Người Ông Của Tôi

Chương 17



Người khác học cao học thì sẽ ảnh hưởng đến thu nhập. Nhưng tôi có thể viết tiểu thuyết, vừa học vừa kiếm tiền. Kiếm tiền rồi học xong luôn. 

 

Bạn cùng phòng đều khuyên tôi: "Cậu mà không thi cao học thì phí quá!" 

 

Vì phải chuẩn bị cho kỳ thi, tôi giảm bớt số lần về nhà. Năm đó, cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh ba điểm. Nhà ăn, thư viện và lớp học. 

 

Ông nội sợ ảnh hưởng đến việc học của tôi, cũng ít gọi video cho tôi.

 

Giờ thì làng cũng có dịch vụ chuyển phát nhanh rồi, thỉnh thoảng tôi mua ít đồ gửi về.

 

Mỗi lần nhận được đồ, ông đều nhắn tin Wechat cho tôi, bảo tôi đừng lãng phí tiền.

Mỗi lần tôi hỏi thăm sức khỏe ông, ông đều bảo khỏe lắm, bảo tôi đừng lo.

 

Hai tháng trước kỳ thi, camera điện thoại của ông bị hỏng, mỗi lần gọi điện đều gọi thoại. Sắp đến ngày thi, ông hỏi tôi: "Chuẩn bị thế nào rồi?"

 

"Cũng tạm ạ!"

 

"Đừng tạo áp lực cho mình. Thi đỗ thì tốt, không đỗ thì năm sau thi lại, không có gì to tát cả."

 

"Vâng ạ!"

 

Ông nội hỏi dồn: "Vậy thi xong cháu về nhé?"

 

"Ông ơi, có phải ông có chuyện gì giấu cháu không?"

 

Ông nội lắc đầu: "Không có gì, chỉ là nhớ cháu thôi mà. Cháu đừng lo, ông khỏe lắm! Đợi cháu về, ông hầm canh gà ác cho cháu."

 

Vậy mà khi tôi thi xong môn cuối cùng bước ra, tôi nhận được điện thoại của mẹ.

 

"Thi xong rồi à? Con mau đến đây đi, ông nội con đang ở bệnh viện huyện."

 

Đầu óc tôi như nổ tung. Khi tôi đến bệnh viện nhìn thấy ông nội, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

 

Ông gầy đi rất nhiều, người chỉ còn da bọc xương, má hóp lại. Ông giơ bàn tay đang truyền dịch lên, nhẹ nhàng vuốt má tôi: "Khóc gì đấy, ông vẫn khỏe mà."

 

Khỏe cái gì mà khỏe. Bác sĩ nói ông bị ung thư dạ dày. Có lẽ đã tiến triển đến giai đoạn hai rồi. 

 

Nhưng may mắn là trong tỉnh của chúng ta có bệnh viện điều trị ung thư dạ dày rất uy tín. Nếu đưa đi cứu chữa, tỷ lệ sống sót sẽ rất cao, sau này chăm sóc tốt, có thể sống trên năm năm. 

 

Mẹ tôi vội vàng hỏi: "Vậy phải cần bao nhiêu tiền?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Theo ước tính của tôi, giai đoạn đầu ít nhất phải chuẩn bị tám vạn tệ, nhưng sau này có thể được bảo hiểm chi trả một phần, phần tự trả cũng không nhiều." 

 

Mẹ tôi thở dài thườn thượt: "Tám vạn tệ, biết kiếm đâu ra nhiều tiền thế." 

 

Cô tôi cũng đến. Cô thở dài: "Mấy năm nay lưng ông Lưu không tốt, hai đứa con đi học cũng tốn tiền, cô cũng không lo được nhiều thế, cô chỉ có thể góp bốn vạn tệ thôi." 

 

Tôi vội vàng nói: "Con có, con sẽ tìm cách." 

 

Đúng lúc này, từ phía sau truyền đến giọng nói của ông nội: "Không chữa nữa, ông không chữa nữa! Linh Linh, cháu đi làm thủ tục xuất viện cho ông."

 

Tôi đuổi theo ông vào phòng bệnh, giữ c.h.ặ.t t.a.y ông khi ông đang thu dọn hành lý: "Ông ơi, chữa, chúng ta nhất định phải chữa. Ông đã hứa với cháu, sẽ sống đến trăm tuổi, sẽ nhìn cháu kết hôn sinh con bế cháu, ông không thể nuốt lời được." ... 

 

Tôi nắm tay ông, nghẹn ngào không thành tiếng. Nước mắt ông cũng lăn dài.

 

“Nhưng ông già rồi, không đáng để lãng phí tiền bạc, cả đời cháu còn dài, ông không muốn trở thành gánh nặng của cháu."

 

Tôi lắc đầu nguầy nguậy: "Ông ơi, ông không phải gánh nặng của cháu. Ông là chỗ dựa của cháu, là bến đỗ của cháu, có ông cháu mới có nhà. Nếu không có ông, cháu sẽ chỉ còn một mình cô đơn. Cháu cố gắng học hành kiếm tiền như vậy, chính là vì bây giờ, vì lúc ông cần tiền, cháu có thể đưa ra."

...

 

Ông nội bị tôi thuyết phục. Toàn bộ chi phí phẫu thuật đều do tôi chi trả.

 

Cô cũng rất khó khăn mấy năm nay. Hồi nhỏ, bố mẹ luôn nói cô coi thường nhà chúng tôi.

 

Đúng là như vậy. Nhưng lòng người rất phức tạp. Hồi tôi học cấp hai cấp ba, sức khỏe tôi yếu, cô cũng hỏi thăm nhiều người, tìm cho tôi nhiều phương thuốc dân gian.

 

Mỗi lần ông đưa tôi đi khám bệnh, cũng là cô tiễn ông ra xe khách.

 

Mẹ tôi rất ngạc nhiên: "Con đi học mà kiếm được nhiều tiền thế? Ông con tuổi đã cao thế này rồi, phẫu thuật cũng chưa chắc sống được, cần gì phải..."

 

Tôi trừng mắt nhìn mẹ: "Mẹ im đi! Ông nhất định sẽ sống, nhất định sẽ sống."

 

Ông nội được chuyển đến bệnh viện tốt nhất. Năm đó, chúng tôi đón năm mới trong bệnh viện.

 

Bác sĩ nhanh chóng sắp xếp ca phẫu thuật. Trời thương xót. Ca phẫu thuật thành công. Tuy ông nội bị cắt bỏ một phần dạ dày, sau này ăn uống sẽ bị ảnh hưởng, nhưng tính mạng đã được giữ lại.

Chỉ cần tuân thủ lời bác sĩ, nghỉ ngơi thật tốt, ông có thể sống thêm nhiều năm nữa.

 

Khi xuất viện, ông nội nhìn tờ hóa đơn dài dằng dặc, thở dài: "Linh Linh à, ông già rồi, trở thành gánh nặng của con mất thôi."

 

Cháu khoác tay ông, cười nói: "Hồi cháu còn bé, chẳng phải cháu cũng là gánh nặng của ông sao? Ông chưa bao giờ bỏ rơi cháu, cháu cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi ông."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com