Các thực tập sinh trong ba nhóm đang rất chú ý đến việc phẫu thuật thẩm mỹ của Liêu Mạn Ni.
Cô ta đi phẫu thuật thẩm mỹ vào lúc 5 giờ chiều ngày thứ năm, thời gian ăn tối dài hơn ăn sáng, từ 5 giờ 30 đến 6 giờ 30, lúc ăn cơm chiều, người trong nhà ăn nhỏ đều biết cô ta đi phẫu thuật thẩm mỹ, cũng chờ xem cô ta có thể xuất hiện hay không.
Thông thường, phẫu thuật thẩm mỹ sẽ có một thời gian hồi phục, thậm chí phẫu thuật mắt hai mí cũng phải mất một tuần mới mở mắt được, nếu cô ta phẫu thuật thẩm mỹ vào thứ năm, chắc hẳn kỹ thuật của cố vấn hình thể vượt xa hiện thực, không cần thời gian hồi phục, nói không chừng cô ta phẫu thuật xong thì sẽ đến đây ăn cơm.
Đường Nghênh nhìn quanh nhà ăn một lượt:, “Mọi người đều chú ý đến việc phẫu thuật thẩm mỹ này nhỉ.”
Trương Nhuận Nguyệt: “Vào lúc cuống cuồng bảo vệ tính mạng, đây là phương pháp nhanh nhất và tiết kiệm sức lực nhất, rất khó để từ chối.”
Vương Vi vẫn cảm thấy nguy hiểm quá lớn, “"Phẫu thuật thẩm mỹ xong, sau khi rời khỏi trò chơi vẫn còn có thể khôi phục sao?”
Đường Nghênh nói: “Chắc là được, chỉ cần có một hơi, người chơi hệ chữa trị sẽ có thể cứu sống được, phục hồi phẫu thuật thẩm mỹ chắc cũng không là gì với bọn họ.”
Vậy thì Vương Vi có thể hiểu tại sao mọi người lại chú ý đến vậy, ngay đến cô cũng rất động lòng.
Đương nhiên cũng có rất nhiều người chơi rất giận, một người chơi nam thuộc Phòng hành động cười lạnh một tiếng, căm giận nói: “Vốn chúng ta có thể phá game bằng bản lĩnh của mình, phẫu thuật thẩm mỹ là vô nghĩa, chính là giảm bớt không gian sinh tồn của tất cả người chơi chúng ta, tự nâng độ khó phá game.”
Anh ta nói cũng có lý, đây là sự phát triển mà Trương Nhuận Nguyệt đã đề cập trước đó. Nếu ngày càng có nhiều người phẫu thuật thẩm mỹ, những người vốn có thể thuận lợi thông qua bình chọn đánh giá cấp bậc, nếu không phẫu thuật thẩm mỹ theo thì cũng sẽ trở nên nguy hiểm, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến thực tập sinh nhóm loại tốt.
Xét cho cùng, ngoại hình chiếm tới 60%, sự thay đổi do phẫu thuật thẩm mỹ mang lại là rõ ràng nhất.
Bọn họ vẫn luôn đợi đến sáu giờ rưỡi nhưng vẫn không đợi được Liêu Mạn Ni.
Không còn cách nào, nhà ăn sắp đóng cửa, bọn họ đều trở về phòng luyện tập.
Hơn 8 giờ tối, Hồ Dịch Hàng trong phòng của Hạ Bạch bỗng nhiên nói: “Mau tới xem đi! Liêu Mạn Ni đến rồi!”
Cậu ta là người trong nhóm của bọn họ chú ý nhất đến việc phẫu thuật thẩm mỹ của Liêu Mạn Ni nhất, vẫn luôn chờ ở cửa, vừa nhìn thấy cô ta liền động.
Sau khi người trong phòng luyện tập nghe được thì liền chạy tới cửa phòng tập nhìn ra ngoài, khi bọn họ chạy tới, Liêu Mạn Ni vừa lúc đi ngang qua cửa của phòng luyện tập bọn họ.
Chung Tử Thương nhường chỗ cho Hạ Bạch, trong lúc bị một đám thực tập sinh chen lấn, cậu nhìn thấy Liêu Mạn Ni mang đôi giày cao gót đỏ cao 13cm, khuôn mặt mỉm cười, xinh đẹp tự tin đi ngang qua mình.
