Thực ra không quá đáng. Nhất là khi người đưa ra yêu cầu này là Dương Nghi, thiên tài của Viện Nghiên cứu.
Mục đích cuối cùng của Cục quản lý trò chơi là phá hủy trò chơi, khiến trò chơi biến mất khỏi thế giới này, đồng thời đảm bảo xã hội ổn định.
Đội Công Kiên của bọn họ, nói trắng ra là khiến những trò chơi đã xuất hiện biến mất khỏi thế giới này, cách làm này khá bị động.
Nghiên cứu của Viện Nghiên cứu về trò chơi, mới là công việc căn bản hơn. Đó cũng là lý do dù Dương Nghi có rất nhiều hành vi quá khích, nhưng vẫn trở thành Phó viện trưởng Viện Nghiên cứu, bởi vì anh ta có khả năng tìm ra cách phá hủy trò chơi từ gốc rễ.
Anh ta khẳng định Hạ Bạch có vấn đề, muốn một giọt máu của Hạ Bạch, Cục trưởng hẳn là sẽ đồng ý.
Ngay cả Lăng Trường Dạ cũng nghĩ như vậy, vốn dĩ anh muốn đến chỗ Cục trưởng để nói chuyện này, không ngờ Dương Nghi lại trực tiếp nói thẳng chuyện này ở trước mặt bọn họ.
Dương Mi càng thêm phẫn hận nhìn chằm chằm Dương Nghi, cũng cho rằng Cục trưởng sẽ đồng ý.
"Không được." Cục trưởng nói, ngoài dự liệu.
"Hiện tại người chơi có kỹ năng gì cũng có thể, một giọt máu cũng có thể trí mạng, trước khi thiết bị của anh thông qua xét duyệt và chứng thực, để bảo đảm cho sự an toàn của Hạ Bạch, anh không thể cưỡng ép lấy máu của cậu ấy."
"Cục trưởng!" Dương Nghi nhíu mày nói: "Tôi có..."
Cục trưởng ngắt lời anh ta: "Tôi nhìn thấy vali rồi, Hạ Bạch phải đến sân bay sao? Lăng Trường Dạ, anh mau đưa cậu ấy đi đi."
"Vâng." Lăng Trường Dạ cầm vali của Hạ Bạch, nói với cậu: "Sắp không kịp nữa rồi, chúng ta đi thôi."
Hạ Bạch lại liếc mắt nhìn Cục trưởng, mặt ngây ra không nói gì, đi theo Lăng Trường Dạ.
Trên đường đến sân bay, Hạ Bạch mở [Cả đời không qua lại với nhau], nhìn chằm chằm vào những người già cãi nhau như con nít trong nhóm, ánh mắt sâu kín.
Cậu mở ảnh đại diện của Lão Vương ra, vào khung chat riêng của bọn họ.
Cuối cùng, cậu vẫn không hỏi gì, tắt điện thoại.
Lăng Trường Dạ đưa Hạ Bạch đến cửa kiểm tra an ninh, ấn đầu Nhị Oa đang thò ra từ túi áo cậu xuống, "Thuận buồm xuôi gió."
Hạ Bạch vẫn nhìn anh, "Không còn gì dặn dò nữa sao?"
"Hết rồi." Lăng Trường Dạ nói: "Trở về học cho tốt đi, nếu có nhiệm vụ thì Tống Thạch sẽ thông báo cho cậu."
Có người đến thúc giục Hạ Bạch lên máy bay, cậu nói: "Đội trưởng, hôm đó lúc tôi nói muốn làm cộng tác với anh, anh không trả lời ngay, tôi đã suy nghĩ kỹ lại rồi, tuy rằng anh đã đồng ý, nhưng có một câu tôi vẫn muốn nói."
Lăng Trường Dạ nghiêng đầu, nhìn cậu cười: "Cậu nói đi."
Hạ Bạch ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt phản chiếu ánh đèn sáng ngời của sân bay: "Tôi nghe nói anh đang tìm bố, còn tôi đang tìm Hỉ Thần, chúng ta có thể cùng nhau. Sau này khi nào anh muốn đi tìm bố, không cần đi một mình nữa, tôi sẽ đi cùng anh."
