2.
Ta lại tỉnh dậy trong một tẩm điện xa lạ.
Sương Giáng – cung nữ mẫu hậu để lại cho ta, người vẫn luôn ở bên ta từ thuở nhỏ – đang ngồi bên cạnh.
Ta ôm lấy túi chườm ấm, lặng lẽ nghe nàng kể lại những chuyện xảy ra trong hai ngày qua.
Hôm đó ta hôn mê trong tuyết, tuyết rơi dày đặc, phủ lấp hơn nửa thân thể ta.
Cuối cùng vẫn là Mặc Lương Thần bế ta về, đích thân truyền thái y đến chữa trị.
Nhắc đến đây, Sương Giáng không khỏi cảm thán:
“Hoàng thượng hình như có phần đối xử khác với điện hạ.”
Ta chỉ cười, chê nàng ngốc.
Chớ tranh trong chớp mắt đá lửa, chớ thật lòng trên sừng ốc của ốc sên.
Bao nhiêu chuyện ở đời, chẳng qua cũng chỉ là cảnh đẹp thoảng qua, một màn bày biện để qua mắt thiên hạ mà thôi.
Mặc Lương Thần phong ta làm Vân phi, ban cho ta ở tại Điện Kinh Hồng.
Bỗng ta chợt nhớ tới một câu thơ xưa vẫn hay đọc của Đỗ Thiếu Lăng (Đỗ Phủ):
“Mây nổi trên trời như áo trắng, phút chốc biến ảo thành chó xanh.”
Thì ra, cái tên “Vân” ấy lại hợp với hoàn cảnh của ta đến thế.
Sau khi Mặc Ngôn Thần khỏi bệnh phong hàn, nhiều lần đến tìm ta nhưng đều bị hoàng đế cản lại.
Ta đành nhờ người gửi cho hắn một bức thư, chỉ nói ta luôn coi hắn như huynh trưởng, mong hắn hãy tự trân trọng bản thân.
Hoàng đế viện cớ cầu phúc cho quốc gia, hạ chiếu lệnh Mặc Ngôn Thần theo Thái hậu đến chùa Hộ Quốc vài năm.
Từ đó, đoạn tuyệt hoàn toàn hy vọng gặp lại nhau.
Hoàng đế ban cho ta phong hiệu, ban vị phân, ban thưởng không đếm xuể.
Hậu cung xì xầm bàn tán, tranh giành ghen ghét, ai nấy đều nói ta hồ ly tinh mê hoặc quân vương.
Nhưng cũng chỉ là một cuộc giao dịch.
Hắn hứa cho Mặc Ngôn Thần tiền đồ rộng mở, hứa để ta được tự do hành xử trong cung.
Đổi lại, ta đồng ý tự tay cắt đứt tâm tư của Mặc Ngôn Thần với ta.
Liên tiếp nửa tháng, Mặc Lương Thần nghỉ lại ở Điện Kinh Hồng.
Người ngoài tưởng rằng ta là sủng phi được sủng ái nhất hậu cung, nhưng lại chẳng hay biết, ta và hắn ngủ riêng giường.
Hắn hứa sẽ không chạm vào ta, ta cũng thề sẽ giữ kín miệng.
Thế nên hắn thường ở lại cung ta để phê duyệt tấu chương, vừa khiến Thái hậu nơi xa yên tâm về việc con nối dõi, lại có thể tránh khỏi mấy nữ nhân phiền nhiễu trong cung.
Cách làm này cũng tốn không ít tâm tư tính toán.
Đế vương vô tình là thế, ta không khỏi thấy bi ai thay cho những nữ nhân vì hắn mà tranh đoạt, ghen tuông đến héo tàn.
Tranh giành vì một người bạc tình như vậy, thật chẳng phải điều gì sáng suốt.
Tuy rằng Mặc Lương Thần nói ta được tự do hành xử, nhưng ta vẫn luôn cẩn trọng tránh va chạm với các phi tần.
Lời nói của họ có gai có nhọn, ta chỉ cười nhẹ cho qua, cũng vì thế mà được mang danh là “ôn hòa nhún nhường”.
Hậu cung ba nghìn mỹ nhân, ở ngay nơi đầu sóng ngọn gió, thì chẳng tránh khỏi việc phiền phức tự tìm đến cửa…
Hôm ấy, Sương Giáng đến phủ Nội Vụ lĩnh tiền lệ thường, trên đường trở về thì chạm mặt Trinh tần.