Khóe miệng cô lta uôn nhếch lên, vòng cung kéo dài đến tận mang tai, như thể đang ngậm một chiếc đũa vô hình, gãi đúng chỗ ngứa mà lộ ra tám cái răng trắng, nụ cười tiêu chuẩn lại tự nhiên.
Lần đầu tiên Hạ Bạch biết, hóa ra một nụ cười có thể có tác động lớn đến nét mặt và khí chất tổng thể của một người như vậy, nụ cười hoàn mỹ kéo theo cơ cười* nâng lên, tối ưu hóa đường cong của mí mắt, đồng thời mang lại cho cô ta sự tự tin từ bên trong, ngay đến bước đi cũng đẹp hơn trước.
* Cơ cười (Risorius muscle) là một dải cơ mặt mảnh và hẹp, được tìm thấy ở lớp nông của cơ mặt
Lúc này Liêu Mạn Ni còn chói mắt hơn cả khi nhìn thấy cô ta ở tầng 13 —— đây là suy nghĩ chung của tất cả các thực tập sinh ở nhóm loại kém, bao gồm cả Hạ Bạch.
Nhưng Hạ Bạch lại nhìn ra một chút quỷ dị không nói nên lời, nụ cười của cô ta thật sự rất tự nhiên, không cứng đờ như khi đứng trên sân khấu, sự quỷ dị chính là, Hạ Bạch lại cảm thấy một loại cứng đờ khó phát hiện.
Cậu mở to hai mắt nhìn cẩn thận, nhưng sau khi Liêu Mạn Ni bước hai bước, cậu liền không nhìn thấy được nữa.
Hạ Bạch chỉ ngửi được mùi thuốc khử trùng luôn có trong các bệnh viện.
“Trời ạ, cô ấy đẹp quá!”
“Cô ấy đi chỉnh miệng sao? Hiệu quả sửa mặt đỉnh vãi!”
“Trông cô ấy không có vấn đề gì cả, tự nhiên quá, nếu không phải trước đó tôi từng gặp cô ấy, tôi nhất định không biết cô ấy đã phẫu thuật thẩm mỹ đâu!”
Sau khi Liêu Mạn Ni rời đi, những người chơi trong phòng luyện tập liền mồm năm miệng mười thảo luận lên, mỗi người đều không bình tĩnh, không thể nào yên tĩnh nghĩ tiết mục của mình.
Hạ Bạch nhìn thấy được vẻ động lòng ở trên mặt của họ.
Một ngày có thể cải thiện màn trình diễn được bao nhiêu? Nhưng phẫu thuật thẩm mỹ một cái là sẽ cải thiện được ngoại hình ngay.
Có thể không chỉ là phòng luyện tập của bọn họ, hai phòng luyện tập cũng không thể bình tĩnh luyện tập. Có quá nhiều người đã động lòng với phẫu thuật thẩm mỹ, điều kiêng kỵ duy nhất của bọn họ là tác dụng phụ, cho nên đều nhìn chằm chằm Liêu Mạn Ni, đều muốn biết cô ta có cảm nhận gì, có vấn đề gì hay không.
Vào lúc ban đêm, khu ký túc xá thay đổi từ trạng thái u ám trước đây, trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Khi Hạ Bạch ôm thau nhỏ trở về, trong phòng ký túc xá đang thảo luận tin tức nghe được từ bên ngoài.
Hồ Dịch Hàng nói: “Liêu Mạn Ni nói phẫu thuật thẩm mỹ chỉ diễn ra chưa đầy một giờ, trước tiên là gây mê trước, tay nghề của bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ rất tốt, sau khi chỉnh xong, cô ấy không cảm thấy gì sau khi dùng thuốc chống viêm, mọi thứ đều bình thường, không cảm thấy được vấn đề gì, cũng không có khó chịu.”
Hồ Dịch Hàng ở dưới giường của phô Vương Minh: “Thật sự có chuyện tốt như vậy sao? Sao cứ nghe không đáng tin kiều gì đấy?”
Một chuyện mà chỉ thấy toàn ưu điểm của nó, không có bất ký khuyến điểm gì, ngay cả đứa con nít cũng cảm thấy có vấn đề.
“Ekip sản xuất có âm mưu gì đấy, bọn họ không phải sửa mặt miễn phí, phải dùng cái gì đó để đổi.” Hồ Dịch Hàng nói: “Nhưng cụ thể là đổi cái gì, Liêu Mạn Ni không nói, cô ta nói có thể mỗi người không giống nhau.”
