Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 97



Đội Công Kiên - Diệp Cát Nguyệt: [Chào các người chơi, chúng ta sẽ tập trung tại khách sạn Đằng Việt vào lúc 10 giờ sáng mai ở thành phố Đại Thái, cùng nhau đi xe đến thôn Ngũ Cô. Người chơi nào gặp khó khăn trong việc di chuyển xin hãy liên hệ với tôi kịp thời nhé.]

Phòng thông tin - Hà Sam: [Mọi người có thể làm quen với nhau trong nhóm trước, vào trò chơi sẽ dễ phối hợp hơn. Nếu muốn, có thể đổi tên nhóm trước.]

Phòng hậu cần - Vương Sương: [Xe cứu thương đã sẵn sàng, mọi người có bất kỳ biểu hiện khó chịu nào về sức khỏe, cùng với các nhu cầu sinh hoạt khác đều có thể liên hệ với tôi.]

Tỉnh Diên: [Chào mọi người, tôi tên là Tỉnh Diên.]

Lận Tường: [Chào mọi người, tôi tên là Lận Tường, là người chơi hệ chữa trị.]

Những người chơi hệ chữa trị khi tham gia phó bản, thường sẽ chủ động công khai kỹ năng của mình. Bọn họ không có tính uy hiếp trong trò chơi nên rất được chào đón, ở một số phó bản giống như thôn Ngũ Cô, vừa nghe đã biết rất cần người chơi hệ chữa trị, những người chơi khác cũng sẽ chủ động bảo vệ bọn họ. Vì vậy, Lận Tường đã trực tiếp công khai kỹ năng của mình trong nhóm.

Tỉnh Diên: [Woa! Thật sự có người chơi hệ chữa trị này! Mong được đại lão che chở nhiều hơn trong trò chơi.]

Lận Tường: [Kỹ năng của tôi chủ yếu là thanh lọc, bị chém bị thương, đâm bị thương, mất máu… những trường hợp này tôi đều bó tay.]

Tỉnh Diên: [Thanh lọc tốt mà, rất hợp với phó bản Thôn Ngũ Cô đó.]

Những người khác trong nhóm chỉ chào hỏi qua loa, thậm chí có người còn không thèm chào hỏi, toàn bộ quá trình chỉ có hai người này nói chuyện phiếm trong nhóm, một người thích nói, một người là “vua” nịnh hót.

Chiều thứ sáu sau khi tan học, Lận Tường đến tìm Hạ Bạch lúc bốn giờ, đến bốn giờ bốn mươi, Hạ Bạch học xong tiết cuối cùng của tuần, bọn họ cùng nhau ra sân bay, hơn chín giờ tối thứ sáu đã đến khách sạn Đằng Việt.

Lúc này, Lận Tường vẫn đang vừa ăn tối vừa nói chuyện phiếm với Tỉnh Diên trong nhóm.

Hạ Bạch đã nhận được tư liệu của những người chơi lần này mà Tống Thạch gửi cho cậu.

Lần này có tổng cộng 11 người chơi, thông tin đăng ký của 8 người chơi nhận nhiệm vụ treo thưởng đều ở đây.

Có người ghi rất chi tiết, ngay cả kỹ năng cũng báo cáo đầy đủ, vừa nhìn là biết rất muốn tham gia nhiệm vụ treo thưởng lần này, hơn nữa còn là người chơi mới không lâu.

Có người chơi ghi thông tin rất đơn giản, chỉ có họ tên, nói qua loa mình có loại kỹ năng gì, thậm chí ngay cả địa chỉ cũng không có, vừa nhìn là biết là “lão làng” rồi, có lẽ còn có một số người chơi mang mục đích khác.

Nhân viên Phòng thông tin dựa trên tư liệu nội bộ của Cục quản lý trò chơi quản lý trò chơi, bổ sung và tổng hợp thông tin của họ, trở thành bản tư liệu trong tay Hạ Bạch.

Hạ Bạch cũng từng thắc mắc, tại sao nhiệm vụ treo thưởng lại chọn trúng tuyển trước, mà không phải chọn người ưu tú. Nếu chọn người ưu tú thì chắc chắn bọn họ sẽ điền kỹ năng chi tiết vào.

