Khương Ỷ Đồng chỉ nghĩ vài giây, bước nhanh đến trước mặt Giang Thanh Phong, nói: "Em sám hối trước!"
Giang Thanh Phong bị bà chen đến phía sau, Khương Ỷ Đồng đứng ở trước mặt tượng thần, sợ cô Bạch tức giận, ông đành phải lại ngồi trở về.
Cô Bạch không nói gì, chấp nhận Khương Ỷ Đồng bắt đầu trước.
Hạ Bạch thấy thế, không lập tức ngồi xuống, cậu nói: "Mặc dù có thể có hơi khó hiểu, nhưng những gì cháu vừa nói đều là sự thật đấy ạ."
Medusa, Dụ Nhân và Phương Hiểu Phong: "..."
Khương Ỷ Đồng nhìn cậu một cái, nhắm mắt lại trước mặt tượng thần.
Mười mấy giây sau, bà bắt đầu sám hối: "Từ nhỏ tôi đã bị anh trai áp chế, lúc anh ta học cấp hai, tôi tìm người đánh nhau với anh ta, lúc anh ta học ở nước ngoài, tôi tìm người dụ dỗ anh ta sa đọa, lần lượt khiến bố mẹ thất vọng với anh ta, tôi có thể được chia một nửa sản nghiệp từ trong tay anh ta."
"Sau khi tôi vào công ty, dùng rất nhiều thủ đoạn hèn hạ để hạ bệ phe đối thủ, tấn công công ty cạnh tranh."
"Tôi lòng dạ độc ác, thủ đoạn dơ bẩn."
"Năm hai mươi lăm tuổi, tôi thích một anh sinh viên thanh thuần của học viện Mỹ Thuật, anh ấy mới mười chín tuổi, vì theo đuổi anh ấy, tôi giả vờ mình là sinh viên đại học để lừa anh ấy. Mãi đến ngày chúng tôi lãnh chứng nhận kết hôn, anh ấy mới biết thân phận và tuổi của tôi, thuộc về lừa hôn rồi."
Hạ Bạch: "..."
Cậu nhớ lại lúc ăn cơm ở nhà hàng, hai người ở chung, bỗng nhiên cảm thấy hết sức hợp lý.
"Anh ấy kết hôn với tôi khi còn học đại học, tài hoa hơn người, kinh tế sung túc, nhưng thường xuyên bị hiểu lầm là được tôi bao nuôi. Sau khi kết hôn với tôi, anh ấy cũng gánh vác phần lớn những việc vặt trong gia đình, chịu rất nhiều uất ức. Anh ấy là một người chồng rất tốt, không so đo được mất, cho tôi một mái nhà ấm áp."
"Sau khi tôi sinh con, cũng không dốc lòng nuôi con, đều là một tay anh ấy dạy dỗ. Hai ngày con trai mất tích ấy, tôi thậm chí còn chưa về nước, dẫn đến con trai của tôi hiện nay tung tích không rõ, chưa rõ sống chết, anh ấy buồn tủi rất nhiều năm. Tôi không phải một người vợ tốt, cũng không phải một người mẹ tốt."
"Tôi hổ thẹn với con trai và chồng của tôi, nếu như họ sống không tốt, trên người tôi quả thật gánh vác tội nghiệt, đáng bị trừng phạt."
Sau khi Khương Ỷ Đồng cẩn thận sám hối xong, Giang Thanh Phong đứng trước mặt tượng thần, bỗng nhiên không biết nên sám hối cái gì.
Ông nhìn tượng thần, há miệng, chỉ nói một câu, "Tôi làm mất con trai của tôi, nó là thiên thần của tôi."
Cô Bạch hỏi ông: "Chỉ có vậy thôi sao? Còn gì nữa không?"
Giang Thanh Phong vẫn là câu nói đó, "Tôi làm mất con trai của tôi."
Cô Bạch không tin: "Trên người anh chỉ có một tội này thôi sao?"
