Người Qua Như Ánh Chớp Giữa Trời Thu

Chương 4



Ta có chút khó chịu nhìn về phía hắn, hắn cũng đang ngây người, ánh mắt mang theo sự kinh ngạc rõ rệt, cứ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.



“Mặc Lương Thần?” ta thử gọi hắn một tiếng.



Lời vừa thốt ra, mọi người lập tức quỳ rạp xuống, xung quanh lại rơi vào một khoảng yên lặng đến nghẹt thở.



Chắc hẳn rất ít ai từng dám gọi thẳng tên hắn như vậy, nên một tiếng “Mặc Lương Thần” kia đã đủ khiến mọi người hãi hùng.



Hắn bỗng tiến lại gần.



Lúc ta hoàn hồn lại thì áo choàng lông hồ ly của hắn đã khoác lên vai ta.



Quả thật, ấm áp vô cùng.



“Bây giờ nàng càng ngày càng to gan rồi, đến cả ta mà cũng dám trêu.”



Giọng hắn nhẹ nhàng, như đùa như thật, khiến người ta không kịp thích nghi.



Rồi hắn quay đầu nói với thái giám:



“Trẫm sẽ dùng bữa cùng Vân phi. Đi chuẩn bị đi.”



Dứt lời, hắn thản nhiên bước vào trong điện, không nói thêm một lời.



Ta và Mặc Lương Thần vừa ăn vừa trò chuyện dăm ba câu rời rạc, chẳng mấy chốc đã dọn lên bốn năm món.



Ta liếc qua, toàn là đồ thanh đạm nhạt nhẽo, quả thật không hợp khẩu vị.



Tháng Chạp trời lạnh, lẽ ra nên ăn thứ gì cay cay mới ấm người.



Ta xoa xoa tay, chào hắn một tiếng:



“Ngài chờ một chút, ta đi làm thêm vài món.”



Bước vào tiểu trù phòng, khói dầu bốc lên cay xè mắt khiến ta hoa cả lên.



Hạt Dẻ Rang Đường

Ta vội vã tăng tốc, mất gần một tuần trà mới xong ba món nhỏ. Lúc này bụng cũng đã bắt đầu réo lên, ta hấp tấp quay trở lại điện.



Mặc Lương Thần vẫn ngồi nơi bàn tiệc, chẳng hề động đũa.



Vừa bưng món ăn vào, ta vừa giới thiệu:



“Đây là món nổi tiếng nhất của Lương quốc ta…”



Hắn chăm chú lắng nghe, bỗng xen vào một câu:

“Nàng sống trong nhung lụa từ nhỏ mà cũng biết làm mấy thứ này à?”



Sống trong nhung lụa?



Hắn thực sự cho rằng ta là một công chúa vô ưu vô lo, chưa từng khổ đau à?



Ta khẽ cười:



“Chỉ là hứng thú mà thôi.”



Câu nói ấy khiến không khí lại lắng xuống.

Ăn cơm không nói chuyện, ta cắm đầu cắm cổ ăn cơm, chẳng muốn dây dưa thêm.



Kỳ thực, sống như vậy, yên lặng, đều đều, không tranh không giành, cũng chẳng có gì là không tốt.



Ta tự nhủ thầm.



Đột nhiên, một thị vệ chạy gấp vào, vội vã quỳ xuống:



“Khởi bẩm hoàng thượng! Tin gấp từ tiền tuyến – Triệu Tướng quân bị thương nặng, binh sĩ tổn thất nghiêm trọng, đang cố thủ giữ thành. Xin hỏi có điều động viện binh không ạ?”



Mặc Lương Thần buông đũa, nhíu mày trầm ngâm.



Thành đó vốn là bẫy nhử quân địch, nếu cứu viện gấp có thể hỏng đại cục.



Nhưng Triệu tướng quân là danh tướng hộ quốc, trung nghĩa, khiến người ta khó lòng ngoảnh mặt làm ngơ.



Hắn quay sang nhìn ta, dường như muốn nghe thử ý kiến.



Ta sững người giây lát, rồi không vòng vo:



“Người vì mọi người mà châm lửa sưởi ấm, thì không thể để hắn c.h.ế.t rét giữa gió tuyết.



Người vì quốc gia mà gánh vác, thì không thể để hắn đơn độc chiến đấu đến cùng.”



Mặc Lương Thần nhìn ta rất lâu, rồi hạ lệnh dứt khoát:



“Bất chấp mọi giá, nhất định phải cứu.”



Thị vệ vừa lui, hắn bỗng quay lại, trong mắt hiện lên một tia tiếu ý:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Lời nàng nói tuy rất đúng lý, nhưng… nữ nhân hậu cung không được can dự triều chính.”



Ta nghiêng đầu, cười nhẹ:



“Ta nào có tính là người trong hậu cung của hoàng thượng.”



Chớp mắt đã đến Tết Nguyên Đán.