Tống Thạch: [Chọn người ưu tú đương nhiên là tốt, nhưng chữ “ưu tú” này là dựa trên lập trường của ai? Ban đầu cũng chọn người ưu tú, nhưng bên ngoài rất nhiều người nói Cục quản lý trò chơi quản lý trò chơi có thao tác mờ ám, chỉ dùng người chơi của Cục quản lý trò chơi, còn những đội ngũ người chơi có lập trường khác đều không dùng.]

Tống Thạch: [Chúng ta cần rất nhiều người chơi, nếu cứ luôn có ý kiến như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc người chơi đăng ký, đến lúc cần một lượng lớn người chơi lại không tìm được ai. Sau đó, nhiệm vụ treo thưởng đổi thành trúng tuyển trước, ai đến trước được trước.]

Vì vậy, thực ra trong này có thể lẫn vào người chơi có dụng ý khác.

Sáng hôm sau Lăng Trường Dạ mới đến khách sạn Đằng Việt, sau khi vào phòng tắm rửa thay quần áo, anh đi thẳng đến chiếc xe buýt lớn đỗ ở cửa khách sạn.

Hạ Bạch và Lận Tường đã ngồi sẵn trong xe, ngồi cạnh nhau ở hàng ghế cuối cùng.

Toàn bộ hàng ghế đầu trên xe đều là ghế đôi, chỉ có hàng ghế cuối cùng là có thể ngồi năm người. Sáng sớm Lận Tường đã đến xem xe, thấy tình huống trong xe như vậy bèn “xí” ngay hàng ghế cuối cùng cho bọn họ ngồi.

Dù sao thì thời gian di chuyển dự tính cũng mất ba tiếng, thời gian dài như vậy, đương nhiên là phải ngồi cùng nhau, vừa có thể cùng ăn uống, vừa có thể nói chuyện phiếm.

Vừa nhìn thấy Lăng Trường Dạ, Hạ Bạch vội vàng vẫy tay với anh.

Lúc Lăng Trường Dạ lên xe, mọi người trên xe đều nhìn anh, anh cũng đảo mắt nhìn một vòng, cười gật đầu chào hỏi với hai người đang nhìn mình, sau đó đi đến hàng ghế sau ngồi xuống.

“Uống cà phê không?” Hạ Bạch một tay cầm ly trà sữa trân châu sợi khoai môn của mình, một tay đưa cho anh một ly cà phê, cậu luôn cảm thấy anh sẽ không thích uống trà sữa, cho nên lúc Lận Tường đi mua trà sữa, cậu đã bảo mua thêm một ly cà phê.

Hạ Bạch và Lận Tường mỗi người một ly trà sữa, ngay cả Nhị Oa ngồi bên cửa sổ cũng đang ôm một ly trà sữa, dùng thìa xúc trân châu sợi khoai môn ăn ngon lành.

Bên cạnh bọn họ còn có hai túi lớn đồ ăn vặt, nhìn sơ qua cứ ngỡ bọn họ đi dã ngoại không đấy.

“Cảm ơn.” Lăng Trường Dạ nhận lấy ly cà phê rồi ngồi xuống.

Hạ Bạch nói: “Lận Tường mua đó, cậu ấy còn mua rất nhiều đồ ăn vặt nữa, chúng ta có thể ăn trên đường.”

“Chào đội trưởng Lăng! Em là Lận Tường, là bạn thân nhất của Hạ Bạch.” Lận Tường lập tức chào hỏi Lăng Trường Dạ, đôi mắt sáng rực nhìn anh.

Tuy rằng cậu ta đã gặp Hoa Hạo Minh, cũng từng gặp Nhị Oa – ngôi sao nhỏ của đội Công Kiên, nhưng khi gặp Lăng Trường Dạ vẫn rất kích động, đây chính là đội trưởng đó, “Hồi bé em từng gặp anh một lần, ở một buổi tiệc tối đó. Không ngờ vài năm sau, anh đã trở thành đội trưởng đội Công Kiên rồi!”

Hạ Bạch: “…”

Cậu quên mất, hai người này đều là con nhà giàu.

