Phòng luyện tập lặng như tờ chỉ trong nháy mắt.
Đinh Cảnh Thần nói: “Không biết vì csao, cảm thấy hạnh phúc vãi nồi. Cũng, cũng sắp bị cái tiết mục quỷ quái ép điên rồi, hiện giờ lại đột nhiên cảm thấy yên tâm, tôi cảm thấy chúng ta có thể dựa vào tiết mục để thắng, ít nhất sẽ là nhóm loại trung.”
“Tôi cũng có loại cảm giác này, tôi cảm thấy tôi không đúng lắm.”
“Tôi thế mà có thể thấy được hy vọng, không thể tưởng tượng được.”
Trương Nhuận Nguyệt nhìn Hạ Bạch ngơ ngơ cười, “Đội trưởng nói không sai, chỉ cần chúng ta chuẩn bị tiết mục cho tốt thì sẽ có thể qua được. Không phải đàn em Hạ Bạch đã chứng thực trong vòng đánh giá cá nhân rồi sao, cậu ấy cũng không sử dụng kỹ năng trong trò chơi, cậu ấy được B lận đấy.”
Chung Tử Thương cũng cười, dường như đã lâu rồi cậu ta không cười, cậu ta nhìn mười người chơi trong nhóm của mình, “Đừng muốn đi sửa mặt nữa, chúng ta dồn toàn bộ tinh thần vào tiết mục, tập luyện tiết mục, được không?”
“Được!”
Sau khi thảo luận xong, Chung Tử Thương đi đến bên cạnh Hạ Bạch đang đứng bên cửa sổ, nói với cậu: “Đàn em Hạ Bạch, cảm ơn cậu.”
Hạ Bạch trông vẫn ngơ ngơ, ‘’Mọi người đều có trách nhiệm cả.”
Chung Tử Thương cười một cái, “Nhưng có thể việc cậu để lộ kỹ năng sẽ bị truyền ra đấy.”
Bọn họ không nói tiết mục của bọn họ, nhưng có thể nói ra kỹ năng của Hạ Bạch.
Vậy cũng tốt.
Vậy thì sẽ có nhiều người thấy được kỹ năng của ông nội.
Nghĩ như vậy, Hạ Bạch nói: “Không sợ, sớm muộn gì cũng biết.”
Khi hai người nói chuyện, lại có một thực tập sinh đã tới, “Đội trưởng, xin lỗi.”
Cậu ta tên là Trịnh Thiếu Ninh, cũng là tình nguyện viên của trường bọn họ, là người đã oán trách Chung Tử Thương vì không thể đi sửa mặt hồi thứ bảy.
“Tôi thật sự là, tôi bị áp lực quá lớn, quá sợ hãi. Tôi không nên nói như vậy, tôi biết hội trưởng đã làm rất nhiều cho chúng tôi.”
Sau đó, mấy người từng sửa mặt cũng cũng lần lượt đi tới, Hồ Dịch Hàng mờ mịt mở miệng muốn nói gì đó, nhưng đã bị Chung Tử Thương cắt ngang.
“Chúng ta sẽ cùng về trường.” Hắn nói: “Sẽ không thiếu một ai nữa.”
“Ừm!”
“Về trường, con mẹ nó, tôi rất muốn về trường của chúng ta.’’
“Ai mà không muốn, trường của chúng ta là trường tốt nhất, ăn ngon ở tốt, giáo viên tốt, bạn học cũng tốt.”
Nếu không phải bị k.hủng bố và tử vong ép điên, bị ép đến vặn vẹo, ai lại muốn trở thành phản diện mà mọi người đều ghét.
Hạ Bạch cảm thấy hội Thánh Du gọi trò chơi này là “Thay trời hành đạo” là bậy rồi, trong hoàn cảnh hoà bình an ổn, càng có thể nuôi dưỡng tâm hồn lấp lánh.
Cậu thích xác chết, cậu cũng thích những linh hồn sáng lấp lánh..
Khi ăn trưa, Dương Mi thấy tâm trạng của đám người Hạ Bạch và Trương Nhuận Nguyệt đều rất tốt, hỏi Hạ Bạch: “Có phải nhóm em đã có ý kiến hay gì hay không?”
Hạ Bạch gật đầu.
Dương Mi tò mò hỏi: “Gì ó?”
Hạ Bạch: “Không thể nói với anh.”
Hạ Bạch lại hỏi Dương Mi: “Các anh thì sao, tiết mục của nhóm các anh là gì?”
