Xuân qua thu đến, thời gian trôi nhanh như bóng câu. Vào một ngày rất đỗi bình thường, nàng thay mặt hoàng hậu hỏi ta một câu.
Ta nhìn nàng rất lâu, chẳng thấy một tia bất mãn nào trong mắt nàng. Ta hiểu ra, trong lòng nàng, ta chưa bao giờ là không thể thiếu.
Ta thở dài, trả lời nàng:
“Tình cảm… đâu phải cứ muốn là có.”
Ta cố tỏ vẻ như không hề để tâm, rồi thử thăm dò nàng:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Diệp Lan Nhân, nàng có biết tại sao ta lại ban cho nàng Điện Kinh Hồng không?”
Thấy nàng không đáp, ta chỉ khẽ cười, không nói cho nàng biết lý do.
Vì một cái liếc nhìn kinh tâm động phách, khiến lòng ta nhớ mãi không quên.
Đến kỳ săn b.ắ.n mùa thu, ta danh chính ngôn thuận đưa nàng ra ngoài dạo chơi giải sầu.
Ta sai Lý ma ma đến hầu hạ nàng.
Dĩ nhiên, cũng là để dò xét lòng nàng.
“Cái cảm giác bất lực lớn nhất của con người, chính là do kỳ vọng vượt quá giới hạn của hoàn cảnh.
“Ngay từ đầu không ôm kỳ vọng, mới có thể sống thanh thản.”
Khi Lý ma ma kể lại hai câu nói ấy cho ta nghe, ta liền hiểu rõ tâm trạng của nàng.
Thì ra, từ đầu đến cuối, nàng chưa từng tin ta, cũng chưa từng ôm hy vọng vào ta.
Đêm ấy, ta mượn rượu giải sầu. Trong cơn say, không kiềm được lòng, lại sinh ý nghĩ muốn tìm nàng.
Ta ôm nàng từ phía sau, chỉ mong có thể yên ổn trong chốc lát.
“Hoàng thượng, xin hãy giữ lễ nghi.”
Một câu nhẹ như lông hồng, lại giáng thẳng vào lòng ta như tiếng sấm.
“Diệp Lan Nhân, nàng thật sự không động lòng chút nào sao?”
Từ khi nàng ở bên cạnh ta, đây là lần đầu tiên ta nổi giận với nàng.
“Ta vẫn luôn nghĩ đời người dài đằng đẵng, sẽ có đủ thời gian để hối hận và tha thứ. Nhưng nàng, thật sự đến một cơ hội để bắt đầu lại cũng không muốn cho ta sao?”
Ta mượn men say để lấy can đảm, nói ra tấm lòng của mình.
Khi nàng quay đầu đi, không nhìn ta, ta không biết lấy đâu ra can đảm, kéo nàng ôm chặt vào lòng, giam cầm nàng trong vòng tay mình.
Nụ hôn đó vừa ngông cuồng, lại vừa tham lam.
Ta cố nén lại cảm xúc, nhưng lại càng không thể kiểm soát được. Trong khoảnh khắc rối loạn ấy, ta ôm nàng đặt lên giường, gần như điên cuồng muốn níu lấy chút hơi ấm mà ta tham luyến nơi nàng.
Cho đến khi nàng điểm huyệt ta trong cơn hỗn loạn, ta mới thiếp đi. Hôm sau tỉnh lại, thấy nàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ta cũng không nhắc lại nữa.
Thế nhưng, điều tàn nhẫn nhất trong tình yêu là ngay từ khoảnh khắc bắt đầu, nó đã chạm đến đỉnh điểm.
Sự rung động, khát vọng chiếm hữu, nỗi nôn nóng muốn cùng nhau hướng đến tương lai… đều đã được tiêu hao hết từ lúc trái tim vừa mới rung lên.
Từ đó về sau, tất cả chỉ là hành trình trượt dốc.