“A, nói như vậy thì nghe có vẻ an toàn hơn một chút, tôi biết ngay mấy tên chó ekip chương trình không có lòng tốt như thế mà.”
“Đúng vậy, tôi cảm thấy có hơi giống trong phim ấy, chính là kiểu chúng ta dùng linh hồn, tình yêu, tình thân gì đó để đổi ấy, đương nhiên nếu nếu bạn chỉ cần phẫu thuật thẩm mỹ một bộ phận thì không cần những thứ này, thứ gì đó nhỏ hơn, một năm tuổi thọ chẳng hạn?”
Trong ký túc xá thảo luận sôi nỗi, bọn họ thoạt nhìn đã yên tâm một ít.
Có thể là sự yên tâm khi biết phẫu thuật thẩm mỹ cần dùng thứ gì đó để đổi, ít nhất bọn họ cũng biết rằng ekip chương trình không phẫu thuật thẩm mỹ miễn phí, bọn họ cũng đều biết một đạo lý, miễn phí không có thứ gì tốt cả.
Có lẽ vì biết phẫu thuật thẩm mỹ cần có sự hy sinh nên không phải người chơi nào cũng đi sửa mặt, bọn họ sẽ không xoắn như vậy, nếu bọn họ có thể tiếp nhận trao đổi với ekip chương trình, thì vẫn có thể giành được lợi thế trong trận này.
Hạ Bạch nằm trên giường nghe bọn họ thảo luận, lấy một ít kem bôi lên bàn tay, sau đó chà chà hai bàn tay rồi áp lên mặt mình, xoa xoa khuôn mặt mềm mại, nhìn thoáng qua ngoài cửa, nằm yên.
Thứ sáu.
Chỉ còn chưa đầy hai ngày nữa là đến solo cá nhân, nhóm thực tập sinh càng ngày càng lo âu.
Sau khi Phùng Thắng nói chuyện với Liêu Mạn Ni, trước bữa sáng đã đi tìm cố vấn hình thể sửa mặt, sau khi chỉnh xong mới đến nhà ăn để ăn sáng.
Phùng Thắng sửa cái mũi, anh ta vốn có cái mũi tẹt. Nếu hỏi đặc điểm nào trên khuôn mặt có thể tôn lên vẻ ngoài của một người tốt nhất thì mắt và mũi chắc chắn là những câu trả lời phổ biến nhất, đặc biệt là cái mũi, liên quan nhiều hơn đến khí chất của một người, có thể có một số người nổi tiếng có mắt một mí và mắt nhỏ, nhưng không có mấy ai có mũi tẹt, mũi cũ tỏi.
Anh ta hơi thô nhưng sau khi sửa mũi, khuôn mặt liên trở nên đẹp hơn, có thể nói là từ vệ sĩ biến thành tổng tài.
Bọn họ không khỏi nghĩ, hóa ra khi con người thay đổi một bộ phận thì sẽ có thể thay đổi lớn đến như vậy.
Phùng Thắng không để ý đến nhìn chăm chú của những người khác, anh ta đi thẳng đến bàn của Vưu Mạc Hàn và Thạch Đan Phượng của đoàn Bán Nguyệt. Vưu Mạc Hàn sờ sờ cái mũi của anh ta, gật đầu với anh ta, bảo anh ta ngồi xuống.
Hạ Bạch nhìn bên kia, ngơ ngác nói: “Tôi cũng muốn sờ nữa.”
“……”
Lăng Trường Dạ: “Chờ khi nào có thì cho cậu sờ.”
Hiện giờ, một trong những người phẫu thuật thẩm mỹ là Liêu Mạn Ni của hội Thánh Du, một người là Phùng Thắng của đoàn Bán Nguyệt, Cục quản lý trò chơi còn chưa có.
Tuy rằng là chi nhóm thi đấu, nhưng hiện giờ còn chưa bắt đầu thi đấu, bọn họ đều còn chưa có ý thức chia nhóm mạnh, vẫn còn khuynh hướng đoàn kết đoàn đội hơn, xem hai đoàn đội khác là kẻ địch, chắc hẳn bọn họ cũng sẽ không muốn chia sẻ tin tức, đương nhiên sẽ không cho bọn họ sờ.
“Trưa nay tôi sẽ cho cậu sờ.” Hồ Dịch Hàng bàn bên cạnh bỗng nhiên nói.