“À.” Từ ‘’À’’ này là đáp lại câu Hạ Bạch nói không thể nói với anh ta, Dương Mi nói tiếp ngay: “Nhóm của anh là thế này, bọn họ đều không thích quản lý, đội trưởng cũng không muốn quản lý bọn họ, vì thế anh ấy đề nghị mỗi người chuẩn bị một hoặc hai phút biểu diễn solo, sắp xếp theo trình tự hợp thành biểu diễn nhóm.”
“……”
Thực tập sinh của nhóm loại kém và nhóm loại trung đều im lặng.
Hạ Bạch hỏi: “Mỗi lần khi anh tiến vào trò chơi, có phải cũng có người của đội Công Kiên đi cùng giống như Nhị Oa hay không?”
Dương Mi: “Em trai, sao em biết?”
Hạ Bạch: “Nếu không, tôi rất khó tưởng tượng sao anh có thể sống sót qua nhiều trò chơi như thế, mặc dù kỹ năng của anh xài rất tốt.”
Dương Mi: “……”
Cơm nước xong, mười hai người của nhóm loại kém lập tức về phòng luyện tập, bọn họ dành một buổi chiều để hoàn chỉnh tiết mục, iết câu chuyện cá nhân cho từng xác chết, bao gồm tuổi tác, tính cách, nguyên nhân cái chết, chấp niệm…, như vậy mỗi xác chết đều hoàn chỉnh độc đáo, có nhiều thời gian để phát huy.
Sáng ngày thứ ba, bọn họ bắt đầu nghiêm túc luyện tập, luyện tập đóng vai xác chết thế nào, không, Hạ Bạch sửa cho đúng nói là Hỉ Thần.
Đạo diễn là Chung Tử Thương, chỉ đạo kỹ thuật là Hạ Bạch.
Bọn họ tự tạo hình cho mình, tự thiết kế trang phục giao cho ekip chương trình, hóa trang đều tự bọn họ nghĩ ra, chỉ đạo kỹ thuật vẫn là Hạ Bạch biết nhập liệm.
Phòng luyện tập của nhóm loại kém lần đầu tiên xuất hiện tiếng cười, có đôi khi bọn họ sẽ bừng tỉnh cảm thấy, bọn họ đang chuẩn bị cho buổi biểu diễn Lễ mừng năm mới của trường, mà không phải là sân khấu 404 quỷ quái gì, nơi sẽ phải cười trong mồ hồ, còn sẽ đánh chửi.
Khi hai xác chết kia được đưa đến, bọn họ cũng không sợ hãi, nhìn thấy Hạ Bạch dán bùa trấn thi cho bọn họ, sau đó ngây thơ xếp hàng đi theo bọn họ cùng giơ tay nhảy lên.
Hạ Bạch vốn là chỉ đạo kỹ thuật nhìn nhìn, cũng nhảy theo sau bọn họ.
Tất cả đều là Hỉ Thần, nhiều Hỉ Thần quá đi.
“Các cậu nhìn đàn em Hạ Bạch kìa, không cần biểu diễn, khuôn mặt đơ đơ của cậu ấy đã giống Hỉ Thần rồi.”
“Đúng đấy, trời ạ, sao lại giống thế không biết, ha ha ha!”
“Ha ha ha, các cậu có lịch sự được không đấy!”
Hạ Bạch: “……”
Trạng thái này kéo dài đến thứ bảy, vào ngày thứ bảy khi chuẩn bị đi ăn cơm trưa, Đinh Cảnh Thần vội vã chạy đến nói với bọn họ, “Người của nhóm loại trung lại đi sửa mặt nữa rồi!Có ba người đi xếp hàng! Hình như ba người đều là đi sửa mặt lần hai!”
Các người chơi của nhóm loại kém đều là sửng sốt.
Hôm thứ hai đó, Chung Tử Thương nói với Vưu Mạc Hàn đừng để người của hai nhóm đi sửa mặt, dựa vào tài năng quyết định thắng thua.
Bọn họ biết không thể nào qua được nhóm loại tốt, có quá nhiều đại lão có kỹ năng, cộng thêm Dương Mi và Lăng Trường Dạ có quỷ khí quá cao, muốn loại thì chỉ có thể loại hai nhóm bọn họ.
Sau khi biết được hậu quả đáng sợ của việc sửa mặt, Chung Tử Thương đã đưa ra đề nghị như vậy với Vưu Mạc Hàn, điều này đều tốt cho cả hai bên, Vưu Mạc Hàn nói sẽ suy xét, hơn nữa mấy ngày nay cũng không có ai đi sửa mặt, bọn họ cho rằng đã thỏa thuận được rồi.
Không ngờ, trong bọn họ đột nhiên có ba người lại đi sửa mặt.
