"Tôi biết ngay các cậu sẽ không nhận ra tôi ,à." Cậu ta vừa cười vừa nói, ngay cả lúc nói chuyện, độ cong khóe miệng cũng chưa từng thay đổi.
"Đội trưởng? Cậu, sao cậu lại..." Đinh Cảnh Thần sững sờ nói.
"Buổi trưa tôi xuống dưới tìm hiểu tình huống của nhóm loại trung, thế là báo danh sửa mặt."
Chung Tử Thương nói: "Tôi nghe ngóng được từ chỗ bọn họ, nhóm loại trung đã thành nơi độc đoán của Vưu Mạc Hàn, anh ta trước tiên thúc giục người chơi duy nhất chưa đi sửa mặt của nhóm bọn họ đi sửa mặt, sau đó nhóm bọn họ cũng chỉ còn lại một mình anh ta không sửa mặt, di chứng sau khi sửa mặt bắt đầu nghiêm trọng, thực tập sinh sửa mặt nhất định phải dựa vào anh ta mà sống, cho nên anh ta có thể tùy ý bảo bọn họ đi sửa mặt, một hai lần không được, còn có lần thứ ba."
"Xin lỗi, tôi đã lừa các cậu. Thực tập sinh cấp cao của nhóm bọn họ và thực tập tập sinh đã sửa mặt một hai lần, tôi cũng không tin mình có thể thắng bọn họ." Chung Tử Thương nói: "Cho nên, tôi mới đi chiếm một suất sửa mặt trước."
"Nhưng bây giờ tôi có lòng tin, cố vấn hình thể nói, thực tập sinh hoàn hảo phải trải qua phẫu thuật thẩm mỹ toàn thân, chỉ cần tiết mục không kém, chính là đến trình độ đạt được A tuyệt đối từ cố vấn tài năng, đến lúc đó nhóm chúng ta với nhóm bọn họ cùng liều mạng tiết mục."
Có thể không phải là lúc giữa trưa, có thể cậu ta đã sớm có ý nghĩ này. Vương Vi chết rồi, rất nhiều tình nguyện viên chết rồi, hơn phân nửa tình nguyện viên chết trong vòng đánh giá kia, nếu như bọn họ thua trong trận tiếp theo thì có thể lại phải chết hơn một nửa nữa.
Ngày đánh giá cá nhân đó sắc mặt cậu ta tái nhợt, cằm căng chặt. Ngày thứ hai cậu ta liền bình tĩnh, mãi cho đến hôm nay đều rất bình tĩnh.
Buổi tối khi kết thúc đánh giá cá nhân, cậu ta hẳn là đã đưa ra quyết định gì đó. Sau đó cậu ta vẫn luôn bình tĩnh ổn định tổ chức mọi người, cổ vũ mọi người.
Đôi mắt của Trương Nhuận Nguyệt đỏ lên, muốn nói cái gì nhưng không nói ra khỏi miệng được.
"Nhưng, cậu sẽ bị cắn nuốt mất, nhìn thấy, ngửi thấy, ngửi được, nghe được, tất cả đều sẽ..." Trịnh Thiếu Ninh nghẹn ngào nói: "Cậu sẽ hoàn toàn mất đi bản thân, linh hồn đều sẽ bị chúng nuốt mất."
Chỉ là một cái trong đó đã đủ kh.ủng bố, toàn bộ với nhau sẽ là cảm giác gì? Dường như ngay cả chiều cao cũng tăng lên, toàn thân cao thấp, chỗ nào cũng nhúng tay vào.
Chỉ là một loại trong đó cũng không biết có thể kiên trì đến lần đánh giá cá nhân tiếp theo hay không, toàn bộ cùng nhau, cậu ta có thể kiên trì tới khi nào, sẽ biến thành thế nào chứ?
Không có bản thân, không có linh hồn.
Cậu ta cũng không tồn tại.
"Đặt năm sáu người, không bằng đặt trên một người." Chung Tử Thương khoát tay, "Đừng nói nữa, tôi đã lấy cơm rồi, chúng ta về túc xá ăn tối thôi."
"Tại sao phải làm như vậy?" Hạ Bạch lại hỏi một lần nữa, thì thào như đang nói một mình.
