Giờ thì đến lúc đổi vai rồi.
Hơn nữa, tôi nói toàn bộ đều là sự thật.
Sắc mặt ông nội càng lúc càng khó coi.
Ông vỗ mạnh xuống bàn.
"An Lập Thịnh! Bao nhiêu năm qua, chuyện ăn chơi trác táng của mày, tao còn có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Nhưng có một điều, lợi ích của An thị—không ai được phép xâm phạm!"
An Lập Thịnh giật mình, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.
"Ông nội, ông đừng nghe nó nói bậy—"
Chưa kịp nói hết câu, ông đã cầm gậy ba-toong, mạnh tay gõ vào đùi anh ta, giọng nghiêm nghị:
"Mày tưởng tao không biết những chuyện mày đã làm sao?!"
"Mấy năm nay, mày làm công ty lỗ bao nhiêu rồi hả?!"
"Ta thấy, chức trưởng phòng kinh doanh này, tốt nhất là giao lại cho em gái mày!"
An Lập Thịnh cúi đầu, sắc mặt âm u như bị phủ một tầng mây đen.
Bữa tiệc diễn ra không mấy vui vẻ.
Suốt bữa ăn, ánh mắt anh ta tràn ngập oán độc, liên tục lướt qua tôi.
Không sao, sớm muộn gì mọi chuyện cũng sẽ ngã ngũ.
10
Chẳng bao lâu sau, có lẽ tình hình của Giang thị đã quá nguy kịch, tôi nghe tin Giang Hoán đang vay tiền khắp nơi.
Nhưng thật đáng tiếc, tương lai của Giang thị vốn đã nhìn thấy đáy, chẳng ai ngu ngốc ném tiền vào một cái hố không đáy như vậy.
Cuối cùng, Giang thị chính thức tuyên bố phá sản.
Trên tin tức giải trí.
Cả ba người nhà họ Giang, mặt mày ủ rũ, tay xách nách mang những túi lớn túi nhỏ, chật vật dọn ra khỏi biệt thự xa hoa.
Sắc mặt ai cũng khó coi hơn cả người kia.
Mang trên mình khoản nợ khổng lồ, cuối cùng họ chỉ có thể chuyển đến nhà ở xã hội, bắt đầu cuộc sống lao động kiếm sống qua ngày.
Mà lúc này, Lục Dao Dao thì chẳng thấy tăm hơi đâu.
Nhưng tôi không vội.
Dù sao thì, dạo gần đây anh họ tôi cũng mất dạng.
Ông nội tức giận đến mấy ngày không nở nổi một nụ cười, bác trai bác gái thì lo sốt vó.
Không ai biết anh ta ta đang ở đâu, đang làm gì.
Nhưng tôi thì biết.
Năm đó, tôi đã chu cấp cho Lục Dao Dao suốt bao năm trời. Nhờ những bà giúp việc từng chăm sóc cô ta, tôi đã thu thập được không ít tin tức thú vị.
Ví dụ như, trong suốt những năm cấp ba, cô ta chẳng hề đặt tâm trí vào chuyện học hành.
Ban đầu, cô ta thử kết giao với vài công tử nhà giàu trong trường, nhưng chẳng ai để mắt đến.
Đến mùa hè năm lớp 11, khi đến nhà tôi làm thủ tục tài trợ, cô ta ở lại vài ngày rồi lập tức dính lấy anh họ tôi—An Lập Thịnh.
Bao năm qua, hai người dây dưa không dứt.
Sau kỳ thi đại học, lúc đến thành phố A, cô ta cũng từng chủ động tìm đến anh ta.
Tôi nghĩ đến cái tính trăng hoa của An Lập Thịnh—một kẻ được nuông chiều từ bé, lúc nào cũng coi phụ nữ như trò tiêu khiển.
Bên cạnh anh ta chưa bao giờ thiếu đàn bà, mà Lục Dao Dao lại chẳng có bản lĩnh để trở thành duy nhất.
Vậy nên, sau một đêm vui vẻ, An Lập Thịnh chẳng hề hứa hẹn điều gì với cô ta.
Cô ta thất vọng, mất hết hy vọng vào anh ta, bèn quay sang nhắm đến vị hôn phu của tôi.