Mẹ tôi dỗ em trai ăn cơm, cũng phụ họa theo: "Tôi cũng nghĩ vậy, Linh Linh sức khỏe yếu, làm sao mà tập trung học hành được, chỉ tốn tiền vô ích. Bố à, chi bằng dồn tiền cho Kim Hoa học còn hơn."
Ông nội nhấp một ngụm rượu trắng, nói chắc nịch: "Chỉ cần Linh Linh thi đỗ, tôi sẽ lo cho cháu học!"
Ngay lúc đó, điện thoại Motorola của bố vang lên, là cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm.
"Có phải phụ huynh của Bành Linh không? Kết quả thi cấp ba có rồi đấy!"
Ông nội giật lấy điện thoại, vội vàng hỏi: "Linh Linh có đỗ không?"
Ông tuổi cao, không quen áp tai nghe điện thoại, giục bố bật loa ngoài cho ông. Thế là giọng nói của giáo viên chủ nhiệm vang vọng khắp bàn tiệc.
"Đỗ rồi, Bành Linh thi được hạng nhì toàn huyện, con bé nhà bác giỏi thật đấy..."
Cô giáo chưa dứt lời, mẹ tôi đã kinh ngạc ngắt lời: "Hạng nhì toàn huyện, cô không nhầm đấy chứ..."
"Sao có thể nhầm được, bảng xếp hạng mỗi trường đều được phát một bản mà."
Cả phòng khách sững sờ. Thật ra chính tôi cũng bất ngờ. Hồi đó huyện chưa từng tổ chức thi chung, tôi không ngờ mình có thể thi cao đến vậy.
Chỉ có ông nội là vừa tự hào vừa xúc động: "Tôi đã nói Linh Linh nhất định đỗ mà."
Mặt ông rạng rỡ, mắt rưng rưng, xoa đầu tôi: "Cố gắng học hành, thi vào trường đại học tốt, sau này dẫn ông đi xem thế giới bên ngoài nhé."
Nếu chỉ thi được điểm bình thường, họ hàng có lẽ sẽ khuyên ông nội đừng lãng phí tiền bạc nữa.
Nhưng tôi lại là á khoa toàn huyện. Sau cơn chấn động, họ hàng bắt đầu thay đổi thái độ.
"Linh Linh sao mà giỏi thế!"
"Á khoa toàn huyện, con bé này một chân đã bước vào đại học rồi."
"Linh Linh sức khỏe yếu là bệnh nhà giàu, chứng tỏ con bé sau này sẽ đại phú đại quý đấy."
Ngay cả bố mẹ tôi cũng đổi giọng: "Nếu ông nội đã muốn lo cho con, vậy con cứ tiếp tục học đi."
Những ngày đó, ông nội rất phấn khởi. Bước đi cũng thẳng lưng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dân làng trêu ông: "Ông già Bành dạo này tinh thần phơi phới nhỉ, trông trẻ ra cả chục tuổi đấy!"
Ông nội cười ha hả: "Đương nhiên rồi! Tôi đã hứa với Linh Linh là sẽ sống đến trăm tuổi, sau này còn nhờ phúc của nó!"
Quá nhiều lời khen ngợi và nịnh bợ khiến tôi có chút lâng lâng. Lúc đó, tôi có một ảo giác rằng, tương lai tươi sáng đang ở ngay trước mắt.
Vào thời điểm đó, trường Trung học Trường Tuyền tốt nhất thành phố đã mở lời mời tôi.
Dù sao cũng là học nội trú, đi đâu cũng vậy. Tôi muốn đến một trường trung học tốt hơn, đến một thành phố lớn hơn để mở mang tầm mắt.
Tôi nghĩ rằng, Trường Tuyền sẽ khiến tôi tỏa sáng rực rỡ. Nhưng khi vào học rồi mới phát hiện, á khoa toàn huyện, ở đây chẳng là gì cả.
Hầu như tất cả học sinh vào đây đều từng là những người xuất sắc. Con gà đầu đàn như tôi đến đây, thậm chí còn không bằng đuôi phượng.
Vào kỳ nghỉ hè, tất cả bọn họ đều đi học thêm. Ít nhất, cũng tự học trước sách giáo khoa lớp mười. Chỉ có tôi, vẫn như hồi cấp hai, không chuẩn bị gì cả.
Bài thi kiểm tra đầu vào, tôi xếp thứ mười từ dưới lên của lớp. Tôi sẽ không bao giờ quên được câu nói mà giáo viên chủ nhiệm đã nhẹ nhàng nói với tôi khi đưa bài thi cho tôi.
"Chất lượng dạy học ở huyện các em, bình thường thật đấy."
Hồi tiểu học và cấp hai, tôi luôn là bảo bối trong mắt thầy cô, là đối tượng được họ chăm sóc đặc biệt.
Nhưng ở đây, tôi nhỏ bé như hạt bụi. Sự khác biệt quá lớn này, đối với một đứa trẻ mười sáu tuổi, thật sự rất tàn nhẫn.
Hầu hết học sinh ở trường đều là người thành phố. Họ đều mang giày Adidas Nike, tệ lắm cũng là Anta Lining.
Còn tôi, đi đôi giày vải mua ở thị trấn giá mười lăm tệ. Chưa đầy một tuần, bên hông giày đã hở keo, tôi mua keo 502, dán đi dán lại.
Có lần mưa lớn, tôi chạy từ nhà ăn về lớp. Giày ướt sũng. Bước một bước, tất cả vớ đều ướt nhẹp.
Bạn cùng phòng nói: "Cậu mau về ký túc xá thay đôi giày khác đi."
Tôi rụt chân vào dưới ghế, lắc đầu: "Không sao, lát nữa là khô thôi."
Tôi chỉ có một đôi giày này, không có đôi nào khác để thay!
Tôi cũng rất muốn học hành tử tế. Thế là tôi hỏi bạn cùng bàn những câu không hiểu.
Cô ấy rất thờ ơ: "Câu này đơn giản mà, cậu đang lãng phí thời gian của tớ đấy. Nếu cậu không có nền tảng tốt, cuối tuần có thể đi học thêm."