Người Qua Như Ánh Chớp Giữa Trời Thu

Chương 13



12.



Hạt Dẻ Rang Đường

Sau khi hồi cung, ta lại trở về những ngày tháng không màng thế sự như trước kia.



Nghe nói các đại thần tiền triều đều khen ngợi ta không ngớt, hơn nữa vì ta cô thân không thế lực, không có gia tộc chống lưng nên họ khuyên hoàng đế lập ta làm hậu. Chỉ trong chốc lát, khắp hoàng cung trên dưới đều tỏ ra kính trọng ta.



Thế nhưng, vẫn có kẻ không yên phận, ngấm ngầm nổi sóng.



Một cung nữ trong cung Kinh Hồng tên là Tung Linh, bị Trinh tần mua chuộc, nội ứng ngoại hợp bỏ độc vào đồ ăn thức uống của ta. May mắn ta có thói quen dùng kim bạc thử độc nên mới thoát nạn.



Hoàng đế giận dữ lôi đình, phế Trinh tần thành thứ dân, đày vào lãnh cung.



Còn Tung Linh, thì giao cho ta xử trí.



Hậu cung ai nấy đều nhìn về phía cung Kinh Hồng, muốn xem ta sẽ ra tay thế nào. Trong tình cảnh hiện tại, nếu biết “khoan hồng độ lượng”, tha một mạng thì vừa có thể lấy lòng người, vừa dễ tạo danh tiếng hiền đức, đúng là thượng sách.



“Nô tỳ đáng chết, cầu xin nương nương khai ân!”

Tung Linh bị hai thái giám ghì xuống, khóc như hoa lê đái vũ.



“Ngươi nói nghe thử xem, Trinh tần hứa hẹn cho ngươi gì?”



Vì có đôi chút tò mò, ta dựa lười nhác bên bàn thấp, hỏi với giọng thản nhiên.



“Nàng ta… nàng ta hứa sau khi xong việc sẽ cho nô tỳ một trăm lượng bạc trắng!”

Tung Linh dập đầu liên tục.



“Cũng chẳng phải là số bạc lớn.” Ta cười với ả, “Nhưng ngươi có biết, phản bội bản cung thì hậu quả sẽ ra sao không?”



“Nương nương tha mạng! Nương nương hiện nay thân không hề hấn gì, danh tiếng lại vang xa, nếu g.i.ế.c nô tỳ… e là sẽ làm vấy bẩn tiếng thơm của người!”



Nghe đến đó, Lý ma ma bên cạnh lặng lẽ nhìn ta một cái, như có chút lo lắng.



“Người đời nói gì, bản cung chẳng sợ. Hơn nữa, ngươi muốn mạng bản cung, chẳng lẽ bản cung lại phải lấy đức báo oán?”



Ta cong cong hàng mi, cười nói nửa đùa nửa thật.



“Nương nương, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ không dám nữa!” Nàng ta dập đầu không ngừng, cầu xin tha thứ.



“Xin nương nương mở lòng từ bi, xin nương nương!”



“Bản cung không phải Phật tổ. Dù ngươi có buông đao đồ tể vào phút cuối, đau khổ đến tận cùng, bản cung cũng không tha thứ cho ngươi.”



Ta thu lại vẻ đùa cợt, lạnh lùng nhìn đứa tỳ nữ đang chật vật dưới chân mình, nói khẽ:



“Lôi ra ngoài, đánh c.h.ế.t bằng gậy.”



Xung quanh thoáng chấn động.



Ta quay sang hỏi Lý ma ma lúc này vẫn còn chưa hoàn hồn:



“Ma ma thấy bản cung có quá tàn nhẫn không?”



“Nương nương… nương nương lại nói đùa rồi, lão nô… không dám.”



“Chuyện hôm nay, không cần nói lại với hoàng thượng đâu.”



Thấy sắc mặt Lý ma ma lộ vẻ bối rối, ta khẽ cười:



“Giết gà là để dọa khỉ mà thôi.”



Vì kỳ thu săn kéo dài, đến tháng Chạp trong cung trên dưới đều bận rộn không ngừng. Thẩm Tự Di, con gái của Ngự Sử đại phu, là vị hôn thê được chỉ định của Mặc Ngôn Thần, được ban chỉ vào cung phụ giúp chuẩn bị các nghi thức đầu năm.



Vậy mà người đầu tiên nàng gặp trong cung lại chính là ta.



“Thần nữ Thẩm Tự Di xin thỉnh an Hoàng quý phi nương nương, kính chúc nương nương vạn phúc kim an.”



