Hai người đều chìm vào im lặng, không biết suy nghĩ cái gì.
Hạ Bạch đang cố gắng suy nghĩ xem nên làm thế nào để bọn họ tin tưởng mình, cậu biết cậu nói như vậy sẽ không có sức thuyết phục, đúng là khi Hồ Dịch Hàng cười lên đôi mắt rất linh động, không giống như đôi mắt người chết trong ấn tượng của người bình thường.
Khi cậu đang cố gắng suy nghĩ, thì nghe hai người trăm miệng một lời nói: “Tôi(anh) tin.”
Hạ Bạch: “……?”
Vậy thì mới nãy họ trầm tư cái gì thế?
Lăng Trường Dạ thoạt nhìn tin thật, rất tin sự chuyên nghiệp của cậu, nói: “Cậu nói tiếp đi.”
“A? À.” Hạ Bạch nhận được sự tin tưởng của hai người, tiếp tục nói: “Miệng của Liêu Mạn Ni chắc cũng là của người chết, cô ta không làm môi cười, mà là dùng miệng của mình đổi môi của người chết.”
Tối hôm qua khi cậu nhìn thấy Liêu Mạn Ni, loại cảm giác linh hoạt lại cứng đờ quỷ dị đó đã có giải thích. Vốn dĩ miệng của Liêu Mạn Ni linh hoạt, chỉ là nụ cười cứng đờ do vấn đề tâm lý. Sau đó cô ta đổi miệng kia, khi cười rất linh hoạt, nhưng nó là miệng người chết, ngoài nụ cười ra thì nó giống như sự cứng đờ của một người đã chết.
Người chết là cứng đờ, người sống là linh hoạt.
Dương Mi lập tức sờ lên miệng của mình, lại chà chà cánh tay của mình. Khi nghe được đôi mắt của Hồ Dịch Hàng là mắt của người chết, anh ta đã nổi cả da gà, lúc nghe được miệng của Liêu Mạn Ni là miệng của người chết, phản ứng của anh ta còn mạnh hơn nữa.
Một cái miệng của người chết trên một người sống là cảm giác thế nào?
Lúc ăn cơm lại có cảm giác gì?
Lăng Trường Dạ nhíu mày suy nghĩ, “Còn nhớ hồi chủ nhật, có người chơi hỏi nhà sản xuất nếu bị loại thì có phải sẽ rời khỏi chương trình hay không, nhà sản xuất là trả lời thế nào?”
“Hoa tàn đâu phải vật vô tình.” Hạ Bạch tự động bổ sung câu tiếp theo, “Hóa làm bùn xuân phù hộ hoa*.”
*Tập thơ Kỷ Hợi tạp thi kỳ 005 của Cung Tự Trân.
Kết hợp với lời của Hồ Dịch Hàng, giờ bọn họ đã biết rõ những lời này có ý gì rồi.
Dương Mi còn chưa hiểu lắm, “Có ý gì á?”
Sự kiên nhẫn của Hạ Bạch đối với Dương Mi nhiều hơn Lăng Trường Dạ một chút, cậu giải thích với Dương Mi, “Hồ Dịch Hàng không phải nói, anh ta dùng mắt đổi sao, anh ta dùng mắt của người khác, đôi mắt của anh ấy đã bị thu vào kho vật liệu thẩm mỹ để sau này những người phù hợp với đôi mắt đó sử dụng.”
Dương Mi suy nghĩ cẩn thận, “Người chơi bị loại cũng thế?”
Hạ Bạch gật đầu, “Hoa tàn là hoa đã héo tàn, là thất bại, có thể là chỉ những thực tập sinh đã chết đi, còn hóa thành bùn xuân là bị chia thành các phần khác nhau, trợ giúp những bông hoa mới nở, cũng chính là nhóm thực tập sinh mới, làm chất dinh dưỡng cho bọn họ thành công ra mắt.”
Dương Mi nói: “Chúng ta là nhóm đầu tiên vào trò chơi, vật liệu sửa mặt cho chúng ta là của NPC thực tập sinh đã chết, nếu là chúng ta không phá được trò chơi, khuôn mặt của chúng ta cũng sẽ bị người chơi sau sử dụng sao?”
Hạ Bạch cảm thấy lời của cậu ta không có ý nghĩa gì, vẫn cổ vũ nói: “Nếu không muốn bọn họ sử dụng thì cố gắng một chút.”
Dương Mi: “Anh nhất định sẽ cố gắng, nhưng anh nên cố gắng thế nào đây? Hình như bọn họ thích anh lắm luôn.”
“……”
Hạ Bạch quay đầu nhìn về phía Lăng Trường Dạ, hỏi: “Cần nói với bọn họ không?”