Giang Thanh Phong rốt cuộc cũng nói thêm, "Tôi làm mất con trai tôi, khi vợ tôi sinh con đã bị xuất huyết rất nhiều."
Khương Ỷ Đồng cúi đầu, ẩn trong bóng tối, bàn tay nhẹ nhàng lau khóe mắt.
Lăng Trường Dạ nhìn về phía Hạ Bạch, thấy Hạ Bạch ôm đầu gối cúi đầu, giống như đang nhìn mũi chân của mình. Mũi chân mở ra dưới làn váy.
Anh kéo tay Hạ Bạch.
Hạ Bạch ra hiệu ở trong lòng bàn tay anh.
Đội trưởng, em muốn nói cho họ biết.
Lăng Trường Dạ nắm lấy tay cậu.
Có lẽ cô Bạch cũng chán rồi, cho nên để Giang Thanh Phong đi xuống.
Sau Giang Thanh Phong, lại có mấy người chơi mới đi lên.
Nội dung bọn họ sám hối là thật hay giả, ngoại trừ người nhà của bọn họ, không ai biết được.
Khi họ đang sám hối, cũng là đang phơi bày sự xấu xa và độc ác của con người, trong phòng sám hối vang vọng rất lâu, tất cả đều bị cô Bạch và tượng thần Bạch Hải dữ tợn hấp thu.
Trong thế giới của họ, có thể thế giới này toàn là tội ác, không có gì tốt đẹp.
Bộ ba kia cũng đi lên sám hối, Hạ Bạch vừa nghe đã cảm thấy bọn họ sám hối rất dè dặt, ngay cả giết người cũng không có.
Lăng Trường Dạ cũng đứng dậy.
Hạ Bạch cảm thấy anh sám hối có chút khó khăn, bộ ba hội Thánh Du coi anh là Phó hội trưởng, Phó hội trưởng thật thì biết anh là đội trưởng của đội Công Kiên.
Lăng Trường Dạ sám hối: "Tôi thường thấy chết không cứu, rất máu lạnh."
"..."
Không sai.
"Một mạng người coi như là một tội, bây giờ tôi tội nghiệt nặng nề."
"Tôi cũng rất tàn nhẫn với các đồng đội của tôi, nhìn họ có vẻ rất tôn trọng tôi, chỉ là vì tôi từng ra tay độc ác với họ."
"..."
Cũng đúng.
Bộ ba rất đồng tình, không ngờ Phó hội trưởng lại biết, rất tự giác, không biết nên vui hay nên buồn.
Lăng Trường Dạ suy nghĩ, "Hình như hết rồi."
Anh rất tự giác nói: "Nhìn tôi chỉ nói hai chuyện như thế, nhưng thật ra bên trong có rất nhiều tội nghiệt."
Cô Bạch nói: "Vậy anh nói cụ thể hai chuyện đi."
Lăng Trường Dạ không hề do dự, nói: "Tôi có một người bạn học, bình thường kiêu căng ngạo mạn, cho rằng một nơi không có nguy hiểm, nhất định phải đi qua, trực giác của tôi mách bảo nơi đó có nguy hiểm, tôi không hề ngăn cản cậu ta, cậu ta đã chết ở bên trong đó."
"Có hai mẹ con, người con trai biến thành quái vật giết người, người mẹ không tin, còn cảm thấy con trai mình là người lương thiện, tôi không ngăn cản bà ấy đến gần con trai, bà ấy bị con trai gi.ết ch.ết."
Lăng Trường Dạ bình tĩnh sám hối xong, dưới sự đồng ý ngầm của cô Bạch, trở về, đổi Người Thông Linh đi lên.
Người Thông Linh nói ba chuyện xấu mình đã làm, Hạ Bạch cũng không biết là thật hay giả.
Tiếp theo, lại có mấy người chơi đi lên sám hối, người cuối cùng đi lên là lão Dương.
Hạ Bạch ngẩng đầu nhìn về phía lão Dương, công việc ông làm cũng đủ để mọi người cho rằng ông là người tốt, khác với những người khác, ông luôn cứu người, không biết đã cứu bao nhiêu người, trên người đều là công đức.
