Người Qua Như Ánh Chớp Giữa Trời Thu

Chương 15



Tuyết không lớn, nhưng gió vẫn lạnh buốt. Ta chui vào chiếc xe ngựa đỗ trong góc tối, ngồi chờ người, mãi mới thấy ấm lên.



Nửa nén hương sau, một nữ tử mặc cung phục nhanh nhẹn vén rèm bước vào.



Chúng ta nhìn nhau cười khẽ, ta liền đưa cho nữ tử kia miếng lệnh bài “thấy lệnh như thấy người” mà Mặc Lương Thần từng tặng ta, sau đó lập tức chui vào ngăn bí mật trong xe ngựa.



“Giá!”



“Người nào đó?” Quả nhiên, thị vệ đến kiểm tra như thường lệ.



“Ta là tiểu thư của Thẩm gia.”



“Thẩm tiểu thư? Thứ cho nô tài nhiều lời, cung yến đã kết thúc từ lâu, vì sao giờ này mới xuất cung?”

Hạt Dẻ Rang Đường



“Thái hậu và hoàng thượng lưu ta lại trò chuyện, các ngươi cũng dám hỏi nhiều?” Nói xong, nàng vén rèm, đưa ra lệnh bài do hoàng thượng ban.



Mấy thị vệ trông thấy lệnh bài, lại nhìn vào xe chỉ thấy mỗi một mình tiểu thư Thẩm gia, lập tức cúi đầu: “Vâng, cho xe đi!”



Lúc này, ta mới thở phào nhẹ nhõm.



Không sai, “tiểu thư Thẩm gia” ấy, thực ra là Thẩm Tự Di.



Còn ta và nữ nhi của Ngự Sử đại phu – Thẩm Tự Di – vốn chẳng hề quen biết, nhưng với nữ tử ngồi trước mặt, ta lại thân quen từ nhỏ. Nàng tên là Tống Trân, mẫu thân của nàng là nghĩa nữ được ngoại tổ phụ của ta nhận nuôi. Sau khi cả nhà ngoại tổ phụ bị hoàng đế và quyền thần liên thủ hãm hại, Tống Trân được gửi nuôi trong cung, cùng ta lớn lên.



Về sau, do cơ duyên trớ trêu, sau khi ta nhập cung, Tống Trân thay thế vị tiểu thư thật của Thẩm gia – vốn được nuôi ở bên ngoài – mà vào Thẩm phủ, từ đó tiến hành nhiều kế hoạch, nàng đã bỏ ra không ít công sức bên ngoài cung.



Còn vở diễn trong ngự hoa viên kia, đương nhiên là để diễn cho người ngoài xem.



“Điện hạ, song thân của Sương Giáng đã được thu xếp ổn thỏa. Tính theo thời gian, đám nữ nhân và trẻ con ấy cũng đã vượt biên thành công.”



“Ngựa đã chờ sẵn ở ngoại thành. Xe ngựa chậm quá, cưỡi ngựa sẽ nhanh hơn nhiều.”



“A Trân, lúc này chắc điện Kinh Hồng cũng đã bị ngọn lửa thiêu rụi rồi nhỉ.” Ta điềm đạm cất lời, tay đẩy cửa sổ xe, ngước nhìn tuyết đang rơi trên kinh thành.



“Đúng vậy, muội làm theo lời tỷ dặn. Cứ để cháy như thế, dù mai có người nghi ngờ chuyện tỷ c.h.ế.t cháy không đáng tin, thì đêm nay cũng đủ để trì hoãn họ.” Tống Trân nhìn ta đầy khâm phục: “Chiêu Hòa, tỷ đúng là tính toán không lệch chút nào.”



“Quá khen.”



Ta mỉm cười thản nhiên, không hề khiêm tốn.



“Ta vốn chỉ là một người nhàn tản nơi viện Hoè Hoa, người đầy mùi rượu, chỉ muốn ngồi bên ao nhỏ ngắm cá, sống trọn một đời bình dị giữa nhân gian khói lửa.”



“Giờ thì, rốt cuộc cũng được như nguyện.”

Phiên Ngoại: Mặc Lương Thần



Ta tên là Mặc Lương Thần, là con thứ sáu của tiên đế, thân mẫu là Ninh phi – một phi tần có địa vị không thấp trong hậu cung, nhưng tính tình lại vô cùng hiền lành nhu nhược. Cũng chính bởi sự yếu đuối ấy, đệ đệ ruột của ta – Mặc Ngôn Thần – khi mới sáu tuổi đã bị đưa sang Lương quốc làm con tin, đổi lấy thời gian dưỡng sức và cơ hội thôn tính Lương quốc trong tương lai.



Thuở nhỏ, ta từng nghĩ, nếu có thể làm một vương gia nhàn tản, sống mơ mơ hồ hồ cả đời thì cũng là điều phong lưu biết mấy.



