Người Qua Như Ánh Chớp Giữa Trời Thu

Chương 1: 1



Ngày ta được phong làm phi, hắn quỳ suốt một đêm ngoài cung.



Mùa đông năm ấy dường như đến sớm hơn thường lệ, lại thêm trận tuyết lớn hiếm thấy phủ kín kinh thành, mọi thứ như điềm báo cho một năm bất thường.



Ta là một công chúa vong quốc, tay trắng chẳng còn gì.



Người đời nói ta lẳng lơ trắc nết, mặt dày vô sỉ.



Bởi vì ta đem nhan sắc ra đổi lấy vinh sủng, phản bội non sông, cam lòng làm sủng phi của kẻ đã diệt quốc gia ta.



Trong mắt họ, khi vương triều sụp đổ, kẻ đầu tiên phải rơi đầu, đáng lẽ chính là ta.



Nhưng công chúa vong quốc tự vẫn tuẫn quốc, xưa nay đâu phải chuyện hay ho gì để ca tụng?



Ta muốn sống.



Vì vậy ta buông bỏ liêm sỉ, cam nguyện làm thiếp, trơ trẽn trở thành cánh chim bị giam trong lồng son của kẻ thù đã tàn sát quốc gia ta.



1.



Ta tên là Diệp Lan Nhân, là trưởng công chúa duy nhất thuộc dòng chính hoàng tộc Lương quốc.



Có lẽ vì cảm thấy áy náy với mẫu hậu của ta, ngay từ khi chào đời, phụ hoàng đã ban cho ta phong hiệu “Chiêu Hòa”, trao cho ta địa vị được nâng niu như sao vây quanh trăng, thậm chí còn mời vô số tiên sinh về tận cung, dạy ta cầm kỳ thi họa, binh pháp lược thao.



Nhưng mẫu hậu của ta, trong lúc sinh ta khó sinh mà mất.



Khi ấy phụ hoàng lại đang tiêu d.a.o vui vẻ bên các phi tần khác, còn vị thái y phụ trách chữa trị cho mẫu hậu lại bị quý nhân mà ngài sủng ái nhất cố tình giữ chân, không cho tới cứu người.



Mẫu hậu của ta là chính cung hoàng hậu, danh chính ngôn thuận! Thế mà lại bị một quý nhân thấp hèn hãm hại đến chết.



May thay, ta mệnh lớn, khi sinh ra lão ma ma chỉ biết lắc đầu, thế mà ta vẫn sống sót như kỳ tích.



Chính vì vậy, từ nhỏ ta đã căm hận phụ hoàng.



Dù ông ta có cho ta bao nhiêu đi nữa, ta cũng hiểu rất rõ: ông ta chỉ đang cố bịt miệng thiên hạ mà thôi.



Sau khi mẫu hậu qua đời chưa đầy một tháng, phụ hoàng liền lập hậu mới, ngày đêm chè chén vui chơi, hoàn toàn không xứng đáng với ngai vàng đó.



Cho nên khi Mặc Lương Thần dẫn quân Bắc quốc đánh vào hoàng thành, g/i/ế/t c/h/ế/t phụ hoàng, ta chẳng hề có chút lưu luyến.



Hạt Dẻ Rang Đường

Ta chỉ lặng lẽ đứng bên cửa sổ, lặng im nhìn trận tuyết lớn đang rơi ngoài trời.



Ta nghĩ, có lẽ đời này ta sẽ không còn cơ hội nhìn thấy tuyết của Lương quốc nữa.



“Ngươi là ai?”



Mặc Lương Thần hé môi hỏi.



Giọng hắn cũng giống như con người hắn, lạnh lẽo đến thấu xương.



Ta liếc mắt nhìn phụ hoàng đang nằm trong vũng máu, lòng lại lo lắng về một người khác — Mặc Ngôn Thần, hoàng tử Bắc quốc, cũng là người duy nhất ở Lương quốc từng thật lòng đối với ta.



Nhiều lần, khi ta cận kề cái chết, hắn đều ra tay cứu giúp, tựa như tia sáng le lói hiếm hoi trong cuộc đời tối tăm của ta.



Nghĩ lại, có lẽ cũng không cần lo cho hắn làm gì.



Dù sao, hắn là hoàng tử Bắc quốc, là đệ đệ ruột của Mặc Lương Thần.



Thấy ta mãi không trả lời, viên thái giám bên cạnh Mặc Lương Thần vội nói:



“Khởi bẩm hoàng thượng, đây chính là Chiêu Hòa công chúa của Lương quốc!”



Lời thái giám kéo ta trở về hiện tại.



Ta hành lễ chuẩn mực theo nghi lễ hoàng thất, vẫn im lặng, ánh mắt thẳng thắn nhìn hắn.



Chỉ mong hắn có thể ban cho ta cái c.h.ế.t nhẹ nhàng.



Hắn nhìn ta thật lâu, thần sắc nghiêm túc ấy khiến ta chốc lát ngẩn ngơ.



“Thú vị đấy. Đem nàng về cung.”



Ta khẽ sững lại, khi hoàn hồn thì hắn đã đi xa rồi.



