạ, nhưng lại không biết hỏi thế nào.
Lăng Trường Dạ nói: "Cậu ấy tên là Hạ Bạch, được một ông lão họ Hạ nhận nuôi, ông Hạ không biết tên cụ thể của cậu ấy là gì, chỉ biết trong tên cậu ấy có một chữ Bạch, cho nên đã đặt tên cho cậu ấy là Hạ Bạch. Cậu ấy lớn lên ở thành phố Khương Kỳ, trước mắt đang học năm nhất ở học viện Y Hòa Bình."
"Trường học tốt, học viện Y Hòa Bình là trường học vô cùng tốt!" Giang Thanh Phong nói, sau đó trong lúc nhìn chằm chằm Hạ Bạch, ông cố rút ra một giây ánh mắt trông mong nhìn Lăng Trường Dạ, hy vọng có thể nghe được càng nhiều chuyện liên quan tới Hạ Bạch từ chỗ của anh.
Giờ khắc này, Lăng Trường Dạ cảm thấy Hạ Bạch rất giống Giang Thanh Phong. Anh nói: "Dưới sự trùng hợp, chúng cháu quét được một tấm ảnh vô cùng trùng khớp với Hạ Bạch trong hệ thống thông tin, là Giang Bạch mất tích mười mấy năm trước, chúng cháu thông qua tấm ảnh kia, tìm được vụ án mất tích năm đó, thấy được cách liên lạc của chú dì."
Lăng Trường Dạ nói: "Cho nên, chúng cháu tới tìm chú dì."
Cả hai đều nhớ đến, trước khi vào trò chơi, Hạ Bạch với hình hài cô gái đã đi tới trước bàn họ.
Vừa rồi ở phòng sám hối, cậu còn nói, cậu còn nói...
Lăng Trường Dạ biết họ đang lo lắng điều gì, nói: "Chúng cháu quả thật còn chưa làm giám định ADN, nhưng bởi vì trò chơi, một số người chơi có một chút năng lực thần kỳ, đã nhìn thấy được hai người ở sâu trong ký ức của Hạ Bạch, cho nên, cậu ấy ở chung với hai người, chắc chắn là con trai của hai người."
Năng lực thần kỳ, cả hai đều đã được chứng kiến.
Kỳ thực, ngay từ lần đầu tiên họ nhìn thấy vẻ ngoài thật sự của Hạ Bạch, trong lòng đã có thiên vị.
Lần đầu tiên Khương Ỷ Đồng nói chuyện với Hạ Bạch, cực lực bình tĩnh, vẫn hỏi một câu thừa thãi: "Con tới tìm bố mẹ sao?"
Hạ Bạch "Vâng" một tiếng, tới gần họ một bước, mím môi.
Không biết vì sao, cậu cảm giác, cậu đã trải qua một đoạn đường rất dài rất dài, mới trở lại bên cạnh bố mẹ.
Cậu không biết phải làm sao để ở chung với bố mẹ rất kỳ diệu, mà cậu cũng không cảm thấy xa lạ.
Cậu nhớ tới Lận Tường đã nói với cậu, thứ nhất phải thuận theo tự nhiên, thứ hai có thể lấy cậu và ông nội khi ở chung làm tham khảo.
Nếu đã như vậy, Hạ Bạch ôm lấy Giang Thanh Phong, cọ cọ trong ngực ông.
Giang Thanh Phong lập tức hóa đá.
Người hóa đá rơi nước mắt lã chã.
"Sao không ôm mẹ?" Khương Ỷ Đồng đỏ mắt lại gần: "Con giống hệt hồi bé, chỉ thân với bố thôi đúng không? Mẹ xin lỗi con nhiều lắm."
Hạ Bạch đầu cũng không ngẩng lên, trực tiếp từ trên người Giang Thanh Phong cọ sang người Khương Ỷ Đồng, cả nhà ôm chặt lấy nhau.
Lăng Trường Dạ lặng lẽ rời khỏi phòng, đóng cửa lại cho họ.
Anh biết, không cần lo lắng Hạ Bạch ở chung với bố mẹ cậu, cậu rất biết cách làm nũng.
Chờ cả nhà dùng một khoảng thời gian thật dài, cảm xúc hòa hoãn lại, Khương Ỷ Đồng cùng Giang Thanh Phong liền bắt đầu xin lỗi Hạ Bạch, vì năm đó đã để cậu đi lạc.