Mấy người đều quay đầu nhìn về phía cậu ta. Chung Tử Thương hỏi: “Hồ Dịch Hàng, cậu nghĩ kỹ rồi à?”
Hồ Dịch Hàng nói: “Tôi muốn sửa mặt, ít nhất sẽ hỏi xem cần trao đổi cái gì, nếu tôi không chấp nhận được thì không sửa, có thể chấp nhận thì sẽ sửa.”
Bọn họ vốn dĩ là thực tập sinh nhóm loại kém, có chênh lệch với các nhóm khác, nếu người khác đều sửa, bọn họ còn không sửa thì sẽ còn khả năng sống sót sao.
Đây là suy nghĩ của cậu ta, nhưng cậu ta không nói, cậu ta biết Chung Tử Thương vẫn luôn cố gắng củng cố tinh thần của mọi người, đây không phải là lúc cậu ta nên nói những lời này.
“Tôi đề nghị cậu suy nghĩ cho kỹ, xem xét tình hình tiếp theo của hai người đã sửa mặt kia rồi hãy đưa ra quyết định, nếu cậu thật sự đã nghĩ kỹ, tôi cũng tôn trọng quyết định của cậu.” Chung Tử Thương nói.
Hồ Dịch Hàng gật đầu, “Ừm, đây là chuyện của tôi.”
Cậu ta sẽ tự đưa ra quyết định của mình, nếu xảy ra chuyện gì cũng không bảo Chung Tử Thương chịu trách nhiệm, hay có bất kỳ cảm xúc nào.
Sau khi ăn sáng không bao lâu, Hồ Dịch Hàng liền đi đến văn phòng của cố vấn hình thể. Cậu ta về rất muộn, trước cậu ta còn hai người chơi đang xếp hàng, mỗi cái người chơi đều cần thời gian gần một tiếng.
Trong phòng tập của nhóm loại kém, những người chơi khác vừa luyện tập vừa chờ cậu ta, mấy người không yên lòng, vừa luyện tập vừa ngó ra ngoài hóng.
Chung Tử Thương nhắc nhở bọn họ: “Luyện tập cho tốt vào, không nói cái khác, hay tập cười cho tốt, luyện đến trình độ cỡ Liêu Mạn Ni, không phải có thể không cần sửa miệng sao?”
Đáng tiếc hiệu quả không lớn, hiện giờ rất nhiều người chơi đã trong phòng luyện tập đều không thể bình tĩnh luyện tập, đều muốn biết sửa mặt thế nào.
Hồ Dịch Hàng mãi đến hơn 11 giờ trưa mới quay lại.
Hồ Dịch Hàng sửa đôi mắt, cậu ta cắt mắt hai mí, dường như còn làm cái gì đó, khiến cho đôi mắt cậu ta hoàn toàn khác trước đây, trông có chút khiến cho người ta không thể rời mắt được.
“Ôi trời, cậu thay đổi nhiều quá!”
“"Kỹ năng phẫu thuật thẩm mỹ của bọn họ đỉnh vãi!”
“Ổn ổn, người anh em được đấy!”
“Dùng cái gì để đổi cơ hội sửa mặt thế?”
Lấy gì để đổi lấy cơ hội phẫu thuật thẩm mỹ là vấn đề mà mọi người quan tâm nhất, Hồ Dịch Hàng biết, cậu ta vuốt đuôi mắt, cảm xúc còn không có bình phục xuống lại, cậu ta thở ra một hơi, vẫn phấn khích, “Yên tâm, trao đổi rất công bằng, không công bằng tôi đã không đổi rồi.”
“Có thể công bằng được bao nhiêu?” Chung Tử Thương hỏi.
“Muốn được cái gì thì dùng cái đó đổi.” Cậu ta nửa che mắt của mình, “Đôi mắt của tôi có hơi nhỏ, trông khá u ám, cho nên tôi sửa mắt, tôi, tôi đổi một đôi mắt hợp với tôi, khi trao đổi, tôi phải giao đôi mắt của mình cho bọn họ, đặt vào kho vật liệu thẩm mỹ của bọn họ, tìm kiếm chủ nhân mới thích hợp với nó.”
Tất cả người chơi đều sửng sốt.
Thảo nào cậu ta nói công bằng, lấy mắt đổi mắt, nghe đúng là công bằng thật.