Vẫn bị Chung Tử Thương nghe được, cậu ta cười, đại khái là cười rất nhẹ nhàng, đã nhìn không ra rồi, "Tôi nói rồi mà, tôi sẽ cố gắng dẫn mọi người về trường."
Hạ Bạch ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta: "Chung Tử Thương, anh có thể giao thi thể của mình cho tôi không?"
Chung Tử Thương sửng sốt một chút, "Cái gì? Cậu muốn làm gì?"
Hạ Bạch: "Tôi dẫn anh về trường học."
Chung Tử Thương nhìn Hạ Bạch thật lâu, đôi mắt cười kia khẽ rung động vài cái, cuối cùng vẫn hiện ra nụ cười, lại giống như không chỉ là cười.
"Cậu dẫn tôi về trường." Cậu ta nhếch miệng cúi đầu, lặp lại.
Hạ Bạch: "Chuyện này có liên quan đến kỹ năng của tôi, nếu anh đồng ý, tôi có thể mang thi thể của anh ra khỏi trò chơi, còn có thể sử dụng thi thể của anh."
"Được." Chung Tử Thương ngẩng đầu: "Có thể đưa thi thể cho cậu thì quá tốt, nếu không, tôi đoán thi thể của tôi và các bộ phận trên mặt của tôi sẽ bị bọn họ lợi dụng, lặp đi lặp lại ở trên mặt người khác. Nếu cậu đưa tôi về trường học, sau này không cần tôi nữa, cứ để tôi làm thầy đại thể của trường chúng ta đi."
Trương Tử Thương cười cảm khái: "Tôi vốn muốn sau khi chết sẽ làm thầy đại thể, làm một thầy đại thể ở trường cũ, tốt hơn rất nhiều rất nhiều so với làm kho nguyên liệu thẩm mỹ ở nơi này."
Hạ Bạch gật đầu: "Được."
Chung Tử Thương lại nhìn về phía mấy người khác, "Nếu như bọn họ cũng..."
Hạ Bạch nhìn về phía Trịnh Thiếu Ninh gần mình nhất: "Trịnh Thiếu Ninh, anh có thể giao thi thể của mình cho tôi không?"
"Được! Nếu như tôi chết, xin hãy đưa tôi về trường làm thầy đại thể." Trịnh Thiếu Ninh nói: "Mẹ nó, ai lại muốn ở lại đây làm nguyên liệu thẩm mỹ lạnh lẽo cho bọn họ chứ, về trường làm thầy đại thể, sau này các đàn em dùng tôi còn phải cúi đầu với tôi đấy!"
Hạ Bạch nhìn về phía Trương Nhuận Nguyệt bên cạnh: "Trương Nhuận Nguyệt, chị có thể giao thi thể của mình cho tôi không?"
Trương Nhuận Nguyệt: "Được, cũng xin hãy dẫn tôi về trường làm một thầy đại thể."
Hạ Bạch: "Điền Tư Hàm, anh có thể giao thi thể của mình cho tôi không?"
Điền Tư Hàm: "Được, xin hãy đưa tôi về trường làm một thầy đại thể."
Hạ Bạch: "Hồ Dịch Hàng, anh có thể giao thi thể của mình cho tôi không?"
Hồ Dịch Hàng phản ứng một hồi lâu, "Được, xin dẫn tôi về trường, về trường làm một thầy đại thể."
Hạ Bạch biết ý của Chung Tử Thương, nếu như cậu ta xảy ra chuyện thì để cậu hoàn thành tâm nguyện của mình, dẫn bọn họ về trường, cậu đã hỏi qua tất cả những tình nguyện viên còn lại của trường học.
Đinh Cảnh Thần: "Còn tôi? Sao không hỏi?"
Hạ Bạch sửng sốt một chút, hỏi: "Đinh Cảnh Thần, anh có thể giao thi thể của mình cho tôi không?"
Đinh Cảnh Thần: "Được! Xin cho tôi cũng đến trường của các cậu làm một thầy đại thể!"
Không ngừng có người tới gần.
Hạ Bạch: "Mễ Giai Lam, chị có thể giao thi thể của mình cho tôi không?"
