Người Qua Như Ánh Chớp Giữa Trời Thu

Chương 12



Lúc Mặc Lương Thần lảo đảo đẩy cửa bước vào, ta ngước mắt nhìn hắn. Ánh dương chiếu lên vai hắn, khiến cả người như bừng sáng, nhưng giữa chân mày lại là nét u sầu và mỏi mệt lộ rõ.



“Diệp Lan Nhân, cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi.”



Thấy gương mặt hắn mang theo xúc động, ta cười khẽ với hắn:



“Chúng ta vẫn còn sống.”



Đêm đó, Mặc Lương Thần ngồi trước bàn, tiểu thái giám ở một bên mài mực.



Nhìn chủ tử cứ viết rồi lại dừng, viết rồi lại xé đi, không khỏi cất lời:



“Hoàng thượng, thánh chỉ này ngài đã viết cả một canh giờ rồi. Thứ lỗi nô tài mạo muội, nhưng trời đêm lạnh lắm, xin đừng vì vậy mà tổn hại than thể.”



Mặc Lương Thần nhìn tờ giấy trước mặt, khẽ đáp:



“Trẫm muốn dùng những lời hay ý đẹp để mô tả nàng ấy… Trẫm đã dày công chắt lọc từng chữ, viết thành đoạn thật dài. Nhưng chỉ cần nàng ấy khẽ cười, ánh mắt cong cong sáng rực, trẫm lại cảm thấy, không được. Không một từ nào có thể chạm đến được một phần vẻ đẹp rực rỡ ấy của nàng.”

11.



Ta ở lại căn phòng này tĩnh dưỡng suốt nửa tháng, đến hôm nay mới có thể xuống giường đi lại.



Dưới sự đỡ đần của Sương Giáng, ta cẩn trọng từng bước một, cố gắng không làm động đến vết thương.



Còn chưa ra đến ngoài sân, đã thấy một đoàn người từ xa đi thẳng về phía ta. Vị thái giám đi đầu mặt mày rạng rỡ, đầy phấn khởi.



“Công công tốt, sáng sớm thế này sao ngài lại đích thân tới?” Sương Giáng khéo léo cất lời.



“Cô nương quá lời. Lần này là bệ hạ đặc biệt phân phó, mời nương nương tiếp chỉ!”



Nghe vậy, ta lập tức định quỳ xuống hành lễ.



“Nương nương không thể! Bệ hạ có dặn, thương thế của nương nương chưa khỏi, miễn tất cả những lễ nghi rườm rà, nương nương cứ đứng là được rồi!”



Khóe môi ta khẽ cong lên, gần như không thể nhận ra.



“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng: Vân phi Diệp thị, đoan trang đức hạnh, cung kính giữ mình, sâu được lòng trẫm, nay phong làm Hoàng Quý Phi. Khâm thử.”



Ta sững người trong thoáng chốc, Hoàng Quý Phi? Thật nằm ngoài dự liệu.



“Nô tài chúc mừng Hoàng Quý Phi nương nương đại hỷ!”



Sương Giáng đưa túi bạc nặng trịch cho vị thái giám dẫn đầu:



“Làm phiền các công công rồi.”



“Tạ nương nương ban thưởng! Tạ nương nương ban thưởng!”



“Điện hạ, giờ người đã ở ngôi cao, chẳng hay…”



Thấy ta vẫn giữ thần sắc điềm tĩnh, Sương Giáng rốt cuộc không nhịn được, lên tiếng dò hỏi.



Ta nghiêng đầu, vừa vặn thấy có người định bước vào, liền dứt khoát ngắt lời Sương Giáng, đồng thời ra hiệu bằng ánh mắt:



“Đi truyền bữa đi, ta đói rồi.”



“Dạ.”



Sương Giáng vừa rời khỏi, Lý ma ma liền bước vào.



“Nương nương vạn phúc kim an. Nô tỳ nghe tin nương nương phượng thể hồi phục, mới dám mạo muội đến chúc mừng nương nương thăng vị.”



“Ma ma khách sáo rồi.” Ta thản nhiên đáp, lẳng lặng quan sát bà ta cúi đầu ngoan ngoãn.



“Nương nương vì cứu hoàng thượng mà trọng thương, hoàng thượng cảm động vô cùng…”

Giọng điệu của bà ta vẫn đầy khẩn thiết.



“Bản cung thân là phi tần, những việc đó đều là bổn phận. Chỉ có điều, làm phiền ma ma quá rồi, sáng sớm đã đích thân đến đây hỏi han, quả thật không dễ gì.”



Ta nhướng mày, mở lời.



Lý ma ma dường như còn chưa kịp nhận ra thâm ý trong câu nói, ngập ngừng chốc lát rồi chỉ biết cúi đầu nói “Vâng”.



Qua mấy lượt thăm dò này, ta cũng đã nắm rõ gốc gác của bà ta.



Sau hơn một tháng tĩnh dưỡng, cuối cùng cũng đến ngày hồi cung.



Vì sức khỏe ta chưa ổn định, hoàng đế đặc biệt hạ chỉ cho đoàn đi chậm lại, tránh va chạm làm ta tổn thương thêm.



Nửa đêm, xung quanh yên ắng không một tiếng động.