Tiệc tối, nghe cứ y như trong tiểu thuyết ấy, quả nhiên có chút thần kỳ.

Lăng Trường Dạ quay đầu nhìn Lận Tường, Lận Tường rất cao, vóc người không gầy gò như thiếu niên mười mấy tuổi thường thấy, mà rất rắn chắc, trên tay đeo một chiếc đồng hồ cơ có giá trị, lông mày rậm, mắt to, trông rất rạng rỡ.

Lăng Trường Dạ không nhớ ra trong ký ức của mình có người này, mỉm cười nói: “Chào cậu, tôi là đội trưởng của Hạ Bạch, không ngờ lại trùng hợp như vậy.”

“Vâng ạ! Em nghe Hạ Bạch và Hoa ca nhắc đến anh rồi ạ.” Lận Tường rất tự nhiên bắt chuyện với anh, “Em từng cùng Hạ Bạch và anh Hoa tham gia phó bản Học viện y Hòa Bình, hôm đó em và anh Hoa đưa Hạ Bạch đến trường làm thủ tục nhập học, thế là cánh cửa thế giới trò chơi của em mở ra từ đó.”

“Hoa Hạo Minh?” Lăng Trường Dạ đôi lúc trông có vẻ khó gần, nhưng phần lớn thời gian, anh đều tỏ ra rất lịch sự và ôn hòa, có thể ngồi xuống cười nói với người khác bất cứ lúc nào, “Cậu ta nói gì về tôi với mọi người?”

“…”

Lận Tường: “Em đột nhiên nhớ ra, anh Hoa hình như cũng không nói gì về anh cả, chỉ là trong lúc nói chuyện phiếm, chúng em ngầm công nhận đội trưởng Lăng là một người rất mạnh.”

Hạ Bạch rất muốn thả tim cho Lận Tường.

Thật biết cách nói chuyện!

“Ừm.” Lăng Trường Dạ nói: “Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó, chắc là giống lúc cậu ta đến chỗ Hạ Bạch ăn lẩu.”

Hạ Bạch lập tức cúi đầu, hút một ngụm trà sữa, một viên trân châu khoai môn to bị kẹt trong ống hút.

“Ơ, em cũng muốn ăn lẩu chung, em chưa từng ăn lẩu cùng Hạ Bạch, mấy năm nay ngày nào cũng thấy Hạ Bạch ăn cơm trắng.” Lận Tường nói.

Lăng Trường Dạ: “Ngày nào cũng thấy, xem ra quan hệ của hai người rất tốt.”

“Vâng ạ! Đội trưởng Lăng, để em kể anh nghe, Hạ Bạch rất tốt với em, chuyện này phải bắt đầu từ một lần mộng du…”

Hạ Bạch: “…”

Cậu cố gắng hút viên trân châu khoai môn ra, dùng sức nhai.

Lận Tường dùng hai mươi phút, tóm tắt những điều đặc sắc nhất trong tình bạn của mình với Hạ Bạch, sau đó kết luận một cách đầy cảm xúc: “Hạ Bạch thật sự rất tốt, nếu cậu ấy là con gái, chắc chắn em sẽ cầu hôn cậu ấy.”

Hạ Bạch: “…”

Lăng Trường Dạ mỉm cười nhìn Hạ Bạch, không nói gì.

Đến mười giờ sáng, tất cả người chơi đã đến đông đủ.

Diệp Cát Nguyệt đứng cạnh tài xế, nói: “Chào mọi người, tôi là Diệp Cát Nguyệt, người phục vụ mọi người trong chuyến đi lần này, bây giờ chúng ta sẽ khởi hành đến thôn Ngũ Cô. Thôn Ngũ Cô nằm ở vị trí khá hẻo lánh, toàn bộ hành trình có thể mất ba tiếng, trong đó có một đoạn đường khá gập ghềnh, nếu mọi người có chỗ nào không thoải mái, xin hãy nói với tôi bất cứ lúc nào, phía sau chúng ta có một chiếc xe cứu thương của Cục quản lý trò chơi.”

“Nếu không có vấn đề gì, chúng ta xuất phát thôi.”