Mặc Lương Thần lại muốn nạp ta làm phi.

Trong mắt người khác, ta và hắn có mối thù sâu như biển, ở bên hắn chẳng khác nào tai họa ngầm.



Ngày ta được sắc phong làm phi, Mặc Ngôn Thần quỳ suốt một đêm ngoài điện Dưỡng Tâm.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi cung nữ đến báo tin, hốc mắt ta bỗng đỏ lên.



Ở nơi đất khách quê người này, hắn vẫn là người duy nhất dám đứng ra vì ta.



Tuyết ngoài kia càng lúc càng dày, vậy mà hắn vẫn quỳ, cố chấp cầu xin hoàng thượng thu hồi thánh chỉ nạp phi, cứ như thể trời có sập cũng không thể lay chuyển được quyết tâm của hắn.



Đó là một đêm dài đằng đẵng, đến khi trời mờ sáng…



Cuối cùng, ta đã làm trái lời dặn của hoàng đế, đi tìm Mặc Ngôn Thần.



Từ xa, ta trông thấy hắn, tim ta như bị kim châm, đau nhói khi thấy hắn không màng đến thân thể mình.



Vừa tự trách, vừa bất lực.



“Mặc Ngôn Thần, huynh mau đứng lên. Nam nhi quỳ gối có vàng. Ta chỉ là một công chúa vong quốc, nào xứng đáng để huynh làm đến vậy?”



Nhìn dáng vẻ ấy của hắn, lòng ta đau như cắt.



“Không phải xứng hay không xứng, chỉ là ta nguyện hay không nguyện.”



Hắn vẫn cố chấp như thuở ban đầu.



“Chuyện đã đến nước này rồi, huynh nên đứng ngoài mọi việc.”



Nói đến đây, nước mắt ta không kìm được, từng giọt từng giọt rơi lã chã.



“Lan Nhân, ta biết muội không muốn bị nhốt trong chốn cung đình, ta cũng biết muội không cam tâm làm thiếp. Ta hiểu tấm lòng một đời một kiếp một đôi người của muội. Ta muốn cưới muội, cưới hỏi đàng hoàng, kiệu lớn tám người khiêng rước về.”



Nghe những lời chân thành ấy, tim ta càng thêm nhói đau.



Ta nào chẳng muốn lấy một người như hắn?



Lời của hoàng đế vẫn vang vọng bên tai:



“Nàng như bây giờ, chỉ khiến Ngôn Thần liên lụy. Con cháu đế vương, nào có tư cách giữ lấy chữ tình? Nàng không nên trở thành nhược điểm của Ngôn Thần.”



Mặc Ngôn Thần vừa hồi kinh, nền tảng chưa vững.



Ta hiểu chí lớn và khát vọng của hắn, lại càng hiểu rõ hành vi hôm nay sẽ khiến triều thần nghĩ thế nào.



Trên vai một thiếu niên nên gánh lấy mây trôi gió thoảng, cỏ xanh chim hót.



Chứ không phải vì một nữ nhân như ta mà đánh đổi cả danh dự và tiền đồ.



Ta run run hôn lên khóe môi hắn.



Chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng đó là giấc mộng tình yêu ta hằng ao ước cả đời, một mối duyên vĩnh viễn chỉ có thể chạm mà không thể giữ.



“Chung quy vẫn là ta có lỗi với huynh. Thế gian còn nhiều cô nương tốt, huynh thật sự không cần lưu luyến chuyện cũ. Đây là con đường ta tự chọn.” Lời vô tình, ta thốt ra không chùn bước.



“Huynh đi đi, đi đi!” Giọng ta bắt đầu nghẹn lại, thấm đẫm tuyệt vọng.



Hắn nhìn ta, cuối cùng cũng không gắng gượng được nữa, ngã nhào trong tuyết trắng.

Ta lao đến, ôm chặt hắn trong vòng tay.



Một tiếng “két” vang lên, cửa điện Dưỡng Tâm mở ra.



Mặc Lương Thần chậm rãi bước ra.



“Người đâu, vương gia đã mệt, đưa về phủ nghỉ ngơi.”



Lời vô tình, nhưng lại nói ra bằng ngữ khí ôn nhu nhất.



Ta c.h.ế.t lặng nhìn theo Mặc Ngôn Thần được thị vệ dìu đi xa dần.



Tuyết trắng rơi đầy mái tóc đen, chỉ chốc lát đã tan ra.



Đúng là, nhân gian không cho người thấy được đầu bạc.



Tay chân ta tê dại, dần dần không còn cảm giác.

Ta ngồi sụp xuống trong tuyết, vùi đầu thật sâu vào trong n.g.ự.c mình.



Đây là lần thứ hai ta thấy tuyết rơi dày như thế ở Thượng Kinh.



Ký ức bất chợt trôi ngược về bảy năm trước, lần đầu tiên ta đến nơi này.



Khi đó, ta quen biết không ít người, say mê trong phồn hoa và ấm áp chốn kinh kỳ.



Ta nào ngờ được, cả đời này, ta lại bị giam cầm mãi trong chính thành đô từng khiến ta đầy khát vọng đó.