Phiên Ngoại: Diệp Lan Nhân
Mười năm sau.
Tại ranh giới giữa Bắc Quốc và Lương quốc có một hồ nước lớn.
Gió nhẹ quấn quanh, hơi thở đậm vị ẩm ướt.
Cuối hồ là dãy núi liên miên không dứt. Ở lưng chừng núi, nơi sâu nhất, có một viện nhỏ trồng đầy hoa hoè.
Dưới bóng cây hoè mát rượi, những nụ hoa rơi rụng đầy đất, các vò rượu to nhỏ nằm tán loạn khắp nơi.
Ở giữa đám vò ấy là một thanh kiếm, thanh kiếm cũ kỹ nhặt được trên đường trốn khỏi hoàng cung năm đó.
Tống Trân vừa từ chân núi chạy lên, đang ngồi trên ghế đá, điên cuồng uống nước.
Còn ta, nằm phơi mình trên chiếc ghế xích đu bằng gỗ tự chế, phe phẩy chiếc quạt mo, ngáp một hơi dài, rồi lại ngáp thêm vài cái.
Mười năm qua, ta sống một mình ở nơi này.
Trên núi chẳng có gì cả, nhưng trong lòng ta lại như có cả cỏ nước xanh rì, dập dìu yên ổn.
Lúc đầu Tống Trân còn nói muốn lên núi sống cùng ta, nhưng tính nàng sôi nổi, sống lâu lại thấy chốn núi rừng quá buồn tẻ. Thế là nàng dọn xuống sống cùng vợ chồng Sương Giáng ở một trấn nhỏ dưới chân núi, nơi ấy phần lớn đều là con cháu Lương quốc.
“Lan Nhân, sao tỷ không hỏi muội gấp gáp đến tìm tỷ là vì chuyện gì?”
Ta gác chân lên bàn gỗ, tiện tay vốc một nắm thóc ném về phía con gà mái mập đang phơi nắng phía sau.
“Nói đi.”
Tống Trân bĩu môi, thần sắc lộ vẻ cảm khái.
“Chắc Mặc Lương Thần không còn sống được bao lâu nữa đâu.”
“Hiện giờ, hắn đã thoái vị được ba năm rồi, vậy mà dân chúng vẫn không ngớt lời ca ngợi đấy!”
“Nghe đâu suốt bảy năm trước đó, ngày nào cũng lao tâm khổ tứ vì quốc sự, nên mới để lại gốc bệnh.”
Ta khẽ gật đầu, trong lòng không gợn sóng.
Kết cục của mỗi con người rồi cũng là cái chết, hết thảy chỉ là số phận mà thôi.
Lần cuối cùng ta nghe đến cái tên xa lạ ấy là ba năm trước, khi Tống Trân kể Mặc Lương Thần thoái vị, truyền ngôi cho Mặc Ngôn Thần.
“Hắn muốn gặp tỷ một lần… trước khi nhắm mắt.”
“Thư của hoàng đế sáng nay đã được phi ngựa chuyển đến nhà Sương Giáng. Hắn không biết địa chỉ chính xác của chúng ta, nhưng biết nhà Sương Giáng, nên đành đánh cược.”
Tống Trân mím môi, nhìn ta một cái, như thể có phần không nỡ.
Ta đưa tay phủi cánh hoa vừa rơi xuống vai.
“Không gặp.”
Thời gian trôi như thoi đưa, dung mạo của những người năm xưa ta đã sớm quên lãng.
Người xưa thì nên để lại nơi quá khứ.
Gặp lại nhau… chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Nửa tháng sau.
Tống Trân lại một lần nữa hấp tấp xô cửa bước vào phòng ta.
“Không hay rồi! Không hay rồi! Sáng sớm nay Sương Giáng đi chợ, đến giờ vẫn chưa về. Phu quân của nàng đã dẫn người đi tìm hai ba canh giờ rồi mà không thấy!”
Nghe vậy, ta lập tức nghiêm mặt lại.
“Chuyện cụ thể, vừa đi vừa nói.”
Ta mang theo thanh kiếm cắm dưới gốc cây hoè, mũi chân khẽ nhún, nhanh như chớp lao xuống núi.
Khi ta cưỡi ngựa phóng đến cổng trấn dưới chân núi, từ xa đã nhìn thấy một cỗ xe ngựa bốn bánh khác thường, xung quanh là một nhóm quan binh mang theo vũ khí đứng canh.
Quan binh?
Ta khẽ siết dây cương, con ngựa hí dài rồi quay vòng tại chỗ. Ta cau mày, nhanh chóng suy nghĩ.