Hoàng đế mở tiệc tại Điện Thừa Càn, ta cũng bị mời đến góp mặt.



Ta giả vờ hòa nhã vài câu, nâng chén kính vài người, rồi thấy mệt mỏi không chịu nổi.



Uống sơ sơ vài chén rượu nhạt, ta lợi dụng lúc mọi người còn bận chúc tụng mà lặng lẽ chuồn ra ngoài.



Sương Giáng dìu ta, một cơn gió nhẹ thoảng qua, rượu cũng theo đó mà bớt đi vài phần.



“Điện hạ xưa nay không thích mấy chốn náo nhiệt này, sao hôm nay lại chịu đến?”



Sương Giáng nghiêng đầu thắc mắc.



Ta khẽ cười, gió thổi tán loạn vài lọn tóc mai:



“Muốn sống yên ổn trong hoàng cung, thì phải vừa biết trừng mắt khinh đời, vừa biết cúi đầu hòa cùng nó.”



Nương thân nơi người, có mấy khi được làm theo ý mình đâu.

5.



Mồng tám tháng Giêng, Mặc Lương Thần rời cung đến chùa Hộ Quốc để cử hành đại lễ tế trời.



Từ cái hôm ta ném tuyết vào người hắn, số lần hắn mở lời dường như đã nhiều hơn trước.



Trước lúc đi còn dặn ta mấy câu, đại ý là hành trình này chỉ ba ngày, ta phải ngoan ngoãn ở lại Điện Kinh Hồng, đừng gây chuyện.



Ta thầm cười nhạt.



Giữa ban ngày ban mặt, ai dám giở trò với ta cơ chứ?



Nhưng đến ngày thứ hai sau khi hoàng thượng xuất cung, hoàng hậu lại sai người đến truyền ta đến Cung Phượng Nghi, ta lập tức cảm thấy có điều bất thường.



Họa phúc khó lường, dù ta ngoan ngoãn thủ thân, người ta vẫn cố dồn ta vào chỗ chết.



Trước khi đến Cung Phượng Nghi, ta âm thầm giao lệnh bài xuất cung cho Sương Giáng, mọi việc đều phải tự chừa cho mình một đường lui…



“Vân phi, ngươi làm ô uế hậu cung, chứng cứ rõ rang, ngươi còn không nhận tội?”



Vừa bước vào đại điện, hoàng hậu đã chẳng còn bộ dáng từ hòa hiền hậu như thường ngày, mà ngồi trên cao, mắt lạnh lùng nghiêng liếc ta.



Chung quanh là các phi tần, kẻ xì xào bàn tán, kẻ ánh mắt đầy hả hê.



“Thần thiếp không rõ mình có tội gì?”



Ta vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng trong lòng đã mơ hồ cảm thấy không ổn.



“Người đâu, mang chứng từ lên!”



Theo lệnh hoàng hậu, một cung nữ dâng lên một tờ trạng văn.



Ta liếc nhìn, là lời thú tội có dấu vân tay của một thị vệ, tố cáo ta tư thông với hắn.



“Hoàng hậu nương nương, thần thiếp xin được đối chất với người đó trước mặt, để chứng minh mình trong sạch.”



Ta vẫn vững vàng như cũ, đồng thời kín đáo dò xét phản ứng của mọi người.



“Hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương! Tên thị vệ kia đã tự vẫn trong ngục rồi ạ!”

Một thái giám chạy vào hét lớn.



Tim ta trầm xuống.



Hoàng thượng xuất cung, Thái hậu ở chùa cầu phúc, hoàng hậu giờ là chủ hậu cung, chính là cơ hội tốt nhất để thanh trừng ta.

Nàng ta ra tay thật quyết liệt.



“Gian phu sợ tội tự sát, chứng cứ còn đó. Vân phi, ngươi còn không chịu nhận tội?”



“Ngươi chưa từng tận mắt thấy những chuyện dơ bẩn kia, dựa vào đâu mà nói ta có tội? Hoàng hậu, nếu đã bày trò, cũng nên sắp đặt cho kín kẽ một chút. Vu khống thế này, người ngoài nói vào nói ra, ngôi vị hoàng hậu của ngươi liệu còn ngồi được bao lâu?”



“Ta sống ngay thẳng, đường đường chính chính. Ngươi có dám thề trước trời đất, rằng chuyện này không phải chính tay ngươi bày ra để hãm hại ta không?”



Từng lời từng chữ như lưỡi dao, ép hoàng hậu đến nỗi im lặng không nói nên lời.



Các phi tần xung quanh lập tức cúi thấp đầu, ngay cả hơi thở cũng không dám mạnh.



“Vân phi vô lễ phạm thượng, tội lại chồng thêm tội! Người đâu, áp giải nàng ta đến Thận Hình Ti!”



Hoàng hậu không trả lời câu hỏi của ta, chỉ lạnh lùng ra lệnh.