Giống như Hạ Bạch đã biết, Giang Thanh Phong dẫn cậu đi vào rừng vẽ tranh, Hạ Bạch vì vậy mà bị lạc, khi đó Khương Ỷ Đồng đang ở nước ngoài không thể kịp thời trở về, cả hai đều tự trách rất nhiều năm, nhất là Giang Thanh Phong, ông tự cảm thấy chuyện này ông phải chịu toàn bộ trách nhiệm, u uất rất nhiều năm.
Hạ Bạch nói thẳng: "Con không muốn được xin lỗi, năm đó có thể là do tự con đi lạc, nếu không cũng sẽ không nhiều người thế mà vẫn không tìm thấy được. Hiện tại cả nhà chúng ta được ở bên nhau, đều quan trọng hơn bất cứ cái gì."
Thật ra Hạ Bạch đã nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, khi cậu biết bố mẹ không sinh con nữa, vẫn luôn nhớ tới cậu, cậu biết, bố mẹ rất yêu rất yêu cậu. Bố mẹ yêu con cũng không muốn con mất tích, sẽ luôn lo lắng cho con.
Truy cứu năm đó cậu đi lạc, rốt cuộc là trách nhiệm của ai, đã không còn ý nghĩa.
Cả hai cái gì cũng nghe theo Hạ Bạch, sau khi nghe Hạ Bạch muốn bỏ qua chuyện này, họ cũng không nhắc lại nữa, lại bắt đầu hỏi han Hạ Bạch đủ điều, hận không thể hỏi rõ ràng từng ngày cậu đã trải qua.
Hạ Bạch chỉ nói cho họ, bởi vì cậu bị bệnh nên không còn ký ức trước năm mười hai tuổi, ông nội đối xử với cậu rất tốt, cậu sống rất tốt.
Cả hai lại vì cậu bị bệnh mà im lặng vài giây.
Khương Ỷ Đồng lại hỏi cậu: "Sao con lại ở cùng Lăng Trường Dạ?"
Hạ Bạch suy nghĩ một chút, quyết định hôm nay sẽ nhận bố mẹ và công khai luôn một thể, cậu nói: "Anh ấy là bạn trai con."
"..."
Giang Thanh Phong có vẻ hơi khó chấp nhận, "Con không phải vẫn còn là một bé con sao? Sao đã có bạn trai rồi?"
Hạ Bạch: "Bố, con đã mười chín tuổi rồi, đã coi là bỏ lỡ tuổi yêu sớm rồi."
"Ai nói con mười chín tuổi? Nói chính xác, con còn hai mươi bảy ngày nữa mới đến mười chín tuổi, con là bé con sinh ngày mùng một Tết." Giang Thanh Phong nói.
Hạ Bạch lúc này mới biết, thì ra sinh nhật của cậu là ngày mùng một Tết, sinh nhật trên vụ án mất tích không phải ngày mùng một Tết.
Trước đây Giang Thanh Phong không biết Lăng Trường Dạ, ông chỉ biết Lăng Trường Dạ là một nhân vật mạnh trong game, "Con ở bên cậu ta có bị thiệt thòi gì không, tên áo hoa đó cũng không dám cãi lại cậu ta."
Đây cũng là điều Khương Ỷ Đồng lo lắng.
Nếu như không có trò chơi, hai năm nay họ không bằng nhà họ Lăng, nhưng miễn cưỡng cũng có thể coi là môn đăng hộ đối.
Nhưng thế giới này lại có trò chơi. Bà từ thương trường lăn lộn lớn lên, rất biết nhìn tình thế, vừa mới vào trò chơi, bà đã biết quyền lực và tài phú của thế giới đã bị xáo trộn lại một lần nữa, bà cũng biết vì sao hai năm nay nhà họ Lăng lại phát triển tốt như vậy, bọn họ không còn có thể so sánh với nhà họ Lăng được nữa.
Giọng Hạ Bạch lớn hơn một chút, "Con cũng là người chơi kỳ cựu, nếu so sánh, chưa chắc đã thua anh ấy."
Cả hai kinh ngạc nhìn cậu.