Ta dẫn nàng lên núi dạo chơi, chỉ mong có thể xoa dịu quan hệ giữa hai chúng ta. Nhưng không để ý, ta đạp phải một viên đá lỏng, cả người ngã xuống sườn núi trong tư thế không cách nào xoay chuyển. Dưới chân trống không, khinh công cũng không thể cứu vãn.
Nàng lập tức nắm chặt lấy tay ta.
Còn ta, như người sắp c.h.ế.t vớ được cọng rơm cứu mạng, cũng siết lấy tay nàng thật chặt.
Thấy nàng gắng gượng níu lấy ta, ta nói:
“Nếu nàng không trụ nổi nữa… thì cứ buông tay đi, sống tiếp cho thật tốt.”
Ta không thể để nàng vì ta mà chết.
“Không sao, ta trụ được, hoàng thượng cứ yên tâm.”
Giọng nàng kiên định khiến lòng ta chấn động, chua xót dâng lên. Xưa nay chỉ có ta che chở thiên hạ, chưa từng có ai nói với ta hai chữ “yên tâm”.
Có lẽ là mạng lớn, hoặc cũng có thể là nhờ nàng kiên trì đến cùng.
Chúng ta đều bình an vô sự.
Chỉ là tay phải của nàng bị thương không nhẹ.
Ta phong nàng làm Hoàng quý phi, để thiên hạ đều biết nàng là người được ta xem trọng, cũng là để chuẩn bị đưa nàng lên ngôi hoàng hậu.
Trên đường trở về cung, chúng ta gặp đoàn dân chạy loạn từ Lương quốc.
Nàng buông bỏ tôn nghiêm, quỳ xuống cầu xin ta tha mạng cho thần dân cũ của nàng.
“Thần thiếp – Diệp thị, tàn dư của Lương quốc – biết mình mạo phạm thiên uy, cả gan cầu xin hoàng thượng tha cho đám nữ nhân và trẻ nhỏ này, thần thiếp xin chịu mọi hình phạt.”
Ta không chịu nổi ánh mắt xa cách, sợ hãi của nàng như đang nhìn một đấng quân vương xa lạ.
Thấy ta không đáp, nàng lại dập đầu liên tiếp.
Ta sợ nàng tổn thương, lập tức đáp ứng.
Thật ra, với bách tính Lương quốc, ta đã từng ban chỉ miễn cho họ khỏi lao dịch, khỏi bị bắt làm tù binh. Nhưng thế sự khó tròn vẹn, vẫn còn một bộ phận dân lưu lạc không nơi nương tựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi những người dân Lương quốc ấy được thả đi, nàng đã rơi lệ.
Rồi đến sau đó, tiệc đầu năm mới, mồng Một Tết, ta cố ý kéo nàng, trong bộ cung trang đỏ rực, cùng bước vào đại điện.
Giữa rượu chè linh đình, nàng ứng chiến kẻ khiêu khích bằng một khúc vũ “Nghê Thường Vũ Y”.
Hồng y yêu kiều, một điệu múa khuấy động cả kinh thành.
Tiệc cung đình tan, mọi người lui về. Nàng khẽ khàng dìu ta, đang say mềm, về điện Dưỡng Tâm.
Ta nằm trên giường, trong cơn mê man mơ hồ, nhìn nàng như đang bận rộn sắp đặt thứ gì đó.
Ta chậm rãi ngồi dậy, mơ hồ hỏi:
“Nàng đang làm gì vậy?”
Nàng đột ngột cúi người, nhẹ nhàng hôn ta.
Ý thức mơ hồ của ta lập tức trở nên sáng rõ. Ta vui mừng, ngỡ rằng giữa chúng ta rốt cuộc cũng đã có gì đó thay đổi. Ta liền từ bị động chuyển thành chủ động, cuối cùng lại rơi sâu vào sự rung động ấy.
Đó là lần đầu tiên nàng chủ động hôn ta, quý giá biết bao.