Người trong xe chắc chắn có thân phận đặc biệt. Ai mà cần quan binh hộ tống, lại đến một trấn nhỏ vô danh nằm ở rìa biên giới thế này?
Ký ức chợt kéo ta về nửa tháng trước.
Sương Giáng vốn không kết thù oán với ai, một người sao có thể vô cớ biến mất?
Có người muốn lợi dụng nàng để đạt được mục đích gì đó.
Lòng ta sáng tỏ, chuyện này ta đã đoán được bảy tám phần.
Ta nhìn thẳng vào cỗ xe, giọng lười biếng vang lên:
“Mặc công tử, đã lâu không gặp.”
Một tiếng ho nhẹ vang lên, rồi một bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng vén rèm xe lên.
Hiện ra trước mắt ta là một công tử trẻ tuổi, gầy guộc trong bộ trường sam màu xanh trắng nhã nhặn.
Nhờ vào ký ức đã mờ nhạt, ta nhận ra hàng lông mày ấy.
Quả nhiên là Mặc Lương Thần.
Đã từng ấy năm trôi qua, hà tất phải tốn công như vậy chỉ để gặp nhau một lần?
Tống Trân vừa đuổi ngựa theo sau, ban nãy còn sốt ruột không thôi, lúc nhìn thấy cảnh tượng này cũng sững sờ không nói nên lời.
Khuôn mặt Mặc Lương Thần tái nhợt vì bệnh tật, chiếc ngọc quan càng làm nổi bật thân thể gầy yếu của hắn.
Hắn im lặng rất lâu, rồi bất ngờ nở một nụ cười ôn hòa với ta.
“Sương Giáng hiện giờ ở đâu?”
“Đã bình an trở về phủ.”
Nhận được câu trả lời xác nhận, ta gật đầu, ghì chặt dây cương định quay đầu rời đi.
“Chiêu Hòa công chúa…”
“Có thể tiễn ta một đoạn cuối cùng được không?”
Một cơn gió mạnh đột ngột thổi qua mũi hắn, khiến hắn cúi đầu, ho khan dữ dội.
Ta khẽ thở dài một tiếng.
Đến nước này rồi… cũng được thôi. Người sắp chết, không cần so đo.
“Công tử nói quá rồi.”
Ta ôm kiếm bước lên xe, ngồi vào chỗ sát cửa sổ, chờ Mặc Lương Thần lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nàng gầy đi rồi.” Hắn bật cười nhẹ.
Ta cảm thấy có chút buồn cười.
Chính hắn thân thể như ngọn đèn cạn dầu, thế mà còn nói ta gầy đi.
Xe ngựa chầm chậm lăn bánh.
“Ta không hiểu người.”
Ta không hiểu Mặc Lương Thần làm vậy để làm gì.
“Ta mang bệnh nặng, chẳng sống được bao lâu nữa…”
“Chỉ muốn nhìn thấy người đã từng cứu mạng ta một lần cuối.”
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, giọng thản nhiên:
“Lần này… ta không cứu nổi người nữa rồi.”
Mặc Lương Thần mệt mỏi tựa người vào thành xe, bật cười không ra tiếng.
“Xin lỗi.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Hắn đột nhiên nói lời xin lỗi khiến ta thoáng ngẩn người, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Ta nghi hoặc nhìn hắn.
“Vì sao lại chọn nơi này?”
Ta không mấy để tâm, chỉ hờ hững xoa xoa đầu ngón tay, giọng nói cũng mang theo chút lười biếng.
“Giang sơn mất, ta chưa mất. Trong quãng đời còn lại, ta sẽ trông giữ mảnh đất cũ của Lương quốc. Xem như bầu bạn với những linh hồn đã khuất. Cũng tốt thôi.”
Mặc Lương Thần bất ngờ kéo nhẹ tay áo ta, động tác rất khẽ.
“Diệp Lan Nhân. Đừng mãi giam mình trong quá khứ. Lương quốc diệt vong, tội lớn ta không chối, Lương Đế cũng chẳng thể thoát trách nhiệm. Nhưng điều đó… không liên quan đến nàng.”
Thì ra chỉ vì chút tình xưa, hắn sợ ta nghĩ quẩn nên mới nhẹ nhàng khuyên nhủ vài câu.
Ta nghiêng người tựa vào bậu cửa sổ, khẽ nhướng mày:
“Ta chưa từng quay đầu nhìn lại. Cũng chưa bao giờ cho rằng bản thân mang tội. Dân chúng đối với ta ra sao, ta liền trả nghĩa đúng như vậy. Ta là người buông bỏ giỏi nhất.”