Người như vậy, trên người sẽ có tội nghiệt gì?
Lão Dương chậm rãi đi lên phía trước, bởi vì dồn hết tâm trí vào đó nên bước đi có chút chậm, Hạ Bạch mới phát hiện, lão Dương hình như hơi khập khiễng, rất nhẹ, giống như di chứng sau khi chân bị thương, không dễ phát hiện.
Ông đứng trước mặt tượng thần, nói: "Trước đây tôi là giáo viên, dạy học giáo dục con người."
Chẳng trách lúc mới gặp, cô gái xinh đẹp ở đồn cảnh sát gọi ông là thầy Dương.
"Chính trực, quy tắc, có chút cổ hủ, nghiêm khắc đều dành cho học sinh và con gái." Lão Dương nói: "Lúc đó, ước mơ cả đời của tôi là hi vọng con gái có thể thi đậu công chức, có một công việc ổn định, an ổn sống hết đời."
"Nhưng mà, con bé không nghĩ như vậy. Nó nói nó muốn học nhảy, muốn làm thần tượng. Nó còn muốn học thiết kế thời trang, muốn làm nhà thiết kế."
"Vì thế, tôi đã đánh nó không ít, tôi cho rằng nó không làm việc đàng hoàng."
Hạ Bạch không ngờ trước đây lão Dương lại như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ngủi tiếp xúc với ông, cậu cảm thấy lão Dương là người rất bao dung, tư tưởng cũng không cứng nhắc, nếu không ông sẽ không tin chuyện Hỉ Thần bỏ nhà đi mà cậu nói.
"Lúc đó, tôi vẫn luôn nghĩ, sao tôi lại có đứa con gái như vậy, khắp nơi đều đối nghịch với tôi, chúng tôi nhìn nhau không vừa mắt. Nó không coi tôi là cha, ngược lại coi một con mèo là tổ tông, có lần chúng tôi cãi nhau, tôi nói nó đối xử với mèo còn tốt hơn cả tôi, mèo nuôi nó lớn, mèo có lo lắng gì được cho nó không?"
Những lời ông ấy nói dường như không liên quan gì đến sám hối tội lỗi, nhưng cô Bạch không ngăn cản ông, im lặng lắng nghe.
"Lúc cãi nhau, tôi trong lúc nóng giận đã đá con mèo đó một cái, nó ôm mèo bỏ đi." Lão Dương ngẩng đầu nhìn tượng thần, ánh nến le lói hằn sâu trong nếp nhăn: "Hôm đó là sinh nhật hai mươi tuổi của nó, trời mưa to, nó lấy áo che đầu cho con mèo, ướt sũng chạy đi."
"Tôi nhìn bóng lưng con bé khuất dần ở góc đường, đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy nó còn sống. Lần gặp lại sau đó là khi thi thể nó không còn nguyên vẹn, tôi suýt nữa không nhận ra nó."
Lão Dương nói: "Nửa đời trước tôi dạy học, nửa đời sau cứu người, cả đời chỉ có lỗi với con gái, nếu lúc trước tôi không chọc nó bỏ đi, có lẽ nó đã trở thành một ngôi sao sáng chói, xinh đẹp rạng rỡ, vẻ vang."
Lão Dương như Hạ Bạch nghĩ, là người tốt, cả đời ông, tội lỗi chỉ có thể nói ra chuyện này.
Nói là tội lỗi, chi bằng nói là sự hối hận và áy náy vô tận chất chứa trong lòng ông.
Mười sáu người lần lượt lên đài, nói xong, bên ngoài cũng tối đen như phòng sám hối.
Cô Bạch nói: "Hôm nay đến đây là kết thúc, nhưng không có nghĩa là các anh chị sám hối xong rồi, đây mới chỉ là lần đầu tiên, sau này các anh chị còn phải đến đây sám hối lần hai, lần ba, rất nhiều lần, có tội lỗi mới nhớ ra thì bổ sung thêm."