Nhưng ý thức của ta lại càng lúc càng mơ hồ…
Sáng hôm sau tỉnh dậy, ta nghe tin: điện Kinh Hồng đã cháy cả một đêm, Diệp Lan Nhân biệt tích không rõ.
Tim ta như bị bóp nghẹt.
Ánh mắt chợt nhìn thấy một phong thư đặt bên gối.
[Gửi Mặc Lương Thần]
Ta kìm nén nỗi bất an và hoảng loạn trong lòng, ngón tay run rẩy mở phong thư, hồn vía như đã mất.
[Mặc Lương Thần, cuối cùng thì chúng ta cũng đi đến bước này rồi.
Ta vẫn luôn mong rằng, mình có thể giống như cánh nhạn bay ngang trời, đi về nơi xa thẳm tự do, chứ không phải là con vẹt trong lồng vàng, ngày ngày soi bóng mà sống.
Nhưng từ nhỏ, ta đã bị giam cầm ở Lương quốc, sau đó lại bị giam trong thâm cung của kinh thành.
Có người từng nói với ta, đời người lắm khổ nạn, không ai có thể tránh khỏi. Nhưng ta tin, chỉ cần thoát khỏi xiềng xích, phía trước chính là núi sông rực rỡ.
Vì tự do, ta đành từ bỏ tự do.
Ngay lần đầu tiên gặp lại người ở Lương quốc, ta đã nhận ra, người chính là thiếu niên năm xưa mà ta từng cứu ở thượng kinh.
Là ta, khi gặp người tại Lương quốc, đã bắt đầu toan tính;
Là ta, cố tình thể hiện sự lưu luyến với Ngôn Thần, để người phải nạp ta làm phi.
Từng bước từng bước, ta dẫn dụ hoàng hậu và Trinh tần ra tay với ta, cố tình để người thấy vết sẹo sau lưng, chỉ để người cảm thấy áy náy với ta.
Việc ta cứu người năm xưa, cũng là vì đã tính toán kỹ, để lấy được lòng tin của người, thuận lợi rời khỏi người về sau.
Ta đã phối hợp với người của ta, đốt điện Kinh Hồng.
Ta biết, người không có ác ý với ta.
Ta không biết tình cảm của người là thật lòng, hay chỉ là hứng thú mới mẻ, hay chỉ là vì món nợ năm xưa ta từng cứu người.
Nhưng dù sao… cũng cảm ơn người đã từng giúp ta.
Tất cả ân oán giữa ta và người, đến đây xóa sạch.
Lương Thần, ta đã từng có một thoáng rung động. Nhưng rung động ấy quá mong manh, không đáng để nhắc đến.
Trên đời này có quá nhiều điều quan trọng hơn tình yêu.
Mỗi người đều có mặt trăng riêng của họ, mỗi người đều tự mình lên xuống thủy triều.
Ta mong người sống tốt và đừng bao giờ tìm ta.
Chuyện hôm nay, như nước trôi không dấu.
Ngày mai là ngày nào, người đã thành người xa lạ.
Chúc người bình yên, và một mùa đông an lành.
— Chiêu Hòa Lan Nhân]
⸻
Thì ra chia ly thực sự không có lời tạm biệt.
Chỉ là vào một ngày bình thường như bao ngày, nàng để lại một phong thư, kết thúc hờ hững, không để lại dấu vết.
Nàng chúc ta buông bỏ, chúc chúng ta vĩnh viễn không gặp lại nhau.
Về sau… của về sau, ta không đi khắp thiên hạ tìm nàng nữa.
Nàng đã chọn tự do, ta liền trao cho nàng tự do ấy.
Trong mười năm sau đó, ta vẫn thường mơ thấy nàng.
Trong một giấc mộng xưa, ta thấy núi đồi phủ đầy hoa nở như ngọc phỉ thúy, như thể gặp lại cố nhân, mừng rỡ đến mức chẳng thể che giấu được.