“Mặc Lương Thần, tuy ta lạnh nhạt, nhưng cũng hiểu rất rõ, giữa ta và người, cách nhau là ranh giới vĩnh viễn không thể xóa bỏ của hai đất nước.”
“Mười năm trước ta không g.i.ế.c người, là vì phụ hoàng ta hôn quân vô đạo, mẫu hậu của ta cũng vì ông ta mà chết.
Cũng là vì người đã đại xá bách tính Lương quốc, hứa rằng thiết kỵ Bắc Quốc sẽ không sát hại họ thêm một lần nào nữa.”
“Ân oán giữa ta và ngươi đã sớm xóa sạch, từ nay nước sông không phạm nước giếng.”
“Lời người vừa nói, dù sao ta cũng ghi nhận. Mặc Lương Thần, cảm ơn người.”
Mặc Lương Thần ngẩn người, hồi lâu mới hoàn hồn lại.
Trong mắt hắn dần dần nở ra nụ cười.
“Trước lúc c.h.ế.t mà còn được nghe nàng nói nhiều như thế… thật tốt.”
Ta hơi khó chịu trước kiểu ăn nói bất cần kia, liền không chút hình tượng mà trợn mắt.
“Người thay đổi nhiều đấy.”
Ta cũng không biết phải diễn tả sự thay đổi đó như thế nào nữa.
Trên đường đi, ta với hắn lúc có lúc không trò chuyện vu vơ vài câu.
Đêm hôm đó còn cùng nghỉ lại một đêm ở trạm dịch.
Mãi đến chạng vạng hôm sau, bọn ta mới đến được một thành nhỏ nằm tận cực Bắc của Bắc Quốc — Vân Thành.
Đây là lần đầu tiên ta đặt chân đến vùng cực Bắc này.
Nơi đây lạnh hơn cả Thượng Kinh và Lương quốc.
Ta lưu lại Vân Thành hơn một tháng, nơi này quanh năm tuyết phủ.
Ở nơi này có rất nhiều món ngon, ta gần như vui đến quên cả đường về. Tất nhiên, thỉnh thoảng khi đêm đã khuya, tĩnh lặng đến mức nghe được tiếng gió lay ngọn cỏ, ta vẫn sẽ lo lắng không biết Tống Trân có cho con gà mái to và đàn cá chép nhỏ của ta ăn đúng giờ không.
Ngày hắn rời đi, nói rằng muốn ăn món ta nấu. Ta thấy hắn bệnh nặng, miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Kỳ lạ là, rõ ràng đứng cũng không vững nữa, thế mà hắn vẫn nhất định đòi phụ bếp.
Không ngờ tay nghề nấu ăn của hắn lại không tệ.
Làm phụ bếp đúng là phí tài rồi.
“Ta có thể chạm vào mặt nàng không?”
Mặc Lương Thần dựa trên giường, sắc mặt trắng bệch, giọng nói yếu đến mức như muỗi kêu.
Ta im lặng chốc lát, cúi đầu, nghiêng người lại gần hắn một chút.
Đầu ngón tay lạnh toát của hắn nhẹ chạm vào lông mày ta, rồi từ sống mũi xuống đến khoé môi.
Hắn nói ra câu cuối cùng:
“Thì ra… chỉ có ta là còn ở trong quá khứ.”
Giọng nói ấy nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.
Hắn đã ra đi.
Tựa như nước lặng lẽ tan vào nước.
Tuổi trẻ, ân oán, cái chết, khốn khó, buồn bã, trầm mặc…
Mọi thứ đều thuận theo số mệnh, nhưng rồi lại lặng lẽ rơi vào sự tầm thường không thể vãn hồi.
Ta lên đường trở về vào ngày thứ ba sau khi Mặc Lương Thần qua đời.
Ta không rõ khi ấy bản thân có vì hắn mà đau buồn hay không, chỉ cảm thấy như chẳng còn cảm xúc gì nữa.
Chỉ thấy mệt… trong lòng trống rỗng, rồi cứ thế ngồi ngẩn người bên hồ mấy ngày liền.
Sau đó, theo thời gian trôi qua, ta lại bắt đầu sống như trước kia, cuộc sống ăn no, chờ chết, không buồn không vui.
Ừ, thỉnh thoảng vì Tống Trân lén bắt con gà mái già nhà ta nấu canh mà cãi nhau với nàng vài câu.
Hoặc nắm tay dạy lũ trẻ nhà Sương Giáng học văn luyện võ.
Rảnh rỗi thì tới trà quán trong trấn kể chuyện xưa cho hàng xóm nghe…
Hoa nở hoa tàn, nước hồ lặng lẽ trôi.
Mặt trời lên thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ.
Người ta là người ta, còn ta vẫn là ta.
____Hết___