“Các cậu đi ăn trưa trước đi, tôi đến tầng -3 nhìn xem, sau khi ăn cơm xong chúng ta sẽ thảo luận.” Chung Tử Thương nói: “Đàn chị Trương, phiền chị lát nữa mang cơm về giùm tôi nhé.”
Trương Nhuận Nguyệt: “Được, giao cho tôi, đội trưởng đi đi.”
Bọn họ ăn trưa đến thất thần, rất bất an.
Nhóm loại trung chỉ còn lại bảy người, trong đó có năm người từng sửa mặt, hồi thứ hai, ngoại trừ Vưu Mạc Hàn, một người chơi khác chưa từng đi sửa mặt mặt cũng đã đi, còn một người là sửa mặt lần hai.
Hôm nay còn ba người nữa phải xếp hàng.
Nói cách khác, cấu hình hiện tại của nhóm loại trung là, một thực tập sinh Vưu Mạc Hàn cấp C có kỹ năng, còn lại đều là người chơi đã đi sửa mặt, trong đó còn có bốn người đã sửa mặt lần hai.
Với cấu hình này, đừng nói nhóm loại kém, ngay cả hai người đội sổ của nhóm loại tốt cũng có hơi lo lắng.
Vốn dĩ bọn họ không lo lắng chút nào, nhóm loại tốt nhiều đại lão như vậy, hoàn toàn không cần phải lo lắng, bọn họ nhất định vẫn sẽ là nhóm loại tốt, sẽ không có ai bị loại, nhưng hiện tại, nhóm loại trung thật sự quá mạnh, ngay đến bọn họ cũng có hơi kiêng dè.
Người của nhóm loại kém vội vàng ăn mấy miếng cơm, sau đó mang theo cơm hộp về phòng luyện tập.
Chung Tử Thương về trễ hơn bọn họ, nói rõ tình huống với bọn họ: “Đúng là nhóm loại trung, cũng đúng là từng sửa mặt một lần, lại đến sửa mặt lần thứ hai. Hơn nữa bọn họ đều chiếm hết thời gian sửa mặt hôm nay rồi, người khác không thể sửa mặt nữa.”
“Nhất định là cố ý rồi! Cố ý giả vờ đồng ý giao hẹn không sửa mặt, cố ý kéo dài tới hôm nay, để chúng ta không đi sửa mặt được, bọn họ lại có thể sửa mặt!” Trịnh Thiếu Ninh phẫn nộ nói.
Trương Nhuận Nguyệt nói: “Giờ nói mấy cái này cũng vô ích.”
Đúng vậy, giờ nói mấy cái này cũng vô ích, bọn họ không có cách nào.
Bầu không khí trong phòng luyện tập vừa áp lực vừa trầm lặng.
Chung Tử Thương phá vỡ sự im lặng, cười nói: “Chỉ thế mà sợ rồi? Lúc ấy là ai nói đàn em Hạ Bạch không cần kỹ năng không cần sửa mặt vẫn có thể được B, là ai nói tiết mục của chúng ta làm cậu ta yên tâm hạnh phúc, không phải bọn chỉ thêm ba người đi sửa mặt thôi sao, chúng ta vẫn có lợi thế về số lượng hơn bọn họ đấy.”
Cậu ta là người nghiêm túc, lúc này lại có hơi giễu cợt bọn họ, thoạt nhìn là thật sự yên tâm, như thái độ thoải mái này không khỏi khiến người khác cảm thấy thả lỏng
“Đúng vậy, tôi cực kỳ có niềm tin với tiết mục của chúng ta, tôi không tin bọn họ có thể có tiết mục tốt hơn chúng ta.”
“Bọn họ sửa mặt, chúng ta giả Hỉ Thần, nói không chừng bên kia sẽ được khán giả quỷ thích nhiều một chút.”
“Bọn họ làm như vậy vào phút cuối, có thể chính là muốn làm cho chúng ta tự rối loạn trận tuyến, căng thẳng ở giai đoạn này là chí mạng, chúng ta nhất định không được để bọn họ dẫn xuống hố.”
“Chờ đã, có lẽ họ không đủ tự tin, cho nên mới bất đắc dĩ phải sửa mặt vào phút cuối thế này.”
“Chúng ta làm được, đúng không?”
“Được!”
Chung Tử Thương cười cười, vỗ vỗ tay, “Nào, chúng ta tập luyện thêm hai lần nữa, tin vào tiết mục mà chúng ta đã chuẩn bị kỹ càng.”
“Được! Chúng ta tiếp tục tập luyện, luyện trí nhớ của cơ bắp* ngay cả khi bị căng thẳng.”