"Sám hối hết lần này đến lần khác là muốn các người nhớ kỹ tội lỗi của mình, chuộc tội cho tốt."
"Bắt đầu từ ngày mai, các người phải thức dậy lúc 6 giờ, đến đây chính thức bắt đầu chuộc tội."
Mọi người đồng ý, sau khi nói ra chuyện xấu mình từng làm trước mặt mọi người, ai nấy đều có vẻ trầm mặc, lặng lẽ đi ra ngoài.
Trên đường, Hạ Bạch âm thầm đến gần Khương Ỷ Đồng và Giang Thanh Phong.
Lăng Trường Dạ đi bên cạnh cậu, anh biết lần này Hạ Bạch muốn nhận bố mẹ, trong phòng sám hối, anh cảm nhận rất rõ, chậm một ngày, nỗi đau trong lòng bố mẹ cậu có thể sẽ tăng thêm một ngày.
Anh nghĩ Hạ Bạch muốn đến gần để nói chuyện với hai người, tâm sự với họ, sau đó tìm một nơi phù hợp để nhận nhau.
Cơ mà, Hạ Bạch đến bên cạnh Khương Ỷ Đồng và Giang Thanh Phong, ngơ ngơ nhỏ giọng nói: "Bố, mẹ."
"..."
Lăng Trường Dạ bóp mũi, cười với Khương Ỷ Đồng và Giang Thanh Phong, nói: "Đừng hiểu lầm, đầu óc em ấy không có vấn đề gì đâu ạ."
Hạ Bạch gật đầu: "Chỉ là giới tính có chút vấn đề."
Lăng Trường Dạ cười hỏi: "...Sếp Khương, ngài Giang, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không? Đến nhà rong biển số 11 của chúng cháu được không?"
Tuy rằng cô gái này kỳ quái, nhưng Khương Ỷ Đồng và Giang Thanh Phong vẫn đồng ý. Họ đều biết Lăng Trường Dạ mạnh cỡ nào, bốn người kia cũng không dám làm càn trước mặt anh, trong trò chơi, họ không thể đắc tội anh được.
Lăng Trường Dạ mời xong, bóp mu bàn tay Hạ Bạch, "Đừng căng thẳng."
Dù đang mang khuôn mặt người khác nhưng lúc này Hạ Bạch vẫn có chút ngơ ngơ, "Em không căng thẳng."
Lăng Trường Dạ "Ừ" một tiếng, "Đúng không căng thẳng lắm."
Hạ Bạch thả lỏng một chút.
Trong nhà rong biển số 11, phòng của Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ là lớn nhất, ngoài giường của họ ra, còn có thể bê thêm hai cái ghế đặt ở cạnh cửa sổ cho Khương Ỷ Đồng và Giang Thanh Phong ngồi.
Thấy Lăng Trường Dạ tự mình bê ghế cho họ, còn không biết lấy từ đâu ra hai chai nước, Khương Ỷ Đồng và Giang Thanh Phong càng thêm đề phòng.
Bọn họ tự biết rằng bản thân vẫn chưa đến mức khiến vị đại lão này phải làm vậy.
Sau khi Lăng Trường Dạ khôi phục lại ngoại hình thật, Khương Ỷ Đồng mới thả lỏng một chút: "Cậu... cậu là Lăng Trường Dạ?"
Bà từng hợp tác làm ăn với nhà họ Lăng nên đã gặp anh, trí nhớ của bà rất tốt, hầu như những người quan trọng đã gặp đều nhớ rõ, cho nên vừa nhìn đã nhận ra Lăng Trường Dạ.
Lăng Trường Dạ gật đầu, cũng thay đổi cách xưng hô với Khương Ỷ Đồng, "Là cháu, dì Khương."
Anh nhìn về phía Hạ Bạch, Hạ Bạch chỉ do dự hai giây rồi thu hồi lớp ngụy trang, ngơ ngơ nhìn Khương Ỷ Đồng và Giang Thanh Phong.