Người Ông Của Tôi

Chương 9



 

Ông mở túi vải bố ra, lấy từ trong đó ra rất nhiều đồ quý báu.

 

"Đây là cá khô ông nội phơi cho cháu, còn có bánh cuốn, bánh tét… Cháu xem cháu kìa, gầy gò thành cái dạng gì rồi." …… 

 

Nước mắt tôi tuôn rơi lã chã, quay người chạy ào vào lòng ông.

 

Ông nội ôm chặt lấy tôi, giọng nghẹn ngào: "Con bé này, sức khỏe đã yếu, trời lạnh thế này còn đứng trên tầng thượng hứng gió, con không cần mạng nữa à? Con muốn làm ông lo c.h.ế.t đi được à!"

 

Ông nhất quyết cởi áo khoác cho tôi mặc, kéo kéo vạt áo bên trong của mình: "Áo này cũ quá, có làm cháu mất mặt không?"

 

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt lã chã rơi: "Không đâu, không đâu."

 

Vào đến hành lang, tôi mới phát hiện thầy chủ nhiệm Trần đứng ở mép cửa. Trán thầy lấm tấm mồ hôi, thấy tôi thì thở phào nhẹ nhõm: "Biểu diễn sai sót cũng không phải chuyện lớn, sức khỏe quan trọng hơn, mau đi bệnh viện với ông em đi."

 

Vậy là, thầy cũng biết. Vừa rồi có một khoảnh khắc, tôi đã động lòng muốn chết.

 

Ông nội dẫn tôi đến bệnh viện thành phố. Ông không rành chữ nghĩa, cứ lẽo đẽo theo sau tôi trả tiền.

 

Tiền ông giấu trong đai quần, mỗi lần trả tiền lại phải vào nhà vệ sinh cởi thắt lưng.

 

Sợ tôi chờ lâu sốt ruột, ông giải thích: "Chỗ đông người lắm kẻ gian, đây là tiền chữa bệnh cho cháu, ông không thể để mất một đồng nào. Ông còn kiếm tiền được mười năm nữa, đây là bệnh viện lớn, bệnh của cháu nhất định sẽ khỏi."



Bác sĩ kê cho tôi một loạt các xét nghiệm. Trong lúc chờ kết quả, chúng tôi vào quán ăn nhỏ trong bệnh viện ăn trưa.

 

Ông nội mua cho tôi một phần cơm sườn, xin nước sôi ở quán. Chúng tôi ngồi trên ghế dài bên ngoài, ông lấy hai cái bánh mì trong túi vải bố ra ăn với nước sôi.

 

"Ông làm nhiều quá, không thể lãng phí được."

 

Chi cho tôi vài trăm, vài nghìn tiền khám bệnh, ông không hề chớp mắt, nhưng lại không nỡ bỏ ra mười tệ mua một phần cơm nóng cho mình.

 

Tôi thật đáng chết. Tôi lại quên mất lời hứa sẽ báo hiếu ông thật tốt.

 

Bác sĩ nói tôi bị rối loạn kinh nguyệt, kê thuốc cho tôi uống đúng giờ.

 

Ra khỏi bệnh viện, trời đã nhá nhem tối. Ông nội lo cho đàn gà vịt ở nhà, vội vàng về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi tiễn ông ra bến xe. Trước khi lên xe, ông đưa cho tôi hơn một trăm tệ cuối cùng: "Linh Linh, trời lạnh rồi, cầm tiền mua đôi giày ấm mà mang!"

 

Ông đứng trên bậc thang xe buýt, xoa đầu tôi: "Nhớ ăn uống đúng giờ, sức khỏe là quan trọng nhất, học hành sau đó tính."

 

Về đến trường, có mấy bạn nam đứng sau lưng xì xào bàn tán.

 

"Chính là con bé đó, cái người làm m.á.u đổ trên sân khấu ấy..."

 

Chính trong lúc tôi xấu hổ tột độ, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Mấy người nói gì thế, bộ mấy người không có mẹ, không có bà, không có chị em gái à?"

 

Là lớp trưởng Lưu Đồng. Cô ấy khoác vai tôi: "Đừng để ý đến họ, như mấy bà già nhiều chuyện ấy, miệng lưỡi thật lắm lời."

 

Đúng lúc đang giờ tự học buổi tối. Cô ấy kéo tay tôi vào lớp, mọi người đều ngẩng đầu lên. Nhìn tôi một cái rồi lại cúi đầu xuống, người đọc sách thì đọc sách, người làm bài thì làm bài.

 

Không ai đặc biệt quan tâm hay an ủi tôi.

 

Nhưng đó chính là điều tôi muốn. Tôi mong mọi người quên sạch chuyện đó đi, coi như chưa từng xảy ra.

 

Lúc tan học buổi tối, cô Vương dạy tiếng Anh gọi tôi lại, đưa cho tôi một túi đồ: "Cô và thầy Trần mua cho em đấy, thầy ấy ngại nên nhờ cô đưa hộ, em mau mang về ký túc xá đi. Sau này có bài nào không hiểu thì cứ đến hỏi thầy cô nhé."

 

Trong túi là mấy gói băng vệ sinh lớn, còn có đường phèn và táo tàu, cùng một hộp quần lót mới tinh.

 

Phần lớn mọi người trong trường này đều rất thờ ơ. Nhưng chút ấm áp nhỏ nhoi này, cũng đủ để tôi có thêm dũng khí bước tiếp.

 

Uống hết thuốc ở bệnh viện, cũng đến kỳ nghỉ đông. Tình hình không có nhiều chuyển biến tốt. Ông nội giục bố mẹ đưa tôi đi khám lại vào kỳ nghỉ đông.

 

Mẹ tôi nhíu mày: "Đi bệnh viện lớn như vậy còn không có tác dụng, còn đi khám ở đâu được nữa chứ. Đầu năm đã chạy ra bệnh viện, xui xẻo lắm!"

 

Ông nội vừa cằn nhằn vừa mắng mỏ. Cuối cùng bố mẹ cũng đưa ra hai nghìn tệ: "Hết Tết rồi, ông đưa con bé đi khám lại."

 

Tháng giêng năm đó, thời tiết rất ấm áp. Ông nội không ngồi yên được, mùng sáu Tết đã ra vườn rau cuốc đất.

 

Tôi theo ra phụ giúp, nghe thấy ông đột nhiên "ơ" một tiếng."Sao vậy, ông?"

 

"Cháu lại đây xem!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com