Người Qua Như Ánh Chớp Giữa Trời Thu

Chương 16



Sau chuyện đó, dã tâm muốn trừ khử mẫu phi và ta của hoàng hậu đã hoàn toàn lộ rõ.



Dưới lời gièm pha của bà ta, phụ hoàng ngày càng lạnh nhạt với mẫu phi của ta. Nhưng hoàng hậu vẫn chưa buông tha. Bà ta bày mưu bỏ thuốc vào thức ăn của mẫu phi, khiến người ngày một buồn bã, bệnh tật quấn thân, suốt ngày chỉ còn biết đối mặt với đèn Phật.



Nếu nhi tử của hoàng hậu đăng cơ, sao có thể tha cho huynh đệ chúng ta?



Lúc ấy, ta đã nảy sinh ý định đoạt lấy ngai vàng. Vì thế, ta bắt đầu âm thầm kết giao bè cánh, nắm giữ binh quyền.



Ta buộc phải giấu mình chờ thời cơ, thậm chí cả việc thành thân cũng phải nghe theo thánh chỉ, cưới một nữ nhân mà ta vô cùng chán ghét.

Hạt Dẻ Rang Đường



Ba năm sau, phụ hoàng băng hà. Với sự hậu thuẫn của các đại thần và lợi thế nắm binh quyền trong tay, từng bước tính toán, cuối cùng ta như ý trở thành hoàng đế của Bắc Quốc.



Ta ban chiếu xử tử phe cánh của hoàng hậu, kể cả nhi tử ốm yếu của bà ta.



Nhưng lại cố tình tha mạng cho hoàng hậu, giam bà ta vào trong thâm cung, để bà ta sống những tháng ngày không bằng chết.



Suốt ba năm sau khi ta đăng cơ, triều thần tìm đủ mọi cách đưa nữ tử vào hậu cung, ngoài mặt thì viện cớ lo cho hương hỏa giang sơn, thực chất đều là những toan tính khuất tất.



Chúng đưa đến, ta nhận. Gả đến làm quả phụ, ta liền tác thành. Lâu dần, chẳng còn nhà nào dám dễ dàng đưa nữ nhi tiến cung nữa.



Năm ta hai mươi mốt tuổi, sau hơn mười năm đệ đệ ruột của ta bị đưa sang làm con tin ở Lương quốc, gánh vác trách nhiệm chấn hưng quốc gia, mang theo kỳ vọng của mẫu hậu, ta thân chinh dẫn đại quân Bắc Quốc tiến vào lãnh thổ Lương quốc.



Ta hiểu rất rõ, một khi phát động chiến tranh, người dân sẽ là kẻ khổ nhất. Nhưng từ xưa làm nên đại sự, nào có kẻ tính toán chuyện nhỏ nhặt. Sự mềm lòng chỉ khiến mình chuốc lấy thất bại.



Hôm m.á.u rửa hoàng cung Lương quốc, tuyết rơi dày đặc.



Lương đế – một kẻ hôn quân vô đạo – cuối cùng cũng bại vong dưới ánh đao loang loáng, trở thành sao rơi giữa đêm tàn.



Trong cung Lương quốc vẫn còn một nữ tử đứng đó, không sợ hãi cũng chẳng lo âu. Ta lạnh nhạt nhìn nàng, đại khái đoán ra thân phận nàng không hề tầm thường.



“Ngươi là ai?”



Nàng cụp mi mắt, thật lâu không lên tiếng.



“Hồi bẩm Hoàng thượng, đây là công chúa Chiêu Hòa của Lương quốc!” Thái giám bên cạnh vội vàng bẩm báo.



Công chúa Chiêu Hòa? Chẳng phải là Diệp Lan Nhân – vị công chúa Lương quốc từng rất thân thiết với Ngôn Thần sao?



Ngay khi gặp lại Ngôn Thần ngoài điện, câu đầu tiên đệ ấy nói chính là cầu xin ta tha mạng cho nàng.



Ngôn Thần dường như đã động chân tình với vị công chúa này, đó là điều tuyệt đối không được phép.



Mẫu phi của ta năm xưa cũng vì đem lòng yêu tiên đế, nên mới rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.



Ta không thể để đệ đi vào vết xe đổ. Sau này đệ ấy sẽ là quân vương, là tương lai rạng rỡ của Bắc Quốc. Những thứ tình cảm nhi nữ sẽ chỉ là vướng víu cản đường.



Ta nhìn nàng công chúa Lương quốc đang hành lễ trầm ổn trước mắt, nhan sắc quả thực không tầm thường.



Vậy thì… cứ để nàng giống như bao nữ nhân khác trong hậu cung đi, ta nghĩ.



Một là xem như giữ lời hứa tha mạng. Hai là đoạn tuyệt tình cảm trong lòng Ngôn Thần. Ba là, dòng m.á.u vương tộc của một nước đã mất, giữ bên người vẫn là yên ổn nhất.



Vậy nên, ta đưa nàng về Bắc Quốc, phong nàng làm phi.



Bảy năm trôi qua, chúng ta gặp lại nhau giữa gió lạnh tuyết rơi, tưởng là lần đầu gặp gỡ, hóa ra là trùng phùng.



Hôm nàng được sắc phong làm phi, tuyết trắng rơi phủ khắp đất Bắc, một chuyện hiếm thấy ở nơi quanh năm rất ít tuyết như Bắc quốc.



