3.
Cung Phượng Nghi, đèn đuốc sáng trưng.
Bảy tám vị phi tần ngồi sang một bên, Trinh tần quỳ dưới đất nức nở.
Hoàng thượng và hoàng hậu an tọa ở ghế chủ vị.
Thấy ta bước vào, Trinh tần càng khóc lớn hơn.
Ta khẽ cúi người hành lễ, vừa định ngồi xuống thì Mặc Lương Thần bất ngờ lên tiếng:
“Nàng uống rượu sao?”
Hắn lại đi quan tâm những chuyện tầm thường thế này ư?
Ta hơi khựng lại, gật đầu rồi thản nhiên ngồi xuống, tự mình rót một chén trà.
Hoàng hậu nhìn ta dò xét, lên tiếng:
“Vân phi, đêm nay gọi ngươi đến là vì chuyện của Trinh tần.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Ta lặng lẽ quan sát sắc mặt mọi người xung quanh, chỉ gật đầu nhẹ.
Hoàng hậu lại quay sang Trinh tần:
“Ngươi nói Vân phi đánh ngươi? Chuyện này không thể nói bừa. Vân phi thường ngày ôn hòa hiền thục, sao có thể ra tay làm tổn thương người khác?”
Không hổ danh là hoàng hậu.
Nghe thì như đang bênh ta, nhưng trong lời lẽ lại chẳng thiếu gì châm chọc mỉa mai.
Tác phong ấy, thật sự rất giống với Mặc Lương Thần.
Nghe hoàng hậu mở lời, Trinh tần khóc càng lớn, tiếng nức nở chói tai khiến người khác đau đầu.
“Hoàng thượng, xin Người làm chủ cho thiếp! Khuôn mặt này của thiếp ít nhất cũng phải mất vài ngày mới hồi phục. Vân phi được sủng mà kiêu, xin Người chớ thiên vị nàng ta!”
Vừa nói, nàng ta vừa lấy khăn che mặt, chỉ để lộ đôi mắt đẫm lệ khiến người nhìn không khỏi thấy thương.
Mặc Lương Thần chậm rãi mở lời:
“Vân phi, nàng có gì muốn giải thích không?”
“Là ta đánh.” Ta đáp, dứt khoát.
“Vì sao lại đánh?”
Ta xoa nhẹ mi tâm, tỏ vẻ mệt mỏi:
“Tự làm thì tự chịu.”
Hắn nhìn ta, ta thản nhiên nhìn lại, không hề tránh né.
Một lúc lâu sau, hắn lại nói:
“Kể rõ đầu đuôi chuyện này.”
Bỗng một nỗi nhục không tên dâng lên trong lòng, cay đắng và trào phúng.
Tuy Lương quốc đã mất, nhưng ta dù sao cũng từng là một công chúa đường đường chính chính.
Vậy mà hôm nay lại phải làm thiếp cho kẻ diệt nước mình, còn bị người ta xét nét, nghi ngờ.
Nực cười biết bao.
Trong lòng khó chịu, ta chẳng buồn giấu, lạnh nhạt đáp:
“Lười nói, nghĩ sao thì tùy.”
Mặc Lương Thần hơi kinh ngạc, khẽ cụp mắt xuống.
Hắn không nói thêm gì, chỉ phất tay:
“Chuyện hôm nay đến đây thôi, ai nấy lui về nghỉ ngơi đi.”
Giọng điệu mang theo uy nghi của một đế vương, không cho phép ai cãi lời.
Trong mắt mọi người, đó rõ ràng là trắng trợn thiên vị.
“Hoàng thượng, như vậy có phần—”
Hoàng hậu chưa nói xong, đã bị ngắt lời.
“Trẫm mệt rồi.”
Vẫn là giọng nói lạnh nhạt, vô tình như mọi khi.
Người vô tình, không thể trao gửi thật tâm.
Nhưng để giao dịch, thì lại rất đáng giá.
Ta hiểu rõ, từ khi hắn hứa để ta tùy ý hành xử trong cung, hắn sẽ không xen vào mấy chuyện vặt này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nên khi hắn vừa dứt lời, ta lập tức đứng dậy hành lễ, cáo lui.
Còn lại trong điện, chỉ còn tiếng Trinh tần khóc lóc oán thán và tiếng chim hỉ thước ngoài cửa sổ kêu lác đác.
Tối ấy, ta đem toàn bộ câu chuyện kể cho Sương Giáng, người vốn mê tám chuyện trong cung.
Nàng cười ha ha một trận, rồi hỏi ta:
“Sao điện hạ không kể rõ nguyên nhân đầu đuôi cho mọi người biết?”
