Người Ông Của Tôi

Chương 6



 

Ông giữ vững người, quay lại bảo tôi: "Ở đây bụi lắm, cháu ra xa một chút kẻo sặc."

 

Sau khi chuyển xong xi măng, ông đến tìm tôi, đã phủi bớt bụi bám trên người.

 

Lát sau, cai thầu đi qua, cười hỏi: "Đây là cháu gái ông à?"

 

Ông vỗ vai tôi: "Cháu phải cố gắng học hành, ông già rồi không được nghỉ ngơi, đi làm cũng chỉ vì cháu thôi đấy!"

 

Ông nội xua tay: "Đừng nói bậy bạ!"

 

Đợi người kia đi khuất, ông mới nói: "Ông ở nhà cũng rảnh, ra đây làm chút việc cho khỏe người, đỡ bệnh tật."

 

Ông dắt chiếc xe đạp ra: "Đi thôi, về nhà. Ông đã đặt chân giò của bác Vương rồi, tối nay chúng ta làm bữa thật ngon."

 

Màn đêm như dòng sông mây cuồn cuộn dâng trào. Đã sang thu, đường núi hiu quạnh, thỉnh thoảng vọng lại tiếng chim đêm.

 

Tôi tựa đầu vào tấm lưng gầy guộc của ông. Cảm nhận rõ từng đốt xương sống mỏng manh.

 

"Ông ơi, ông phải sống đến trăm tuổi nhé?"

 

"Cháu nói chuyện buồn cười nhỉ, cả vùng mình làm gì có ai sống được đến tuổi đó."

 

"Nhưng cháu muốn ông sống thật lâu, để cháu có cơ hội báo hiếu."

 

Gió đêm thổi tung vạt áo ông, mang theo lời ông dịu dàng: "Được, vậy ông sẽ cố gắng sống đến trăm tuổi vì Linh Linh."

 

"Ông sẽ nhìn cháu học đại học, lấy chồng, sinh con bế cháu." Ông vừa nói vừa cười: "Đến lúc đó, ông sẽ thành ông tiên bất tử đấy!"

 

Không đâu, ông ơi. Cháu chỉ mong ông sống mãi bên cháu. Đợi cháu trưởng thành, cháu sẽ báo đáp ông gấp trăm ngàn lần.

 

Mang theo niềm tin ấy, cháu sẽ học thật giỏi.

 

Quả không phụ lòng người, kỳ thi cuối kỳ tôi đứng thứ hai toàn khối. Cô giáo chủ nhiệm cũng phải kinh ngạc: "Bành Linh, em có năng khiếu học hành đấy, phải cố gắng lên, đừng lãng phí tài năng trời phú!"

 

Thế gian muôn màu. Mỗi người đều có những tài năng riêng biệt.

 

Có người như Lý Án, giỏi giao tiếp và khỏe mạnh. Có người như Tiểu Địch, dịu dàng và chu đáo.

 

Có người như tôi, chậm chạp và yếu đuối, nhưng lại thông minh hơn người. Ông trời đóng cánh cửa này, ắt sẽ mở ra cánh cửa khác.

 

Sáu tháng cuối cấp, tôi dồn hết tâm sức cho việc học. Không có tiền mua sách bài tập, tôi mặt dày mượn của Lý Án để chép.

 

Không có giấy nháp, tôi xung phong chấm bài cho giáo viên để xin giấy nháp. Bài nào sai, tôi nghiền ngẫm làm đi làm lại đến khi nào đúng thì thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Kết quả học tập của tôi tăng tiến vượt bậc, vững vàng ngôi đầu toàn khối.

 

Nhưng tôi biết, đó chưa phải là đích đến.

 

Tôi dốc hết sức lực, dồn toàn tâm trí.

 

Cuối cùng, tháng sáu oi ả cũng đến. Kỳ thi cấp ba, cũng đến như hẹn. Trời nóng như đổ lửa, mây đen vần vũ, báo hiệu một cơn giông sắp đến.

 

Trớ trêu thay, quạt trần trong phòng thi lại hỏng. Giám thị tay cầm túi đề thi, quạt liên hồi. Mồ hôi tuôn như tắm.

 

Đó không chỉ là một kỳ thi, mà còn là một sự tra tấn. Đến buổi thi cuối cùng, bụng dưới tôi quặn thắt, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.

 

Vừa nghe tiếng chuông báo hiệu hết giờ, tôi như trút được gánh nặng. Bỗng có bạn học khẽ kéo tay áo tôi: "Bạn ơi, quần bạn bị dính máu!"

 

Kinh nguyệt sau bao ngày vắng bóng, lại bất ngờ ập đến.

 

Ngày công bố điểm thi, cũng chính là sinh nhật lần thứ 60 (tuổi mụ) của ông nội.

 

Một đại lễ được tổ chức linh đình. Họ hàng, bạn bè đến chúc mừng, nhà tôi bày hai mâm cỗ đầy ắp.

 

Bố mẹ và em trai cũng về chung vui. Trong bữa tiệc, mọi người rôm rả bàn tán về tôi.

 

Cô tôi lên tiếng: "Linh Linh này, ba năm qua ông cháu vất vả lắm, giờ cháu cũng tốt nghiệp rồi, nên theo bố mẹ đi làm kiếm tiền, báo hiếu cho ông nội nhé."

 

Những người khác cũng đồng tình.

 

"Linh Linh xinh xắn, ngoan ngoãn, sau này chắc chắn sẽ lấy được chồng tốt, ông sẽ có cháu dâu hiếu thảo."

...

Ông nội cắt ngang lời họ: "Linh Linh sẽ học tiếp cấp ba."

 

Cô tôi nhíu mày: "Thi vào cấp ba đâu có dễ dàng gì?"

 

"Linh Linh thì xinh thật đấy, nhưng không có tướng thông minh."

 

"Con gái ấy mà, học hết cấp hai biết chữ biết tính toán là được rồi."

 

Mấy người họ hàng gật gù: "Cháu gái nhà tôi học xong cấp hai là đi làm công nhân, giờ tháng kiếm được hơn ngàn tệ, còn có người theo đuổi, nhà có xe có nhà, tốt lắm."

 

"Đúng vậy, nhà bên cạnh tôi cũng vậy, đầu tư cho con gái học ba năm cấp ba, tốn kém bao nhiêu, cuối cùng cũng chỉ đỗ cao đẳng."

 

"Chi bằng học xong cấp hai đi làm luôn cho rồi!"

 

"À, mà ở làng mình có một anh chàng khá lắm, nhà mới xây lầu, còn mua cả máy gặt, tôi thấy rất xứng đôi với Linh Linh đấy!"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com