Ngôn Thần quỳ suốt một đêm ngoài điện Dưỡng Tâm. Ta vừa xót cho thân thể của đệ ấy, lại giận đệ ấy chẳng chịu hiểu lòng ta.



Thế là, ta tìm đến công chúa Chiêu Hòa – nữ tử mà Ngôn Thần luôn khắc ghi trong lòng.



Ta nói với nàng, nếu còn cố chấp không buông, thì chính nàng sẽ trở thành gánh nặng của Ngôn Thần. Con cháu hoàng thất vốn chẳng có chỗ cho tình yêu. Một công chúa vong quốc, sao có thể trở thành chính thất của hoàng gia?



Nàng trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.



Thế nhưng khi rạng đông vừa ló rạng, nàng lại đi tìm gặp Ngôn Thần.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau một hồi đối thoại, công công vào báo rằng Ngôn Thần đã kiệt sức ngã quỵ giữa tuyết, ta vội vã bước ra khỏi điện, lập tức sai người đưa đệ ấy vào trong chăm sóc.



Diệp Lan Nhân sững sờ nhìn bóng lưng đệ ấy rời đi, rồi dường như kiệt quệ toàn thân mà quỳ sụp xuống tuyết, vùi đầu vào lòng mình.



Nhìn nàng như thế, không hiểu vì sao, trong ta dâng lên một cảm giác thân quen lạ thường đã lâu không có.



Ta bất chợt có chút d.a.o động.



Nhưng cảm xúc ấy rất nhanh đã bị lý trí xua tan.



Như bị ma xui quỷ khiến, ta tiến lại gần nàng, bế nàng trở về điện.



Ta phong Diệp Lan Nhân làm Vân phi, ban cho nàng nơi ở là điện Kinh Hồng.



Nàng đã giữ đúng lời hứa, đoạn tuyệt với Ngôn Thần. Vậy nên ta tự nhiên cũng sẽ bảo vệ nàng trong hậu cung, để nàng sống yên ổn một chút.



Mỗi lần ta ở lại điện Kinh Hồng cũng tránh được nhiều rắc rối không cần thiết.



Thế nhưng, những ngày tháng yên ổn chưa kéo dài bao lâu, phiền phức đã ập đến với nàng.



Người bên dưới báo lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện, nàng xử lý thẳng tay mà gọn ghẽ.



Hoàng hậu dẫn theo Trinh tần đang khóc lóc sướt mướt tới tận điện Dưỡng Tâm, dâng sớ kể tội Diệp Lan Nhân ngông cuồng ngang ngược.



Ta vốn cực kỳ ghét loại nữ nhân giả vờ yếu đuối, nũng nịu làm ra vẻ đáng thương.



Thế nhưng là hoàng đế, bề ngoài ta vẫn phải giữ cho chu toàn, bởi vì hậu cung và triều đình vốn như dây mơ rễ má, chỉ động một sợi là cả cục diện sẽ lung lay.



Trong Cung Phượng Nghi, đèn đuốc sáng trưng.



Nàng bước vào điện, lười nhác mà trên người toàn mùi rượu.



“Nàng uống rượu sao?” Ta hơi cau mày, chẳng hiểu sao lại buột miệng hỏi thế.



Nàng dường như sững người, rồi mới chậm rãi gật đầu.



Vừa thấy nàng đến, hoàng hậu lập tức nóng lòng chất vấn nàng chuyện đã xảy ra.



“Ngươi nói Vân phi đánh ngươi? Chuyện này không thể nói bừa. Vân phi thường ngày ôn hòa hiền thục, sao có thể ra tay làm tổn thương người khác?”



Lời của hoàng hậu kín kẽ như nước chảy không lọt, nhưng từng chữ từng câu đều là có chủ ý sâu xa.



Thấy hoàng hậu lên tiếng, Trinh tần khóc càng lớn hơn, giọng the thé, nghe mà bực bội.



“Hoàng thượng, xin Người làm chủ cho thiếp! Khuôn mặt này của thiếp ít nhất cũng phải mất vài ngày mới hồi phục. Vân phi được sủng mà kiêu, xin Người chớ thiên vị nàng ta!”



Nói xong, nàng ta dùng khăn che mặt, chỉ để lộ đôi mắt đẫm lệ, tỏ vẻ như đã chịu uất ức rất lớn.



Dù biết rõ đây là một màn kịch, nhưng bị bao người nhìn vào, ta vẫn phải làm theo lệ mà hỏi một câu.



“Là ta đánh.” Nàng thẳng thắn nhận, vô cùng thản nhiên.



Ta hỏi lý do.



“Tự làm thì tự chịu.” Nàng đáp.



“Kể rõ đầu đuôi chuyện này.”



“Lười nói, nghĩ sao thì tùy.” Giọng nàng có chút bất cần.



Ta thoáng sững sờ, trong hoàng cung này, ai cũng che giấu tâm tư, hiếm ai dám bộc lộ thật lòng trước mặt ta như thế.



“Chuyện hôm nay đến đây thôi, ai nấy lui về nghỉ ngơi đi.”



Ta nghĩ: đây là ta đang thực hiện lời hứa sẽ bảo vệ nàng.



Thế là, trong ánh mắt không cam lòng của các phi tần, ta lạnh lùng kết thúc vở kịch này.