Ta chỉ cười, nhưng trong lòng nghĩ:
“Bởi vì giải thích… khiến ta giống như kẻ có tội.”
Nghĩ đến đó, ta lại chẳng muốn nói ra nữa.
Đêm khuya.
Ta tựa bên giường, quấn bừa một tấm chăn, để mặc cho ánh trăng rọi qua cửa sổ đổ thẳng xuống người.
Từng chén rượu âm ấm ta cứ thế nâng lên rồi cạn xuống.
Trăng đêm nay đẹp lạ thường, nhưng nơi ánh sáng chiếu đến lại lạnh như băng.
Trong đầu chợt hiện về những ký ức năm xưa ở Lương quốc.
Ta khẽ lẩm bẩm:
“Trăng ở quê luôn sáng, nhưng thế gian này nào có cố hương…
Chỉ vì có tha hương, nên mới nhớ quê nhà mà thôi.”
Ở nơi khung cửa sổ phía xa, có một người vẫn đứng lặng thật lâu, không nói lời nào.
4.
Sáng hôm sau, ta lờ mờ mở mắt trong tẩm điện Điện Kinh Hồng, đầu vẫn còn hơi đau nhè nhẹ.
Xung quanh có một luồng khí tức không mấy quen thuộc vương lại.
Bên ngoài đang rơi tuyết bụi mỏng, đỏ thắm của cành mai càng trở nên rực rỡ nổi bật.
Tuyết năm nay ở Bắc quốc kéo dài quá lâu.
Ta nhìn ra ngoài trời hồi lâu mới hoàn toàn tỉnh táo.
Tuyết đọng một lớp mỏng trên mái hiên, cả cành cây cũng phủ trắng, trong lòng ta bỗng thấy hứng thú, chưa kịp khoác áo ngoài đã gọi vài người hầu cùng ta ra sân chơi tuyết.
Tuyết dưới chân mềm mịn, tuy không bằng tuyết ở Lương quốc ta, nhưng cũng có cái thú vị riêng.
“Các ngươi đừng cứng nhắc như vậy, theo ta tìm chút niềm vui đi.”
Ta thực sự chẳng chịu nổi cái không khí nặng nề trong cung.
Bọn cung nữ có lẽ chưa từng thấy ta như vậy nên ban đầu còn do dự, sau lại mạnh dạn nghe theo, bắt đầu nhập cuộc.
Ta tiện tay nắm lấy một nắm tuyết, nhanh chóng nặn thành quả cầu rồi ném về phía một tiểu thái giám, khiến ai nấy đều bật cười.
Thấy ta vui vẻ dễ gần, bọn họ cũng không kiêng dè nữa mà bắt đầu ném trả.
Tiếng cười vang lên khắp sân, không khí trở nên náo nhiệt vô cùng.
Giữa lúc đang đùa vui, Sương Giáng tay cầm áo choàng chạy ào tới, miệng hô lớn:
“Nương nương, người phải giữ gìn thân thể chứ! Mau mặc thêm áo ạ!”
Ta đang chơi đến hăng, làm gì còn tai để nghe lời nàng dặn.
Huống hồ mặc nhiều vào chỉ thấy nặng nề, làm sao chơi cho sướng tay?
Nghĩ vậy, ta nở nụ cười ranh mãnh rồi vẫy nàng lại gần.
Nàng thật thà tưởng ta đã nghe lọt lời khuyên, cười vui vẻ chạy đến, tay giơ cao chiếc áo choàng.
Ta nhanh chóng đo khoảng cách, ném thẳng một quả cầu tuyết về phía nàng, không quên cười lớn:
“Hahaha, trúng rồi nhé!”
Thừa lúc nàng còn đang ngơ ngác, ta liên tiếp ném thêm mấy quả nữa.
Nàng vừa chạy né vừa cười khúc khích, miệng vẫn không quên nhắc chuyện khoác áo.
Trong lòng ta thầm đắc ý vì tay ném chuẩn không cần chỉnh, lại ngấm ngầm nặn một quả cầu to hơn gấp ba lần bình thường rồi ném thẳng về phía nàng…
Nhưng ta chưa kịp cười khoái chí thì thấy Sương Giáng đột ngột nghiêng người né tránh.
Quả cầu tuyết ấy vững vàng bay thẳng vào một người cao lớn mặc áo bào tím, đập “bộp” một phát!
Toàn thân Mặc Lương Thần bị tuyết b.ắ.n tung tóe.
Tiểu thái giám đi bên cạnh hắn há hốc mồm, cả sân chơi tuyết bỗng lặng ngắt như tờ, ai nấy đều im phăng phắc.
Đúng là phá hỏng hứng thú của người ta mà.