Bọn họ ngồi trên một chiếc xe buýt cỡ trung bình rất bình thường, chiếc xe buýt rời khỏi khách sạn Đằng Việt một cách lặng lẽ, đi về phía Tây Nam thành phố Đại Thái.

Sau khi xe bắt đầu chạy, những người chơi ngồi trong xe cũng không trò chuyện sôi nổi, sau khi giới thiệu tên tuổi cho nhau xong, mọi người đều trở nên im lặng.

Mọi người đến từ khắp nơi trên đất nước, có người vừa mới xuống máy bay, mệt mỏi vì say xe, vừa ngồi xuống một lúc đã ngủ thiếp đi.

Lận Tường thấy vậy, không tiếp tục kể về tình bạn của mình và Hạ Bạch nữa. Hạ Bạch thở phào nhẹ nhõm, thảnh thơi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một tiếng đầu tiên, họ không cảm thấy gì, trong xe rất thoải mái, có người chơi ngủ, có người chơi đeo tai nghe nghe nhạc. Một tiếng sau, xe buýt rời khỏi thành phố, họ mới cảm nhận được đây chính là vùng đất chết chóc.

Núi non trùng điệp, sương mù giăng lối, cây cối um tùm che kín bầu trời, trên đường đi có thể thấy rất nhiều khu rừng nguyên sinh.

Nửa tiếng sau, con đường bắt đầu trở nên gập ghềnh.

“Con đường này thật là xóc, tôi sắp nôn rồi.”

“Thôn Ngũ Cô nằm ở nơi hẻo lánh, đâu thể nào xuống xe đi bộ được, ráng chịu thêm chút nữa đi.”

“Sao không dùng trực thăng?”

“Làm vậy thì phô trương quá, ngày mai lên hot search là cái chắc.”

Những người chơi đang ngủ cũng bị xóc nảy đến mức tỉnh giấc.

Nhóm Hạ Bạch thì không cảm thấy gì, bọn họ vừa đi vừa ăn uống, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, ngay cả Nhị Oa cũng không hề khó chịu, thậm chí còn ôm ly cà phê giấy đựng em gái Tuyết Mộc, để cho cô ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

Sau một tiếng đồng hồ xóc nảy, cuối cùng xe buýt cũng đến thôn Ngũ Cô.

Thôn Ngũ Cô là một thôn làng nhỏ, được xây dựng dựa lưng vào núi, bốn phía đều là núi, chỉ có một con đường đất duy nhất nối liền với thế giới bên ngoài.

Chiếc xe buýt chạy trên con đường đất, làm bụi bay mù mịt, sau đó dừng lại ở phía Tây thôn Ngũ Cô.

Diệp Cát Nguyệt nói: “Hiện tại chúng ta cơ bản có thể xác định map trò chơi của thôn Ngũ Cô nằm ở góc Tây Bắc của thôn, hiện tại nơi đó đang bị phong tỏa tạm thời, lát nữa mọi người cứ đi theo con đường này, đi thẳng vào trong là có thể vào trò chơi.”

Mười một người bước xuống xe, không khí nơi đây ẩm ướt, nhưng cũng không lạnh vào những ngày cuối tháng 11.

Những ngôi nhà sàn bằng gỗ được xây dựng thoai thoải theo sườn núi của thôn Ngũ Cô, một dòng sông chảy từ trên núi xuống chia ngôi làng thành hai nửa, hiện tại họ đang ở phía tây con sông.

Vài người dân trong thôn đang nhìn bọ họ, cũng không biết Cục quản lý trò chơi quản lý trò chơi dùng lý do gì để phong tỏa nơi này, trông họ có vẻ đề phòng, nhưng cũng không đến mức sợ hãi, thậm chí còn có người đứng xem náo nhiệt.

Phía trước cách đó không xa là hàng rào cảnh báo, có vài người đang đứng nói chuyện.

Hạ Bạch đi đến gần, nhìn thấy một người không ngờ tới, “Chị Vưu Nguyệt?”

Vưu Nguyệt lập tức quay đầu lại, sửng sốt nhìn cậu một cái, sau đó nhanh chóng dời mắt đi.

Quả nhiên là cô.