Lăng Trường Dạ cười gật đầu: "Tôi tìm bố thường ở ngoài trò chơi, nếu có nhu cầu, tôi sẽ tìm cậu."
Hạ Bạch: "..."
Trò chơi xuất hiện ở thế giới của họ mới ba năm, mà bố của đội trưởng đã mất tich bảy năm rồi.
Vậy tại sao cậu lại cảm thấy Lăng Trường Dạ sẽ vào trò chơi tìm bố chứ?
Hạ Bạch ngây người làm thủ tục lên máy bay, đến khi về đến căn nhà đối diện trường học ở thành phố Khương Kỳ, cậu vẫn ngây người.
Ba ngày tiếp theo không xảy ra chuyện gì, Hạ Bạch vẫn luôn đi học, về nhà chăm con, đến thứ năm thì nhận được thông báo làm nhiệm vụ tuần này của Tống Thạch.
Vì Hạ Bạch còn phải đi học, nên thời gian cậu chọn làm nhiệm vụ cố định là thứ bảy hàng tuần.
Thành viên đội Công Kiên phải hoàn thành nhiệm vụ trò chơi mỗi tuần.
Nếu bất ngờ bị cuốn vào trò chơi, sau khi ra khỏi trò chơi cũng xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, không cần nhận nhiệm vụ mới trong tuần đó nữa.
Nếu không bị cuốn vào trò chơi mới nào, Cục quản lý trò chơi sẽ sắp xếp cho bọn họ một trò chơi chỉ định vào một ngày cố định.
Loại trò chơi này thường là trò chơi cũ đã xuất hiện từ lâu, những người chơi bị cuốn vào lần đầu, lần hai, thậm chí lần ba đều đã chết trong trò chơi, độ khó tương đối cao hơn.
Vì là trò chơi chỉ định, địa điểm cụ thể đã rõ ràng, nên Cục quản lý trò chơi sẽ thông báo trước cho thành viên đội Công Kiên hai ba ngày, đồng thời đăng nhiệm vụ treo thưởng lên Trung tâm giao lưu người chơi.
Trò chơi chưa ai phá thành công sẽ không yêu cầu tất cả thành viên đội Công Kiên tham gia, dù sao đội Công Kiên chỉ có vài chục người, mà cả nước có rất nhiều trò chơi cần phá, bình thường chỉ cử hai ba người hoặc một nhóm cộng tác trong đội Công Kiên đi, nhưng nếu hai người không thể mở được trò chơi, Cục quản lý trò chơi sẽ đăng nhiệm vụ treo thưởng, chiêu mộ thêm người chơi khác cùng tham gia.
Hạ Bạch biết trước map trò chơi mà mình sắp đi là thôn Ngũ Cô.
Hạ Bạch: [Tôi đi với ai?]
Tống Thạch: [Cậu đi cùng đội trưởng Lăng, nhớ mang theo cả Nhị Oa nhé.]
Hạ Bạch: [Tôi có thể biết trước những người chơi khác không?]
Tống Thạch: [Nhiệm vụ treo thưởng chưa đăng, tạm thời chưa xác định được, một ngày trước khi vào trò chơi cậu sẽ nhận được danh sách.]
Hạ Bạch: [Vâng. Tôi có thể đề cử người chơi không?]
Tống Thạch: [Nếu người đó không cần nhận thưởng, ngài có thể dẫn vào. Quy định đăng ký nhiệm vụ treo thưởng là ưu tiên người đăng ký trước, nếu người đó muốn nhận thưởng, tôi cũng không can thiệp được. Nhưng ngài có thể gửi thông tin cho người đó trước, nói cho đối phương biết thời gian cụ thể đăng nhiệm vụ, nếu đối phương muốn tham gia thì bảo đối phương đăng ký ngay khi nhiệm vụ được đăng lên.]
Hạ Bạch lập tức chuyển tiếp thông tin mà Tống Thạch gửi cho mình cho Lận Tường, [Cậu xem thử muốn đi không?]
Mười phút sau Lận Tường trả lời cậu: [Đi chứ!]
Hạ Bạch lại hỏi Tống Thạch thời gian cụ thể đăng nhiệm vụ, có phần thưởng thì ngu sao không lấy, bảo Lận Tường đăng ký ngay khi nhiệm vụ được đăng tải.