“Nói như vậy, Liêu Mạn Ni……”
“Liêu Mạn Ni là dùng miệng của mình đổi một đôi môi mỉm cười, Phùng Thắng cũng đổi một cái mũi.”
“Nhưng, nhưng hệ thống miễn dịch của cơ thể con người sẽ từ chối các cơ quan và mô lạ mà.” Trương Nhuận Nguyệt mới vừa nói xong, thì cảm thấy lời của mình rất buồn cười, cô lại đi nói về sinh học và y học gì đó trong một trò chơi quỷ dị, nơi này cần gì phải nói đến khoa học nữa. “Cái này là cái gì
Hạ Bạch ngơ ngác, “Ghép người?”
“……”
Có thể đừng sáng tạo ra từ ngữ kh.ủng bố như thế không.
Hồ Dịch Hàng lập tức che hai mắt của mình, “Hạ Bạch, cậu nói bậy gì đó! Cậu còn muốn sờ mắt của tôi không?”
Hạ Bạch lập tức: “Chỉ là đổi mắt mà thôi, nói không chừng còn an toàn hơn so với bổ sung vật liệu khác. Cho tôi sờ sờ được không?”
Hồ Dịch Hàng cúi đầu, hơi thở vẫn rất không ổn định, “Chỉ, chỉ sờ mắt, cậu sẽ không còn muốn lau mắt nữa chứ?”
Cậu ta cũng rất muốn cho người ta sờ thử, không hiểu sao cảm thấy điều này sẽ khiến mình cảm thấy an tâm hơn.
Hạ Bạch vỗ vỗ vai của anh ta trước, cái này khiến cho Hồ Dịch Hàng càng an tâm hơn, tiếp theo cậu mới cần thận sờ mí mắt của cậu ta một chút, hỏi cậu ta: “Có cảm giác thế nào?”
Hồ Dịch Hàng nhắm mắt lại, hô hấp dần dần ổn định, “Không đau, có thể do thuốc tê còn tác dụng, khi cậu sờ tôi không có cảm giác rõ ràng, có hơi lạnh.”
Hạ Bạch sờ một lát thì thu tay, chỉ nói: “Kỹ thuật tốt thật.”
Cậu sờ xong, có mấy người cũng đến sờ, cùng nhau kinh ngạc cảm thán, kỹ thuật đúng là rất tốt, đều nhìn không thấy vết dao, chỉ là nhãn cầu vẫn hơi xung huyết, sưng đỏ.
Mãi cho đến khi chuông ăn tối vang lên, Hồ Dịch Hàng mới thoát được máy bàn tay mà chạy đến cửa, cười mắng câu, “Sờ nữa là thu phí đấy nhé, đám lưu manh mấy người!”
Cậu ta trông không còn căng thẳng, khi nói những lời này, sóng mắt lưu chuyển, nét mặt trở nên sống động, thậm chí có chút quyến rũ, thật sự như là một người có thể thu phí, người chơi khác nhìn đều sửng sốt.
“Hồ Dịch Hàng…… Hồ Dịch Hàng, giờ cậu đỉnh của chóp luôn!”
Không chỉ là thực tập sinh của nhóm loại kém, thực tập sinh của nhóm loại tốt cũng nhìn bên này, Hồ Dịch Hàng bị nhìn đến có hơi xấu hổ, dẫn đầu chạy tới nhà ăn.
“Cậu ta nói thế nào?” Lăng Trường Dạ và Dương Mi đi đến bên cạnh Hạ Bạch, hỏi cậu.
Hạ Bạch nói lại những lời của Hồ Dịch Hàng với bọn họ.
Cậu nói rất chậm, phối hợp với bước chân, bọn họ từ từ đến cuối cùng.
Cậu nói xong, Lăng Trường Dạ hỏi: “Cậu có phát hiện gì không?”
“Tròng mắt của cậu ta là của người chết.” Hạ Bạch bình tĩnh nói.
Dương Mi hơi trợn to đôi mắt, vội bịt kín miệng mình, chỉ lộ ra một chút, nhỏ giọng nói, “Sao em biết, anh thấy mắt cậu ta rất linh động mà, sao lại là mắt của người chết?”
Hạ Bạch không biết nói với bọn họ thế nào mới có thể làm cho bọn họ tin tưởng mình, “…… Thì tiếp xúc nhiều với người chết là sẽ biết, nếu không có thuốc sát trùng che lấp, tôi ngửi mùi liền đoán được ngay.”
“……”