Lăng Trường Dạ nhìn về phía Vưu Mạc Hàn và Thạch Đan Phượng ở phía trước cách đó không xa, “Sáng nay chỉ có người chơi của Cục quản lý trò chơi và hội Thánh Du đi sửa mặt, đoàn Bán Nguyệt không có ai đi, có lẽ bọn họ đã biết rồi.”
Hạ Bạch: “Vậy người của Cục quản lý trò chơi thì sao? Giờ cần nói với bọn họ không?”
Cậu biết nếu đứng ở lập trường của Lăng Trường Dạ và đội Công Kiên thì sẽ không nói với bọn họ. Nói với bọn họ sẽ khiến cho khủng hoảng hơn, có thể còn sẽ “Rút dây động rừng”, không có lợi cho việc phá được trò chơi.
Nhưng mà, nếu không nói với bọn họ, bọn họ không biết sự thật đều đi sửa mặt thì phải làm sao đây? Nếu các bộ phận của người chết được chuyển sang cơ thể của người sống xảy ra vấn đề gì thì phải làm sao?
Lăng Trường Dạ giống như biết cậu suy nghĩ cái gì, anh mỉm cười nhìn cậu, “Cậu cho rằng cậu nói với bọn họ, bọn họ sẽ không đi sửa mặt sao? Cậu cho rằng bọn họ sẽ cảm ơn cậu sao?”
Hạ Bạch ngẩn ngơ.
Lăng Trường Dạ: “Cậu không cần quan tâm đến chuyện này, bọn họ sẽ biết được nhanh thôi, nếu bản thân cũng không thể nghĩ ra được cái này, cũng không có được tin tức này, cho dù cậu có nói cho bọn họ biết, bọn họ cũng không qua được trò chơi này.”
“Tôi nghe đội trưởng.” Hạ Bạch ngơ ngác gật đầu.
Lăng Trường Dạ lại liếc cậu một cái, cũng không nói gì nữa.
Hạ Bạch vẫn tò mò: “Dùng bộ phận của người chết sửa mặt sẽ có nguy hiểm gì không? Ở hiện thực, hệ thống miễn dịch sẽ đào thải nó, có thể sẽ bị thối rữa nữa.”
“"Chương trình này sẽ không có thối rữa. Chương trình này yêu cầu thực tập sinh phải có một khuôn mặt hoàn hảo.” Lăng Trường Dạ nói: “Có lẽ có thể tham khảo cố vấn tài năng một chút.”
Hạ Bạch nghĩ đến khuôn mặt hoàn mỹ đến quỷ dị của cố vấn tài năng thì bừng tỉnh, khuôn mặt đó của cô ta không biết được tạo thành từ bao nhiêu người.
Khi đi vào nhà ăn, Lăng Trường Dạ nói: “Đêm nay cậu quan sát Hồ Dịch Hàng một chút, ngày mai chúng ta sẽ quyết định nên nói với bọn họ hay không.”
Hạ Bạch ngoan ngoãn gật đầu.
Bọn họ là người cuối cùng vào nhà ăn, người chơi khác đã bắt đầu ăn rồi.
Hạ Bạch lại lấy cơm trắng của thực tập sinh loại kém, từ chối đồ ăn Dương Mi đưa cho cậu. Hiện giờ Dương Mi thật sự tin Hạ Bạch chỉ thích ăn cơm trắng, cho nên không khách sáo, ăn phần cơm phong phú của mình.
Những người khác của Cục quản lý trò chơi đang thảo luận hôm nay lại có ai đi sửa mặt, ba người lần theo những cái tên được nhắc đến, quan sát những thực tập sinh đó, nhưng vẫn tập trung sự chú ý vào ba người Liêu Mạn Ni, Phùng Thắng và Hồ Dịch Hàng.
Liêu Mạn Ni không còn thường xuyên nhìn vào gương như trước nữa, cô ta cúi đầu ăn cơm, nhìn từ sườn mặt, khóe miệng vẫn nhếch lên khi ăn.
Nếu ngày thường nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn ai cũng sẽ thấy quỷ dị, hưng dưới áp lực của cái chết, bọn họ không ngừng luyện tập, đặc biệt là nụ cười, khi đánh răng cũng luyện tập mỉm cười, cười khi ăn cơm cũng không có vẻ kỳ quái —— ở trong lòng của các thực tập sinh khác.
Phùng Thắng gắp một miếng gà cay đang định ăn thì đột nhiên hít hít cái mũi. Thạch Đan Phượng hỏi anh ta sao vậy, anh ta lắc lắc đầu, tiếp tục ăn, chỉ là không bao lâu, anh ta lại sờ cái mũi, sau đó đưa ngón tay lên mũi ngửi ngửi.
Hồ Dịch Hàng vẫn luôn cười, giống như rất vui vẻ, chỉ là thỉnh thoảng đưa ngón tay lên dụi dụi mắt, sau đó tiếp tục cười nói với mọi người.