Nhiệm vụ treo thưởng được đăng vào lúc sáu giờ chiều thứ năm.
Lúc Tống Thạch thông báo, Hạ Bạch đang học, chỉ nói vài câu với Tống Thạch và Lận Tường, cũng không xem kỹ thông tin, mà trực tiếp vào mục nhiệm vụ treo thưởng xem.
Khi Cục quản lý trò chơi đăng nhiệm vụ treo thưởng, bọn họ sẽ công khai những thông tin chi tiết đã thu thập được cho người chơi, để người chơi tự quyết định có nhận nhiệm vụ hay không, nhưng thực tế phần lớn nhiệm vụ đều không có nhiều thông tin, bởi vì những người chơi bị cuốn vào trò chơi đều đã chết trong đó, không ai có thể kể lại tình huống trong trò chơi cho bọn họ biết.
Nếu thi thể người chơi bị trò chơi ném ra ngoài, ít nhất còn có thể tìm được một ít thông tin về trò chơi từ trên người họ, nhưng trò chơi thôn Ngũ Cô này ngay cả thi thể người chơi cũng không nhả ra, càng khỏi nói đến thông tin.
Tên bài đăng treo thưởng của Cục quản lý trò chơi rất đơn giản rõ ràng:《Nhiệm Vụ Treo Thưởng Của Cục quản lý trò chơi : 》
Thời gian nhiệm vụ: 2 giờ chiều ngày 26 tháng 11.
Địa điểm nhiệm vụ: thôn Ngũ Cô, thành phố Đại Thái, tỉnh Chu Nam.
Thành viên đội Công Kiên: Lăng Trường Dạ, Nhị Oa, Hạ Bạch.
Số lượng người chơi được treo thưởng: 8 người.
Thông tin nhiệm vụ: Map Thôn Ngũ Cô xuất hiện vào khoảng 2 giờ chiều ngày 2 tháng 10, nhóm người chơi đầu tiên bị cuốn vào trò chơi có khoảng 10 người, đều là người chơi mới. Sau khi trò chơi xuất hiện, Cục quản lý trò chơi lập tức phong tỏa khu vực xung quanh, nhưng vì không xác định được vị trí cụ thể, dẫn đến 11 người chơi khác bị cuốn vào, trong đó có 2 người chơi kỳ cựu, toàn bộ hy sinh.
Đánh giá trò chơi: Trò chơi quy mô nhỏ, độ khó 5/10.
Phần thưởng nhiệm vụ: đạo cụ không gian x1, 2.000.000 tích phân x8, 1.000.000 tiền mặc hoặc vàng miếng có giá trị tương đương x8.
Link đăng ký: Trung tâm Nhiệm Vụ Treo Thưởng Của Cục quản lý trò chơi .
Lầu 1: Mau mau! Còn nóng hổi đây!
Lầu 2: Có đại thần nào phân tích thử xem nhiệm vụ này có nên nhận không?
Lầu 3: Lăng Trường Dạ và Nhị Oa, tổ hợp trí lực và vũ lực hả? Không biết Lăng Trường Dạ mạnh cỡ nào, Nhị Oa thì lúc kỹ năng bùng nổ rất mạnh, nhưng nó không muốn dùng, cho nên lúc nguy hiểm đừng mong chờ nó cứu, còn có cả Hạ Bạch này nữa, mà khoan, Hạ Bạch là ai vậy? Tóm lại, độ khó của trò chơi là năm sao, có người chơi đội Công Kiên thì giảm còn bốn sao (bỏ qua Hạ Bạch), bốn sao thì các cậu tự xem xét rồi chọn đi.
Lầu 4: Mới có hai nhóm người chơi chết trong đó, tổng cộng có hai người chơi kỳ cựu, mà độ khó đã lên tới năm sao rồi sao?
Lầu 5: Nếu cậu biết thôn Ngũ Cô là nơi nào thì sẽ không nói nó không đáng giá năm sao đâu.
Lầu 6: Thôn Ngũ Cô là đâu vậy?
