Người Qua Đường

Chương 7



Đầu xuân năm hai đại học, trong không khí còn vương lại chút se lạnh. Xuân Văn đăng một dòng trạng thái trên vòng bạn bè WeChat. Trong ảnh, cô và Trâu Hoán đứng cạnh nhau dưới mái vòm trắng khổng lồ của đài thiên văn trường, cả hai đều mặc áo hoodie màu xanh đậm có in logo của câu lạc bộ thiên văn. Xuân Văn cười đến mi mắt cong cong, một tay ôm cuốn bản đồ sao dày cộp, một tay giơ chữ "V". Trâu Hoán một tay khoác lên vai cô, một tay tùy ý đút vào túi quần, nụ cười sảng khoái, ánh mắt sáng ngời nhìn vào ống kính. Phông nền của bức ảnh là bầu trời đêm sâu thẳm, mơ hồ có thể nhìn thấy vài vì sao sáng.

Bên dưới kèm theo một dòng chữ, mang theo sự phấn khích nhảy nhót: "Thông báo chính thức! Tui đã có bồ rồi nhé! Khụ, bạn trai của tui, Trâu Hoán, chủ nhiệm câu lạc bộ của bọn tui!"

Thu Thị đang ngồi trước máy tính trong phòng thí nghiệm để gỡ lỗi một đoạn mã phức tạp. Ánh sáng yếu ớt của màn hình chiếu lên khuôn mặt không cảm xúc của anh. Anh nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó rất lâu, đầu ngón tay lạnh ngắt. Con trỏ trong khung trò chuyện nhấp nháy, như đang thúc giục. Trong phòng thí nghiệm rất yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu trầm thấp của quạt tản nhiệt máy tính. Anh chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay lơ lửng trên bàn phím lạnh lẽo một lúc, cuối cùng hạ xuống, gõ hai chữ:

"Chúc mừng."

Nhấn gửi.

Màn hình tối đi, phản chiếu hình ảnh mờ ảo của chính anh. Thu Thị ngả người ra sau ghế, ngửa đầu nhìn lên bóng đèn huỳnh quang trắng bệch trên trần nhà của phòng thí nghiệm. Ánh sáng có chút chói mắt, anh nheo mắt lại, cảm thấy cổ họng hơi nghẹn ngào.

Hình như sắp nghẹt thở.



Những ngày sau đó giống như bị nhấn một nút chuyển đổi nào đó. Mối liên lạc giữa anh và Xuân Văn, không thể tránh khỏi trở nên thưa thớt và khách sáo. Thỉnh thoảng gặp nhau trong khuôn viên trường rộng lớn, bên cạnh cô phần lớn đều có bóng dáng của Trâu Hoán. Ba người cũng đã từng đi ăn cùng nhau vài lần, Thu Thị đóng vai một người bạn cũ hoàn hảo, im lặng lắng nghe bọn họ sôi nổi thảo luận về trận mưa sao băng sắp tới, một hành tinh giống Trái Đất mới được phát hiện ở một thiên hà xa xôi, hoặc những chuyện vặt vãnh thú vị trong câu lạc bộ thiên văn. Trâu Hoán rất hoạt ngôn, cũng tỏ ra quan tâm lịch sự đến chuyên ngành máy tính của Thu Thị. Xuân Văn giống như đã tìm được người nghe lý tưởng để chia sẻ tất cả những điều mới lạ, ánh sáng trong mắt cô luôn rạng rỡ.

Thu Thị chỉ im lặng lắng nghe, gật đầu một cách máy móc, thỉnh thoảng trả lời ngắn gọn. Thức ăn trong miệng mất đi hương vị, giống như nhai sáp. Anh nhìn Xuân Văn theo thói quen gắp cà rốt mà mình không thích ăn trong đĩa sang bát của Trâu Hoán, nhìn Trâu Hoán rất tự nhiên dùng giấy ăn lau đi vết sốt dính trên khóe miệng cô. Những sự thân mật từng chỉ tồn tại trong những tưởng tượng bí mật của anh, giờ đây đang diễn ra trước mắt, giống như một vở kịch câm, mỗi hành động nhỏ đều mang theo những gai nhọn sắc bén.

Một lần, ba người ăn xong từ căng tin đi ra, trời đã tối, gió chiều đầu xuân mang theo sự se lạnh. Xuân Văn theo bản năng xoa xoa cánh tay, khẽ lẩm bẩm một câu: "Hơi lạnh."

Gần như cùng lúc, Trâu Hoán lập tức cởi chiếc áo khoác mỏng của mình, động tác trôi chảy khoác lên vai Xuân Văn. Còn tay của Thu Thị đang đút trong túi, mới chỉ vừa chạm vào khóa kéo áo khoác của mình. Tay anh cứng đờ trên chiếc khóa kéo kim loại lạnh lẽo, nhìn Xuân Văn quấn chặt chiếc áo khoác rõ ràng rộng hơn rất nhiều thuộc về Trâu Hoán, cô ngẩng đầu lên nở một nụ cười ngọt ngào với Trâu Hoán. Nụ cười đó giống như một chiếc búa nhỏ, nhẹ nhàng gõ vào trái tim Thu Thị, đau âm ỉ.

Thật sự rất đau, rất đau.

Trâu Hoán mỉm cười xoa đầu Xuân Văn, quay đầu lại nói với Thu Thị: "Vậy bọn tớ tiễn cậu nhé? Cậu ở Mai Viên đúng không?"

"Không cần đâu, cảm ơn." Giọng nói của Thu Thị nghe có vẻ bình tĩnh và tự nhiên hơn anh tưởng, "Tớ còn có chút việc, đến thư viện một chuyến. Hai người về trước đi." Anh gật đầu với bọn họ, không nhìn vào ánh mắt Xuân Văn nữa, quay người đi về hướng ngược lại với Trúc Viên. Ánh đèn đường kéo cái bóng của anh rất dài, cô đơn chiếu trên con đường xi măng vắng vẻ. Anh kéo khóa áo khoác của mình lên, đầu ngón tay lạnh ngắt. Hóa ra, ngay cả tư cách đưa một chiếc áo khoác cũng đã mất đi.

Anh tăng tốc, như muốn chạy trốn khỏi vầng sáng quá ấm áp nhưng lại không còn thuộc về mình ở phía sau.