“Mọi người quen nhau à?” Người canh giữ hàng rào cảnh báo là người của Cục quản lý trò chơi quản lý trò chơi, nhận ra Hạ Bạch là người đến phá trò chơi, thấy Hạ Bạch quen biết người này, anh ta thở phào nhẹ nhõm, “Cô ấy nói cô ấy là người chơi, muốn vào trong, nhưng không đưa ra được chứng cứ.”

Theo quy định của Cục quản lý trò chơi, người bình thường không thể vào những nơi bị phong tỏa vì trò chơi, nhưng không cấm người chơi. Những người chơi biết về trò chơi, biết nơi này có map trò chơi, muốn vào là có thể vào.

Người này nói cô tlà người chơi, nhưng lại không đưa ra được chứng cứ, sao lại không có chứ? Cho dù không đăng ký ở Cục quản lý trò chơi quản lý trò chơi, thì cứ đưa app trò chơi trong điện thoại cho anh ta xem là được rồi.

Nhưng mà, cô ta nói điện thoại của cô ta bị mất rồi.

‘’…”

Nghe nhân viên công tác nói xong, Hạ Bạch hiểu ra vì sao Vưu Nguyệt không trả lời tin nhắn của cậu.

Điện thoại của cô bị mất rồi, cũng không biết làm cách nào mà cô đến được đây, Hạ Bạch nhìn thấy đôi giày của cô đã bị mòn rách, lộ ra ngón chân bê bết máu.

‘’Chị ấy là người chơi, tôi có thể làm chứng, tôi và chị ấy từng bị cuốn vào một trò chơi, còn có đội trưởng Lăng nữa.” Hạ Bạch không hỏi Vưu Nguyệt gì thêm, trực tiếp nói với nhân viên công tác.

‘’Được, được.” Nhân viên công tác rất tin tưởng cậu, nói đúng hơn là rất tin tưởng Lăng Trường Dạ, anh ta thu dải phân cách lại, để Vưu Nguyệt đi vào trong cùng nhóm người chơi này.

Nhân viên công tác đã nói với cô rồi, Hạ Bạch không muốn nói lại là vào trong có khả năng bị cuốn vào trò chơi, chỉ hỏi: “Chị Vưu Nguyệt, sao chị lại ở đây?”

Vưu Nguyệt chỉ vào một ngôi nhà sàn cũ nát ở phía trước, nói: “Tôi từng sống ở đây, muốn quay về xem sao.”

Có những người chơi khác ở đây, Hạ Bạch không hỏi cô có phải từng sống cùng Vưu Mạc Hàn và Thạch Đan Phượng hay không, chỉ gật đầu.

*

Đây là lần đầu tiên Hạ Bạch tìm kiếm trò chơi, cậu không biết phải làm thế nào.

Lăng Trường Dạ thì có kinh nghiệm hơn, anh dời mắt khỏi Vưu Nguyệt, nói: “Trò chơi thường tập trung ở những nơi kín đáo, chúng ta chia nhau ra, lần lượt đi vào từng ngôi nhà sàn này.”

Góc Tây Bắc thôn Ngũ Cô bị phong tỏa bởi hàng rào cảnh báo chỉ có năm ngôi nhà sàn, họ lần lượt đi vào từng nhà một cũng không mất bao nhiêu thời gian, đến khi vào ngôi nhà thứ ba thì không thể đi ra được nữa.

Bọn họ chủ động bước vào trò chơi, không còn hoảng loạn như lúc bị trò chơi cuốn vào, bình tĩnh chờ đợi trạng thái bị tỏa định kết thúc.

【Trò chơi khởi động lại kết thúc, map thường thôn Ngũ Cô đã được làm mới, chào mọi người đến với Thôn Ngũ Cô.】

【Nửa năm gần đây, thôn Ngũ Cô liên tiếp có người mắc bệnh, nguyên nhân chưa rõ, thôn dân hoang mang lo sợ. Lần này các nhân viên y tế vào thôn là để điều tra rõ nguyên nhân gây bệnh, chúc mọi người thuận lợi.】

【Chào mừng ngài, Người Nhặt Xác Hạ Bạch.】