Người Ở Bên Lại Là Cô Ấy

Chương 13



Nói thế nào nhỉ…

Một người không nên tham lam quá nhiều thứ không thuộc về mình, nếu không sẽ dễ rơi vào những ảo tưởng nguy hiểm.

Tôi đã cho cô ta quá nhiều, đến mức khiến cô ta ngày càng khao khát những thứ lớn hơn.

Bây giờ, có lẽ vì Giang thị đã phá sản, cô ta không còn tìm thấy điểm tựa tài chính ở Giang Hoán, nên chỉ có thể quay về cánh cửa cuối cùng.

Mà An Lập Thịnh, xưa nay vốn chưa từng từ chối phụ nữ.

Hôm qua, có người báo lại với tôi rằng An Lập Thịnh và Lục Dao Dao đã vào khách sạn.

Sau đó, còn có thêm mấy cô tình nhân khác của anh ta cùng nhập cuộc.

Chậc, chơi bời như thế, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng thôi.

11

Ngày An Lập Thịnh trở về nhà, anh ta đã gầy đi trông thấy.

Bác trai bác gái đau lòng không thôi, hết lời quan tâm hỏi han.

Còn tôi? Tôi chỉ tập trung vào công việc, tiếp tục tạo ra giá trị lớn hơn cho An thị.

Ông nội vẫn thường xuyên răn dạy An Lập Thịnh, đôi khi còn nổi nóng đánh anh ta mấy cái.

Nhưng anh ta đã đắm chìm trong sắc dục đến mức không thể cứu vãn.

Thay vì ra tay xử lý Lục Dao Dao ngay lập tức, tôi lại thích ngồi yên xem bọn họ cắn xé lẫn nhau hơn.

Ngọn lửa này đang ngày càng lớn dần, và việc của tôi chỉ là đứng bên kia bờ sông, khoanh tay thưởng thức.

Dù sao thì, tôi tin rằng Lục Dao Dao là một cô gái "thông minh" và "có chí tiến thủ", chắc canh ta cô ta sẽ tự tìm được con đường thoát thân cho mình.

Và đúng như dự đoán.

An Lập Thịnh lại nhiều ngày không về nhà.

Người của tôi báo về rằng anh ta cùng Lục Dao Dao đi vào khoa sản của bệnh viện.

Sau đó, anh ta bước ra với khuôn mặt đen như đáy nồi, còn Lục Dao Dao thì trông đầy phấn khích và kích động.

Trùng hợp thay, một người bạn của tôi là bác sĩ chính tại bệnh viện đó.

Tôi nhờ anh ta kiểm tra giúp một chút.

Kết quả không ngoài mong đợi—Lục Dao Dao đã có thai.

Tôi không biết bọn họ định giải quyết chuyện này ra sao.

Nhưng có lẽ, họ cũng chẳng còn cơ hội nữa rồi.

Tôi soạn một tin nhắn nặc danh, gửi một tin đa phương tiện (MMS) đến cho chị dâu đang đi du lịch nước ngoài.

Trong đó là hình ảnh An Lập Thịnh ở khách sạn, cùng đám "vợ bé" của anh ta vui chơi thâu đêm suốt sáng.

Ngay sau đó, tôi cũng gửi kèm hồ sơ khám thai của Lục Dao Dao cho chị ta.

Nội dung tin nhắn chỉ có một câu:

"Xin lỗi nhé, chị dâu. Anh Lập Thịnh nói rằng, đợi con tôi lớn lên, anh ấy sẽ rước tôi về nhà và đuổi chị—con mụ vợ già đó—ra đường."

Vài giây sau, điện thoại của tôi bắt đầu rung liên tục.

Chị dâu gọi điện như điên, tôi chỉ nhìn màn hình, nhếch môi cười, rồi thản nhiên bấm từ chối cuộc gọi.