Ta đang nghịch mấy bông hoa nở rộ trong ngự hoa viên, thu lại ánh nhìn, che giấu tâm tư, bước lên giả vờ đỡ lấy tay nàng, dịu dàng nói:



“Muội muội thật không cần đa lễ, muội sắp thành chính phi của Ngôn Thần, đường đường chính thê, thật ra là may mắn hơn bản cung nhiều.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Nương nương nói phải. Ngôn Thần sắp hồi kinh, sau khi thành thân, thần nữ nhất định cùng chàng vào cung tạ ơn thánh ân của hoàng thượng và nương nương.”



Câu nói nghe thì cung kính mà không mất khí phách ấy khiến người trong ngự hoa viên thoáng chột dạ, không khí lập tức căng thẳng hẳn lên.



Ai mà không biết Hoàng quý phi nương nương được Thánh thượng sủng ái nhất hiện nay vốn là cố nhân của hoàng đệ đương kim hoàng thượng? Tương truyền năm xưa tại Lương quốc, hai người có tình nghĩa sâu đậm, cuối cùng chẳng hiểu sao lại thành hoàng phi.



“Ngự sử đại phu thật là giỏi dạy dỗ, dạy ra một muội muội khéo miệng thế này, bản cung thật sự khâm phục.” Ta lạnh nhạt châm chọc.



Không ngoài dự đoán, xung quanh đã tụ lại càng lúc càng nhiều người xem trò vui.



“Nương nương kim tôn ngọc quý, thần nữ thật không dám mơ với tới.”



Thẩm Tự Di cũng chẳng còn che giấu lửa giận trong lòng, lời nói càng thêm đ.â.m chọc.



Đám cung nhân xung quanh thấy cảnh này đều rì rầm bàn tán, e là chưa đến nửa ngày, khắp hậu cung đều sẽ biết ta và nàng bất hòa, mà khoảng cách giữa hai người cũng chẳng nhỏ.



“Bản cung chỉ nói mấy câu với người ta, các ngươi lại nhao nhao kéo đến xem trò hay, đúng là rất coi trọng bản cung đấy.”



Ta đổi giọng, ánh mắt nửa cười nửa không đảo qua đám cung nhân và thái giám đang vây quanh kín mít.



“Hay là, các ngươi cũng muốn bản cung ban thưởng?”



Mọi người đồng loạt chấn động, vội vàng quỳ xuống dập đầu:

“Nô tài không dám, xin nương nương tha tội!”



Đêm xuống.



Một nữ tử mặc hắc y che mặt lặng lẽ đột nhập vào điện Kinh Hồng, leo cửa sổ vào nội thất của ta.



“Tham kiến công chúa điện hạ.”



“Giữa chúng ta, không cần đa lễ.”



“Vâng.”



“Mọi chuyện đã thu xếp xong cả chưa?”



“Mọi chuyện đã chuẩn bị đầy đủ.”



“Tốt lắm.”



Có lẽ vì được ta khen, người kia cũng không còn giữ vẻ nghiêm nghị nữa, cười toe toét ngồi xuống, tiện tay cầm miếng điểm tâm nhét vào miệng, vừa ăn vừa nói ngồm ngoàm:



“Tỷ định khi nào ra tay?”



“Nguyên đán.”



Ta rót một chén nước, đưa qua, “Ăn chậm thôi, coi chừng nghẹn.”



“Chiêu Hòa, tỷ thật sự đã quyết định rồi sao?”

Nàng vừa nhai vừa liếc nhìn ta, trong mắt có chút do dự.



“Ừm?” Ta chống cằm chờ câu hỏi tiếp theo, “Nói vậy là sao?”



“Thật sự chưa từng do dự ư? Có phút giây nào… tỷ từng động lòng chưa?”



“Từng có, từng thật sự động lòng… Mà nghĩ lại, quả nhiên không nên.”



Ta cũng cầm một chiếc bánh lên, cắn một miếng.



“Bên ngoài đồn rằng hoàng đế đối với tỷ nghĩa nặng tình thâm.”



“Nữ tử chưa xuất giá như muội, sao nói chuyện chẳng biết ngượng!”



Ta đùa một câu, rồi khẽ vươn vai, nhàn nhạt nói:



“Cái gọi là tình thâm, chẳng qua là tự trói mình. Ta không muốn chiếm hữu người khác, cũng không muốn bị người khác chiếm hữu. Ta sống, chỉ là để xem hoa nở thế nào, nước chảy ra sao, mặt trời mọc lúc nào, và hoàng hôn khi nào buông xuống. A Trân, thế gian này, ai ai cũng là chiếc thuyền lẻ loi giữa biển đời mênh mông. Ta có chính mình, không cần dựa vào bất kỳ ai.”