Lầu 7: Tôi lên mạng tra thử rồi, thành phố Đại Thái này do vị trí địa lý, quanh năm ẩm ướt, khí độc dày đặc, được mệnh danh là "nơi khí độc ". Thành phần cư dân nơi đây phức tạp, có rất nhiều truyền thuyết dân gian. Thôn Ngũ Cô là một sơn thôn hẻo lánh ở thành phố Đại Thái, đến nay vẫn chưa có đường xá đi lại, lạc hậu và khép kín, nghe qua thì đúng là không đơn giản.
Lầu 8: Vậy thì người chơi hệ chữa trị mau đăng ký đi, đạo cụ không gian dễ như trở bàn tay vậy!
Lầu 9: Trước khi đi nhớ mua thêm thuốc giải độc trong Trung tâm thương mại, người chơi nào có đạo cụ liên quan cũng có thể nhận nhiệm vụ.
…
Hạ Bạch nhìn thấy tên mình, trong lòng chợt dâng lên dự cảm chẳng lành, nhưng cậu vẫn xem qua bình luận của mọi người một chút, cao thủ thường ẩn mình trong dân gian, biết đâu được sẽ thấy thông tin hữu ích nào đó.
Xem sơ qua một lượt, cậu thoát khỏi bài đăng đó, quả nhiên thấy bài đăng đã bị đè xuống của mình lại bị đẩy lên lại.
《Chỉ có một mình tôi chú ý tới cậu thiếu niên ngơ ngác kia thôi sao?》
Lầu 143: Chủ thớt! Có thể cậu đã đào được báu vật thật rồi, người cậu nói chính là Hạ Bạch, là thành viên mới của đội Công Kiên đấy!
Đến lúc này Hạ Bạch mới phát hiện, có người đã tìm ra tên cậu, thậm chí còn tra ra cả chuyên ngành cậu học ở học viện y Hòa Bình.
Ghê thật.
Lầu 144: Hóa ra Hạ Bạch nhỏ vậy sao, vậy mà đã phá thành công ba trò chơi rồi ư? Nhìn cũng được đấy chứ.
Lầu 145: Hạ Bạch là thành viên nhỏ tuổi nhất đội Công Kiên sau Nhị Oa nhỉ, không biết kỹ năng của cậu ấy là gì.
Lầu 146: Mọi người đừng quên, cậu ấy gia nhập đội Công Kiên chỉ sau hai tháng bị cuốn vào trò chơi lần đầu, chắc chắn kỹ năng lợi hại lắm.
Lầu 147: Woa! Hóng quá!
Lầu 148: Ban đầu tôi còn đang do dự có nên nhận nhiệm vụ thôn Ngũ Cô hay không, bây giờ tôi muốn nhận lắm luôn, muốn xem thử kỹ năng của Hạ Bạch là gì.
Hạ Bạch: "..."
Đây là lần đầu tiên cậu bình luận trên Trung tâm giao lưu người chơi.
Lầu 150: Lầu 148 hãy suy nghĩ kỹ, trò chơi rất nguy hiểm, đừng để lòng tò mò hại chết mèo.
Sau khi bình luận xong, cậu thấy Lận Tường gửi tin nhắn cho mình.
Lận Tường: [Vừa thấy nhiệm vụ là tôi đăng ký luôn, chắc chắn là được. Người chơi hệ chữa trị mà bọn họ nói chẳng phải là tôi sao? Hahaha, lần này anh bao cậu.]
Không ngoài dự đoán, Lận Tường đã đăng ký thành công.
Tối thứ Sáu, Tống Thạch kéo Hạ Bạch vào một nhóm chat tên là [Thôn Ngũ Cô], trong nhóm có Lăng Trường Dạ, Nhị Oa và Lận Tường, đều đã là bạn bè trong danh sách của cậu.
Tống Thạch kéo cậu vào nhóm rồi thoát ra, trong nhóm còn ba nhân viên của Cục quản lý trò chơi, một người thuộc phòng Hậu Cần, một người thuộc phòng Thông Tin, người còn lại là nhân viên phục vụ của đội Công Kiên, cộng thêm ba người bọn họ, tổng cộng có mười bốn người.
Mười một người chơi tham gia nhiệm vụ Thôn Ngũ Cô đã tập hợp đông đủ.