Mai Giai Lam: "Được, tôi cũng đến trường học của các cậu làm một thầy đại thể."
Hạ Bạch: "Vương Sấm, anh có thể giao thi thể của mình cho tôi không?"
Vương Sấm: "Được, tôi cũng vậy, đưa tôi đến trường của các cậu làm thầy đại thể đi."
...
Điền Tư Hàm vừa khóc vừa cười, "Mặc kệ chúng ta sống hay chết, đều có thể cùng trở về trường."
Trương Nhuận Nguyệt: "Đáng tiếc, nếu như Vi..."
Cô mở đầu vội ngừng lại.
Hạ Bạch biết người cô muốn nói đến là Vương Vi, trước khi biết được chân tướng của sửa mặt, Hạ Bạch không có ý định hỏi những bạn học tình nguyện này. Khi đó quan hệ của bọn họ không tốt như vậy, áp lực của bọn họ quá lớn, hỏi vấn đề này giống như chờ bọn họ chết, kết quả sẽ không tốt.
Lúc Vương Vi lên sân khấu, cậu kéo cô lại hỏi hai lần, nhưng cô quá căng thẳng, chưa nghe thấy cậu đang hỏi cái gì.
Chung Tử Thương cười cười, nói: "Được rồi, hiện giờ cả người nhẹ như không, chúng ta trở về ăn cơm tối, cơm nước xong ngày mai biểu diễn thật tốt."
Mười hai người chen chúc trong một phòng ký túc xá ăn cơm, đối diện là hai hàng giường sắt sáu giường, vừa vặn trên giường có hai người ngồi.
Bọn họ mỗi người một hộp cơm trắng, phân chia đồ ăn của Hạ Bạch, vừa nói chuyện phiếm vừa thoải mái ăn cơm.
"Ơ? Tiết mục của chúng ta đã trở thành sự thật, bây giờ chúng ta thật sự là thầy cản thi Hạ Bạch và thi thể của cậu ấy rồi!"
"Còn chưa chết, gấp cái gì?"
"Nhưng cảm thấy rất thần kỳ nha, cũng không cảm thấy sợ hãi."
"Cậu đừng nói nữa, thật đúng là thi đệ không biết sợ."
"Cái gì mà thi đệ, cút ngay, tôi nhập môn trước cậu nhé!"
Nói không sai, rất thần kỳ, lúc này bọn họ dường như cũng không còn sợ hãi như trước nữa, có chốn về thì mọi chuyện đều kết thúc, tệ nhất thì chính là mọi người cùng trở về học viện y Hòa Bình làm thầy đại thể.
Tình cảm của mọi người trong phòng cũng được kéo gần lại trong vô hình, ngoại trừ đồng đội kề vai sát cánh sinh tử, còn có một chút cảm giác người nhà.
Hạ Bạch nhìn người cả phòng để lại tên trên điện thoại di động của mình, ăn thêm hai miếng cơm.
Lần đầu tiên, cậu cảm thấy kỹ năng của mình rất hữu dụng.
Chín giờ sáng chủ nhật, cuộc thi nhóm Idol 404 bắt đầu. Các thực tập sinh đã vào trường quay lúc tám giờ rưỡi.
Nhóm thực tập sinh nhóm loại kém vẫn đứng ở hàng cuối cùng, bọn họ tới sớm nhất, khi nhóm loại tốt và nhóm loại trung thực tập sinh đến, đều sẽ đánh giá bọn họ, chủ yếu nhìn Chung Tử Thương đã hoàn toàn không nhìn thấy vẻ ngoài ban đầu, cũng kinh ngạc với sự bình tĩnh của bọn họ.
Cảm giác căng thẳng và bối rối trên mặt của bọn họ rõ ràng ít đi rất nhiều.
Bọn họ càng như vậy, các thực tập sinh khác càng căng thẳng. Trong đó căng thẳng nhất lại là mấy thực tập sinh ở vị trí sau nhóm loại tốt, mà không phải là người chơi sửa mặt toàn bộ trong nhóm loại trung.