Nhưng đã sinh ra trong hoàng thất, thì đã được hưởng vinh hoa phú quý khiến thiên hạ ngưỡng mộ, ắt phải chấp nhận nỗi khổ mà nó mang lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Từ nhỏ ta cần cù khắc khổ, phụ hoàng vốn yêu thích người ham học nên đối với ta rất mực ưu ái. Hơn nữa, nhi tử của đương kim hoàng hậu thể trạng yếu ớt bệnh tật, thành ra từ triều đình đến hậu cung, gần như ai nấy đều ngầm thừa nhận ta là lựa chọn thích hợp nhất cho vị trí Thái tử.



Nhưng ta biết rõ, cái vị trí Đông cung ấy… là thứ có thể lấy mạng người.



Vào một ngày đông tuyết rơi dày năm ta mười bốn tuổi, ta đã từng gặp một lần ám sát.



Khi đó, Lương quốc vừa cử sứ thần sang triều cống, sau quốc yến, ta từ hoàng cung trở về doanh trại, thì bị bảy tám tên sát thủ được huấn luyện bài bản mai phục trên đường. Chúng ra chiêu nào cũng chí mạng, không hề để lại đường sống.



Trong khoảnh khắc kịp thở, ta liền b.ắ.n tín hiệu cầu cứu cho ám vệ.



Bọn sát thủ thấy vậy càng ra tay gấp rút hơn.



Dù ta có luyện võ chăm chỉ, nhưng chẳng rõ vì lý do gì, tay cầm kiếm lại dần trở nên yếu ớt. Sau khi g.i.ế.c được bốn năm tên, cơ thể ta càng lúc càng không còn sức lực, mà bọn chúng vẫn tấn công mãnh liệt. Một hồi chống đỡ kịch liệt, ta đã trọng thương.



Ngay khoảnh khắc nhát đao chí mạng gần như không thể tránh được sắp bổ xuống, một thân hình nhỏ bé bất ngờ lao ra chắn trước người ta.



Ta sững người, mấy tên sát thủ kia cũng lộ rõ vẻ khó tin trong mắt.



Đó là một tiểu cô nương chỉ tầm mười một, mười hai tuổi.



Nàng dám liều mạng chắn đao cho ta.



Không biết là nữ nhi nhà ai mà lại có khí phách và can đảm đến thế. Dù sau khi bị đâm, tấm lưng của nàng đầy m.á.u thịt be bét, nàng vẫn nhân lúc địch phân tâm mà ném một nắm mê hương vào mặt chúng. Ngay lập tức, tất cả bọn chúng ngã gục. Sau đó, nàng cầm lấy đao, ra tay dứt khoát g.i.ế.c sạch những kẻ còn lại.



Ta nhắm mắt lại, đến khi mở ra, đầu óc đã tỉnh táo đôi chút, mới nhìn rõ khuôn mặt của nàng trước mắt.



Mái tóc đen được búi gọn đơn giản, chỉ cài một chiếc trâm ngọc. Gương mặt thanh tú không trang điểm, nhưng vẫn toát lên vẻ thanh nhã linh động. Giữa hai mày còn nét non nớt, mà ánh mắt thì lại không hề ngây thơ như một đứa trẻ.



“Đại ân cứu mạng, suốt đời không quên.” Ta khẽ nói.



“Cũng chẳng thể trơ mắt nhìn huynh c.h.ế.t được.” Nàng ngẩn ngơ đáp.



“Muội bị thương không nhẹ, người của ta sắp đến rồi, có thể đi cùng ta gặp đại phu không?” Nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, ta không hiểu sao lại cảm thấy áy náy vô cùng.



“Không trúng chỗ hiểm, không sao đâu.” Nàng liếc nhìn vết thương sau lưng, “Ta đi trước.”



“Muội tên gì?” Ta vội hỏi.



“Gặp nhau thoáng qua, cần gì bận tâm.”



Vừa dứt lời, nàng đã bước nhanh qua góc phố, vết thương sau lưng vẫn đang chảy máu, cứ thế biến mất vào màn đêm.



Ngẩng đầu lên, chỉ thấy những vì sao lấp lánh, tỏa sáng trong màn đêm mịt mùng.



Tấm lòng rung động thuở thiếu thời giống như đám cỏ dại giữa mùa đông, dẫu có cắt mãi, đốt mãi cũng chẳng thể hết. Lúc không có gió thì tưởng như yên ả, nhưng chỉ cần gió nổi lên, cỏ dại ấy sẽ lan tận chân trời.



Ta đứng nhìn nơi góc phố thật lâu, nghĩ rằng một giọt nước ân tình cũng phải báo đáp bằng cả suối nguồn. Rồi sẽ có một ngày, ta nhất định tìm được nàng.