Giờ Tý, đồng hoang như khoác lên vai ánh trăng dài vằng vặc, bóng cây loang lổ trải lên đất như đang gồng mình trong câm lặng, thỉnh thoảng có hành khách vội vã đi ngang qua rừng.



Đột nhiên, ở đằng xa vang lên tiếng huyên náo, ánh đuốc lập lòe lúc tỏ lúc mờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Ta vốn đã không buồn ngủ, nay càng thêm tỉnh táo.



Bên cạnh, Mặc Lương Thần đang tựa vào cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần cũng bị đánh thức.



“Chuyện gì vậy?” Hắn nhíu mày hỏi viên thị vệ bên hông xe.



“Khởi bẩm hoàng thượng, dường như là dân chạy nạn.”



Ta giật mình, hai năm qua, Bắc quốc chỉ tấn công Lương quốc, dân chạy nạn từ đâu ra?



Chẳng lẽ…



Trong lòng ngổn ngang trăm mối, nhưng nét mặt ta vẫn thản nhiên như không.



Mặc Lương Thần nắm lấy bàn tay siết chặt giấu trong tay áo của ta trước ánh mắt kinh ngạc của ta.



Hắn kéo tay ta, ra hiệu xuống xe.



Trong vòng vây của thị vệ, dưới ánh trăng yếu ớt và ánh lửa chập chờn, cảnh tượng trước mắt hiện ra rõ ràng.



Ba bốn chục người tóc tai bù xù, ăn mặc rách rưới, già yếu nữ nhân trẻ nhỏ co ro, thận trọng liếc nhìn đám người áo gấm ngọc đai trước mặt. Mấy đứa trẻ phía trước gầy gò chỉ còn da bọc xương, sợ sệt trốn sau lưng người nhà.



Một thị vệ lặng lẽ tiến đến bên cạnh hoàng đế, ghé tai nói nhỏ:



“Bẩm hoàng thượng, đây đều là dư đảng quý tộc Lương quốc, không biết vì sao lại xuất hiện trên quan đạo.”



Nghe đến đó, ta liếc nhìn tên thị vệ gan trời ấy, khẽ bật cười, rồi cụp mắt xuống.



Mặc Lương Thần dường như có chút bất an, ánh mắt dán chặt lên ta.



Ta vừa định bước lên, hắn lập tức kéo cổ tay ta lại.



“Nàng định đi đâu?”



“Thần thiếp muốn gặp thần dân của thần thiếp.”



Nhân lúc hắn còn chưa phản ứng kịp, ta giật khỏi tay hắn. Nâng váy, không chút do dự quỳ xuống đất, dập đầu thật mạnh.



“Thần thiếp – Diệp thị, tàn dư của Lương quốc – biết mình mạo phạm thiên uy, cả gan cầu xin hoàng thượng tha cho đám nữ nhân và trẻ nhỏ này, thần thiếp xin chịu mọi hình phạt.”



Ngước mắt lên, thấy hắn mím chặt môi, thần sắc khó đoán.



Ta lại dập đầu một cái thật mạnh.



“Thần thiếp—”



“Đủ rồi.”



Giọng hắn khàn khàn, ngắt lời ta.



“Người đâu, trừ khẩu phần ngày mai ra, đem toàn bộ lương khô còn lại phân phát cho họ. Truyền chỉ của trẫm, nhờ công cứu giá của Hoàng quý phi Vân thị, trẫm cảm niệm thân thế của nàng, nay đặc xá cho dân Lương quốc, phái người hộ tống họ hồi hương. Từ hôm nay, phàm là dân lương thiện đã bước vào biên giới Lương quốc, Bắc quốc không được phép xâm phạm một cọng tóc.”



Ta không cao không thấp, dập đầu tạ ơn.



Hắn nghiêng người, không nói một lời.



Hạt Dẻ Rang Đường

Không còn thời gian dây dưa, ta cũng chẳng rảnh để bận tâm đến hắn. Vội chạy lên phía trước cùng phát lương thực và nước sạch cho mọi người.



“Người… người là Công chúa Chiêu Hòa?”

Sau hai năm, vẫn còn một quan viên nhận ra ta.



“Là ta, ta xin lỗi mọi người, đã khiến mọi người chịu khổ như vậy.”



Nỗi xót xa không nói nên lời.



“Công chúa đừng nói vậy…”



“Phận tiện dân hèn mọn như bọn ta, thật không đáng để người mạo hiểm tính mạng cứu giúp.”



Sau một hồi khuyên nhủ, an ủi nhau, trời cũng đã về khuya.



Trước khi rời đi, mọi người bất chợt quỳ rạp xuống hành đại lễ.



“Mong công chúa bảo trọng!”



Tiếng hô vang dội, quần áo tuy rách rưới, nhưng lời lẽ rắn rỏi, khi ngẩng đầu nhìn lại, bốn bề đều cúi đầu xưng thần.



Cảnh tượng ấy khiến người của Bắc quốc không khỏi chấn động.



Khi những người mà ta ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại lần nữa quay người rời đi, ta lặng lẽ rơi nước mắt.



Từ nay về sau, núi nối núi, trập trùng thành ải; người nối người, người người phiêu bạt tan tác mỗi ngả.