* Cụ thể nghĩa là khi bạn dành nhiều thời gian cho việc luyện tập bất kỳ một kỹ năng hay bộ môn nào đó và lặp lại việc luyện tập này trong một thời gian đủ dài, não bộ của bạn sẽ ghi nhớ các hoạt động mà bạn đã luyện tập, tùy theo mức độ lâu dài của thời gian mà não bộ có thể ghi nhớ một cách gần như là cực kỳ chi tiết
Lần này, trong phòng luyện tập không có tiếng oán trách, cũng không có ai giận dỗi, bọn họ chỉ phẫn nộ trong chốc lát, sau đó lại đồng lòng chuẩn bị tiếp.
Thậm chí, còn rất nhiều người đều không muốn ăn chiều, muốn tiếp tục luyện tập.
Chung Tử Thương nói: “Không thể bỏ bữa chiều, nếu ban đêm đói đến không ngủ được thì sẽ mất nhiều hơn được. Như vậy đi, các cậu tiếp tục luyện tập, tôi mang cơm của chúng ta về phòng ký túc xá, buổi tối chúng ta kết thúc sớm một chút rồi cùng nhau ăn chiều?”
Tất cả thực tập sinh đều đồng ý cơm chiều cùng nhau, mấy ngày nay quan hệ của bọn họ đã thân thiết hơn rất nhiều, rất muốn ăn tối cùng nhau như một nhóm như thế này để đối mặt với buổi đánh giá đáng sợ nhưng không còn đáng sợ của ngày mai.
“Còn có thể cọ đồ ăn phong phú của Hạ Bạch một chút.” Trương Nhuận Nguyệt nói.
Hạ Bạch lại gật đầu, “Tôi chỉ thích ăn cơm trắng.”
Khi Chung Tử Thương đi lấy cơm chiều, Trương Nhuận Nguyệt gọi cậu ta lại, “Đội trưởng.”
“Hửm?” Chung Tử Thương chậm rãi quay đầu nhìn về phía cô, “Sao vậy?”
“Cậu còn chưa ăn trưa đâu.” Trương Nhuận Nguyệt chỉ về phía cơm hộp trên bệ cửa sổ, “Đói bụng chưa? Nếu cậu còn không ăn thì cơm chiều lại đến đấy.”
“Đúng vậy, đội trưởng, trưa cậu không có đến nhà ăn để ăn cơm, ăn xong rồi đi, yên tâm, chúng tôi sẽ không lười biếng đâu.” Trịnh Thiếu Ninh nói theo.
“Được rồi.” Chung Tử Thương nhìn những khuôn mặt trong phòng luyện tập, nở một nụ cười trấn an dưới ánh đèn đong đưa, “Các cậu nói như vậy, tôi rất vui.”
Chung Tử Thương đi rồi, đi xuống cầu thang bên cạnh.
Bọn họ tiếp tục tập luyện ở trong phòng luyện tập, sau hai lần luyện tập bình thường, bọn họ bắt đầu nhắm mắt tập luyện, khi bọn họ nhắm hai mắt cũng có thể tìm đúng vị trí của mình, khi hoàn thành màn phần diễn một cách suôn sẻ, bọn họ liền biết, trong lần biểu diễn này, bọn họ sẽ không gặp vấn đề gì.
“Đã một giờ rồi? Sao đội trưởng còn chưa về, chúng ta nên chờ cậu ấy quay lại rồi diễn lại lần nữa không?” Đinh Cảnh Thần hỏi.
Trương Nhuận Nguyệt: “Hơn một giờ rồi, đội trưởng sẽ không mệt đến mức ngủ quên trong ký túc xá chứ?”
Nghĩ đến dáng vẻ khi rời đi của Chung Tử Thương, Hạ Bạch đột nhiên tim đập thình thịch một cái. Cậu nói: “Chúng ta đi tìm đội trưởng đi.”
Bọn họ không tìm được cậu ta trong phòng luyện tập khác, không tìm được cậu ta ở trong ký túc xá, cũng không tìm được cậu ta ở tầng -3, cuối cùng lại sốt ruột mà trở về phòng luyện tập.
Có một người ngồi xổm trước phòng luyện tập.
“Đội trưởng! Cậu đi đâu đấy? Làm chúng tôi lo lắng muốn chết!”
Người kia chậm rãi đứng lên, khi bọn họ nhìn thấy người nọ không khỏi sửng sờ một chút.
Đây không phải đội trưởng? Đội trưởng không cao như vậy.
Chờ khi hắn quay đầu, bọn họ đã không phải là sững sờ nữa.
Người này không phải là đội trưởng, trên mặt hắn không có một đường nét nào giống đội trưởng, hoàn mỹ mà xa lạ, mỉm cười nhìn về phía bọn họ.
Nhưng, hắn đang mặc áo khoác của đội trưởng Chung Tử Thương.