Sau khi ăn trưa xong, buổi chiều càng nhiều người chơi đi sửa mặt, người đi cùng ngày chưa chắc có thể làm được nên phải đặt lịch vào hôm sao. Sau khi nghe thấy tin này, những thực tập sinh khác càng nôn nóng, ngày mai chính là thứ bảy, một ngày cuối cùng, cho nên người đến xếp hàng lại càng nhiều, ngay cả đoàn Bán Nguyệt cũng có hai người đến.
Ngoài trừ luyện cười, Hạ Bạch vẫn luôn quan sát Hồ Dịch Hàng trong phòng luyện tập, phát hiện lúc cậu ta quay mặt đi, tròng mắt cũng không chuyển theo, hoặc là khi cậu ta nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt lại chuyển hướng về phía gương.
Cậu không biết Hồ Dịch Hàng có phát hiện hay không.
Buổi tối sau khi về phòng, Hạ Bạch rửa mặt xong thì nằm ở trên giường quấn chặt cái chăn ẩm ướt, tiếp tục quan sát Hồ Dịch Hàng qua khe hở chăn.
Cậu luôn cảm thấy chuyện này rất quen, giống như không phải lần đầu tiên làm, thành thạo quấn chặt chăn, tự mình thương mình ghê.
Sau khi đèn trong ký túc xá tắt đi, đầu cậu chui ra từ dưới chăn.
Hồ Dịch Hàng cũng ngủ ở giường giữa giống như cậu, khi cậu nghiêng người là có thể nhìn thấy mặt của cậu ta.
Sau khi tắt đèn, lúc mọi người đều chuẩn bị ngủ, Hồ Dịch Hàng dụi hai mắt của mình, định đi ngủ. Không bao lâu, cậu ta lại mở mắt ra, đôi tay đặt trên đôi mắt cẩn thận vuốt ve mấy lần, lúc này mới nhắm mắt lại.
Sau khi cứ lặp đi lặp lại ba bốn lần, cậu ta mới thực sự chìm vào giấc ngủ.
Hạ Bạch còn chưa thể ngủ, cậu nhìn chằm chằm vào Hồ Dịch Hàng, ngoan cường chống cự lại cơn buồn ngủ.
Cậu sờ đôi mắt của mình, nếu cứ thế này sẽ hiện quầng thâm thì phải làm sao đây, sẽ xấu lắm luôn.
Hạ Bạch mím môi, tiếp tục im lặng nhìn chằm chằm Hồ Dịch Hàng trong màn đêm yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, khả có thể là khi trời sắp sáng, Hồ Dịch Hàng mở mắt.
Hạ Bạch cụp mắt, chỉ dùng một đường nhỏ để nhìn.
Cặp mắt kia nhanh chóng chuyển đến chuyển lui, đột nhiên mở rất to, hốc mắt gần như muốn nứt ra, tiếp sau đó nước mắt sẽ tràn ra từ hốc mắt, như là nhanh chóng chuyển động mài ra.
Trên trán Hồ Dịch Hàng ra rất nhiều mồ hôi, duỗi một tay ra như đang giãy giụa, mồ hôi trên trán là do mệt mỏi hay đau đớn.
Cậu ta càng vùng vẫy, tròng mắt chuyển động càng nhanh, Hạ Bạch lén mở to hai mắt, nhìn đến nước mắt còn đang không ngừng chảy ra ngoài, còn mang theo chút màu máu.
Cậu ta nhìn thấy cái gì, hay là nó đã nhìn thấy cái gì?
Nó đã nhìn thấy cái gì, cậu ta lại nhìn thấy cái gì?
Bỗng nhiên, Hồ Dịch Hàng đột nhiên ngồi bật dậy, chiếc giường khung sắt phát ra một tiếng "Kẽo kẹt", có vẻ rất vang dội trong căn phòng nhỏ u ám, nhưng không đánh thức được các bạn cùng phòng một ngày chỉ ngủ ba bốn tiếng khác.
Phòng ở tầng -2 đương nhiên không có ban công, không có ánh mặt trời, cũng không có ánh trăng, chỉ có ánh đèn hành lang, khó khăn lắm mới chiếu sáng được một góc phòng, trong căn phòng ký túc xá ẩm ướt mục nát, ánh sáng nửa mờ nửa tối, ngồi ở giữa dễ sinh ra cảm giác hoảng hốt không biết mình đang ở đâu, không chỉ là thời gian.
Hồ Dịch Hàng chậm rãi quay đầu, động tác rất chậm có vẻ cứng đờ.
Đôi mắt đầy nước mắt và tơ máu đó nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh của Hạ Bạch.
Hồ Dịch Hàng há miệng thở dốc, không nói gì cả, không tiếng động.
Hạ Bạch nhìn chằm chằm miệng của cậu ta, dường như hiểu được cậu ta đang nói cái gì.
Trong hốc mắt của tôi là mắt của ai thế này.