Bốn người hội Thánh Du kia lúc phổ cập kiến thức về trò chơi quá thiên vị, để cho bố mẹ hiểu rõ hơn về thế giới trò chơi, hiểu rõ cậu và Lăng Trường Dạ, Hạ Bạch lại phổ cập kiến thức về trò chơi cho họ lần nữa, trọng điểm là Cục quản lý trò chơi và đội Công Kiên.
Mắt Khương Ỷ Đồng sáng lên, đó rõ ràng là kiêu ngạo vì con trai.
Đây không phải là vì quốc gia nữa rồi.
Nhưng bà vẫn rất lo lắng, Giang Thanh Phong còn lo lắng hơn bà: "Trò chơi nguy hiểm như vậy, mỗi tuần hai đứa phải đi một lần sao?"
Trong lòng, ông không hy vọng Hạ Bạch vào đội Công Kiên.
"Không sao đâu ạ, có hướng dẫn của Cục quản lý trò chơi, kỹ năng linh hồn, cùng với các loại đạo cụ, thật ra trò chơi cũng không tính là nguy hiểm." Hạ Bạch nói: "Nếu con cảm thấy quá sức, con sẽ chủ động rút lui."
Lúc này cả hai mới yên tâm hơn một chút.
Rất nhiều chuyện họ không biết, nhưng họ đã được chứng kiến sự thần kỳ của kỹ năng, cho rằng người chơi có kỹ năng thật sự sẽ không nguy hiểm như vậy.
Hạ Bạch thản nhiên nói: "Bố mẹ cứ việc diễu võ dương oai trong trò chơi, không sao đâu ạ."
Trên mặt cả hai đều lộ ra nụ cười, nhìn Hạ Bạch không nỡ rời mắt.
Hạ Bạch bị ánh mắt của họ nhìn đến ấm áp, nói: "Bởi vì bố mẹ có con trai, con sẽ bảo vệ bố mẹ."
Giang Thanh Phong nói: "Bé cưng, bố cũng sẽ bảo vệ con, cho dù chết trong trò chơi này, bố cũng mãn nguyện."
Hạ Bạch vẫn cần thêm một chút thời gian để thích nghi với cách gọi "Bé cưng", tai hơi đỏ lên.
Thật kỳ diệu, bọn họ đã không ở bên nhau một khoảng thời gian dài như vậy, nhưng lại không cảm thấy xa lạ, rất nhanh đã giống như sống cùng nhau rất lâu rồi.
Thì ra, Lận Tường không lừa cậu.
Từ từ nói xong những gì mình đã trải qua, Hạ Bạch mới nói: "Bố mẹ, bố mẹ có biết chú Dương không? Con cũng biết chú ấy, chú ấy là người của Cục quản lý trò chơi, trước khi con trở thành người chơi ông ấy đã giúp con."
Giang Thanh Phong nói: "Bố biết anh ấy, khi anh ấy còn là giáo viên, bố đến trường của anh ấy dạy vẽ một thời gian, cho nên quen biết. Chỉ có điều, bố không biết anh ấy cũng là người của Cục quản lý trò chơi."
Lúc Giang Thanh Phong vừa tốt nghiệp đại học, từng muốn làm giáo viên dạy vẽ, cho nên quen biết lão Dương, sau đó ông lại về trường học tiếp tục học, họ liền không còn liên lạc.
Quan hệ của họ kỳ thực không tính là sâu, sau này, ông biết được con gái lão Dương mất, vì đều mất con nên ông có nói chuyện với ông ấy nhiều hơn, nhưng cũng không đi sâu vào hiểu rõ, cũng không biết, thì ra ông ấy là người của Cục quản lý trò chơi.
"Để bố mời anh ấy đến, chúng ta cảm ơn anh ấy thật tốt." Giang Thanh Phong nói: "Cũng chia sẻ tin vui này cho anh ấy."
Nói xong, ông lập tức đứng lên.
Hạ Bạch không ngăn cản ông, cậu và Lăng Trường Dạ cũng không định giấu lão Dương.
Giang Thanh Phong vừa mở cửa đã thấy Lăng Trường Dạ, bước chân không khỏi nặng nề.
Hiện tại ông gần như không có nguyên tắc gì, tất cả chỉ cần con trai vui vẻ là được, vì thế điều chỉnh tâm lý một chút, giả vờ vui vẻ nói: "Sau này, con cũng có thể gọi bố là bố."
Lăng Trường Dạ im lặng.
Tại sao lại trông có vẻ như muốn khóc thế này?