Vốn dĩ người chơi của nhóm loại tốt là nhẹ nhàng nhất, cho dù là người cuối cùng cũng không căng thẳng, bọn họ đều cho rằng có mấy vị đại lão tọa trấn, bị loại không liên quan gì đến bọn họ, chỉ nhàn nhã nhìn nhóm loại trung và nhóm loại kém liều mạng, suy đoán nhóm nào sẽ bị loại 30%.
Ngay cả Liêu Mạn Ni thích sửa mặt nhất cũng không sửa mặt nữa.
Sau khi biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì, cô ta đi sửa mặt thì đã muộn. Cố vấn hình thể nói, người sửa mặt cuối cùng cần rất nhiều thời gian, không tiếp những người khác nữa.
Người cuối cùng dĩ nhiên là Chung Tử Thương mà cô ta nhìn thấy, cậu ta làm từ đầu tới đuôi, một người gánh bảy tám người.
Dương Mi hóa trang xong đi tới chỗ bọn họ, nhét một chai sữa vào tay Chung Tử Thương, Chung Tử Thương sửng sốt một lúc, qua vài giây mới chậm rãi nói: "Cảm ơn."
"Ừm." Dương Mi nghe ra cậu ta chậm chạp, không nhắc tới một chữ, nói: "Các cậu phải cố lên nha."
Lúc đi anh ta lại đưa cho Hạ Bạch một chai sữa bò, nói với cậu: "Em trai, đừng lo lắng."
Hạ Bạch cho rằng anh ta chỉ là đang an ủi mình, gật gật đầu, nhìn thấy ba giám khảo tiến vào, cậu nói: "Sắp bắt đầu rồi, anh mau trở về đi."
Dương Mi: "Các cậu uống đi, uống xong tôi đi ngay."
Hạ Bạch và Chung Tử Thương uống sữa ấm, anh ta mới chạy đến bên cạnh Lăng Trường Dạ, nói gì đó với anh.
Sau khi ba vị giám khảo ngồi xuống, bốn màn hình chậm rãi hạ xuống.
【 Dương Mi tôi đến rồi! 】
【 Hạ Bạch của tui tới rồi, đỉnh của chóp! 】
【 Bố đâu rồi, bố ơi bố ơi, bố đẹp trai nhất! 】
【Cuối cùng cũng phát sóng rồi, tôi muốn chết! 】
Đến 9 giờ, nhà sản xuất đứng lên: "Chào buổi sáng, các vị khán giả và các vị thực tập sinh! Trận đấu nhóm đầu tiên của chúng ta cuối cùng đã bắt đầu."
"Trước khi trận đấu chính thức bắt đầu, tôi xin công bố quy tắc và thứ tự thi đấu một chút. Hôm nay chỉ có ba màn trình diễn, màn trình diễn đầu tiên là nhóm loại tốt, màn trình diễn thứ hai là nhóm loại trung, màn trình diễn thứ ba sẽ là nhóm loại kém, trong quá trình bọn họ biểu diễn, xin các vị khán giả hãy chấm điểm cho màn trình diễn của cả nhóm và ngoại hình của mỗi thành viên. Đồng thời trong tay mỗi khán giả sẽ có ba phiếu, xin hãy bình chọn cho ba thực tập sinh mà các bạn thích nhất sau khi khi bọn họ kết thúc màn trình diễn, xin các bạn hãy thận trọng bỏ phiếu, bởi vì lá phiếu của bạn sẽ quyết định việc đi hay ở lại của họ."
"Cuối cùng, chúng tôi sẽ dựa theo điểm số để phân ra nhóm loại tốt, nhóm loại trung và nhóm loại kém mới. nhóm loại kém nhất sẽ bị loại 30% xếp cuối nhóm và không ít hơn 2 thực tập sinh, nhóm loại trung loại bỏ 10% thực tập sinh."
"Quy tắc thi và quy tắc loại của cuộc đã công bố xong, vậy thì, để bắt đầu màn biểu diễn đầu tiên của ngày hôm nay, chào mừng thực tập sinh của nhóm loại tốt."
Không có một chút dừng lại và hòa hoãn nào, buổi biểu diễn thi đấu cứ như vậy bắt đầu.
Bảy thực tập sinh nhóm loại tốt cùng đứng lên từ trên ghế sa lon, đi lên trên sân khấu.