Trinh tần xưa nay vốn đã có thành kiến với ta, nghe nói ta tính khí hiền lành, lại càng lấn tới.
Nàng ta kiếm cớ vô lý, ngang nhiên muốn phạt Sương Giáng.
Nghe cung nữ báo lại, ta vội vã nhấc váy chạy đi tìm nàng.
Chạy gấp đến mức ngọc trâm, chuỗi ngọc trên đầu rơi vãi đầy đất, ta cũng không buồn ngoái lại.
Lúc ta tới nơi, Sương Giáng đang quỳ gối trên con đường rải đá, cung nữ của Trinh tần đang ra tay tát Sương Giáng không ngớt.
Hạt Dẻ Rang Đường
Ta nén giận, lạnh giọng quát:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Dừng tay.”
Chủ tớ Trinh tần cùng lúc ngoảnh lại nhìn ta.
Ta bước đến, kéo Sương Giáng ra phía sau, nhìn thẳng vào mắt nữ cung nữ ấy.
Lạnh lùng hỏi:
“Ngươi đang làm gì đấy?”
Cung nữ kia run rẩy, lắp ba lắp bắp:
“…Nô tỳ… nô tỳ…”
Nửa ngày cũng không nói ra được lý do gì ra hồn.
Ta lập tức sai một tiểu cung nữ đưa Sương Giáng về tẩm điện gọi thái y khám.
Sau đó, ta quay sang đối diện Trinh tần, giọng điềm tĩnh mà đầy áp lực.
Trinh tần vênh váo nói:
“Cung nữ trong cung của ngươi mạo phạm người trong cung ta, ta dạy dỗ nàng là lẽ đương nhiên. Ngươi cần gì làm bộ làm tịch?”
“Chát!”
Ta giơ tay tát thẳng vào mặt nàng ta một cái.
Trinh tần giận dữ thét lên:
“Ngươi dám đánh ta? Ta là phi tử của hoàng thượng!”
Ta lạnh giọng:
“Ngươi chỉ là một tần, dám vô lễ với phi vị như ta, bị ta đánh là đáng.”
Nàng nghiến răng:
“Diệp Lan Nhân, ngươi chẳng qua chỉ là một công chúa vong quốc mà thôi…”
“Chát!”
Lời còn chưa dứt, ta lại giơ tay tát thêm một cái, móng tay dài xẹt qua mặt, để lại hai vết xước rỉ máu.
Trinh tần đau đến gào lên.
“Trinh tần không biết hối cải. Người đâu, kéo thị nữ của nàng đến phòng giặt vải. Còn Trinh tần, quỳ ở đây hai canh giờ cho ta.”
Giọng ta bình thản vang lên dưới ánh chiều tà, chẳng cần cao giọng cũng mang theo uy nghi khiến người ta nín thở.
Nơi ánh mắt ta lướt qua, thái giám cung nữ đồng loạt cúi đầu xưng thần.
Ta chẳng còn tâm trí so đo thêm, vội quay về xem tình hình của Sương Giáng.
May mắn, nàng bị thương không nặng, chỉ là má có chút sưng tấy.
Ta nhìn nàng, lòng đầy xót xa, trong giọng đã mang theo âm mũi:
“Sương Giáng, muội không sao chứ?”
Nàng cười toe, vô tâm nói:
“Điện hạ hôm nay cho cái Trinh tần kia một trận ra trò, ha ha ha…”
Nhưng ngay sau đó lại thoáng lo lắng:
“Còn hoàng thượng… sẽ nghĩ thế nào?”
“Không sao, muội yên tâm.”
Ta vỗ về nàng, nhưng trong lòng hiểu rõ, Trinh tần nhất định sẽ tìm cách kể lại chuyện này với Mặc Lương Thần.
Sắp rồi, ta tự nhủ.
Quả nhiên, vừa nhấp một ngụm rượu, chuẩn bị dùng bữa, thái giám thân cận bên cạnh hoàng hậu đã đến truyền lời – mời ta đến cung Phượng Nghi nghị sự.
Ta chỉ cười nhạt, ra lệnh hâm nóng rượu, dặn chờ ta về sẽ uống tiếp.
Sau đó, mang theo một cung nữ khác, ta thong thả lên đường đến Cung Phượng Nghi.