Người Qua Như Ánh Chớp Giữa Trời Thu

Chương 6



6.



Khi ta tỉnh lại, đập vào mắt ta là rèm vàng thêu rồng quen thuộc của điện Dưỡng Tâm, cùng Mặc Lương Thần đang ngồi nơi mép giường.



Trông hắn có vẻ tiều tụy đi nhiều.



Còn chưa kịp suy nghĩ, một trận đau rát như thiêu như đốt lan khắp toàn thân.



Ta khẽ hít một hơi thật sâu, cố giữ cho hơi thở ổn định để giảm bớt cơn đau.



Thấy ta tỉnh lại, người xưa nay luôn điềm đạm khó đoán như Mặc Lương Thần lại nở một nụ cười mà ai cũng thấy rõ, trong ánh mắt thậm chí còn chứa đựng sự dịu dàng chưa từng có.



Không hiểu sao, trong khoảnh khắc ấy, ta bỗng nghĩ, có lẽ hắn thật sự đối với ta không giống như với những người khác.



Ngay sau đó, ta lập tức tỉnh táo trở lại.



Hắn không phải Mặc Ngôn Thần.



Mặc Lương Thần là đế vương, là người sống trong tính toán, trong thế lực, trong quyền mưu.



Hắn quan tâm ta, có lẽ cũng chỉ là một chút thương hại.



Lần này Hoàng hậu ra tay tàn độc như vậy, chẳng khác nào tự để lộ dã tâm trước mặt người đời.



Nếu ta là hắn, ta cũng sẽ ra tay cứu giúp, để trừng phạt hoàng hậu, và cũng để giữ thanh danh hoàng gia.



Ta âm thầm nhủ với lòng như thế.



“Lan Nhân, nàng thấy trong người thế nào?”



Hắn nhìn ta, giọng nói nhẹ nhàng hiếm thấy.



“Ta không sao. Tạ hoàng thượng đã quan tâm.”



Hắn hơi ngẩn người, nhưng vẫn nhìn ta chăm chú.



“Sao nàng không đưa ra bằng chứng, để tránh chịu khổ?”



Bằng chứng? Là vết chu sa thủ cung sa của ta sao?



Nếu ta nói ra điều đó, chẳng phải đã nuốt lời với hắn từ trước sao?



“Ta đã từng hứa với người, sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện giữa hai ta chưa từng viên phòng. Một lời đã hứa, sao có thể thất tín?”



“Diệp Lan Nhân, sao nàng lại cố chấp như vậy?”



Ta chỉ mỉm cười, không đáp.



Hắn lặng lẽ lấy ra một lệnh bài bằng vàng, đưa đến tay ta:



“Đây là lệnh của ta. Thấy lệnh như thấy ta, nàng cất lấy.”



Ta thoáng ngạc nhiên.



Mặc Lương Thần chưa từng nói nhiều lời với ta như vậy.



Nhưng khi tay chạm vào lệnh bài ấy, trong lòng ta lại khẽ dấy lên một ý định khác.



“Để ta bôi thuốc cho nàng.”



Thuốc bôi ở lưng?



Ta nhíu mày: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”



“Nàng là Vân phi của ta.”



Hắn vừa nói vừa cầm lấy thuốc.



Không đợi ta từ chối, hắn gói chăn quanh người ta, chỉ vén nhẹ lớp áo sau lưng, chuẩn bị bôi thuốc.



Thế nhưng hồi lâu, ta không thấy động tĩnh gì.



Nghi ngờ, ta quay đầu lại nhìn thì thấy hắn ngây người như tượng.



“Mặc Lương Thần?” ta khẽ gọi.



Hắn giật mình, giọng mang theo sự run rẩy chưa từng có:

Hạt Dẻ Rang Đường



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vết sẹo này… sao lại có?”



Vết sẹo?



À, là vết sẹo xấu xí trên lưng ta, vết thương cũ từ nhiều năm trước.



Có vẻ như… hắn bị nó dọa cho khiếp sợ.



Dù có chút không hiểu, ta vẫn thành thật trả lời:



“Năm xưa bị đạo tặc truy sát.”



“Khi nào? Vì sao?”



“Khoảng bảy tám năm trước. Khi ấy sứ đoàn Lương quốc đến Thượng Kinh tiến cống, ta cũng đi theo, xem như mở mang tầm mắt.

Đó là lần đầu tiên ta đặt chân đến Thượng Kinh… mà ta chẳng ngờ, bảy tám năm sau lại thành ra thế này.”



Nhắc tới quá khứ, ta bất giác nói nhiều hơn.



Nghe xong, hắn đột ngột đứng bật dậy:



“Sao lại gặp cướp?”



“Ta cứu người.”



“Người nào?”



“Một nam nhân, lớn hơn ta khoảng ba tuổi. Hắn bị bảy tám tên mặc y phục dạ hành bao vây đánh, trọng thương rất nặng.

Từ nhỏ ta đã học võ, tuy không tinh thông, nhưng cũng có chút bản lĩnh. Lương tâm không cho phép đứng nhìn, nên ta đã ra tay. Vết sẹo sau lưng ấy, là ta dùng thân mình chắn cho hắn một đao. Khi đó nếu ta không chắn, hắn tất phải bỏ mạng.”



Nghĩ lại bản thân thuở bé non nớt mà gan dạ, ta bỗng thấy có chút buồn cười.



Ngẩng đầu nhìn Mặc Lương Thần, sắc mặt hắn rõ ràng mang theo một vẻ kích động không che giấu nổi.



Hắn như muốn nói gì đó, nhưng lại khựng lại, ngập ngừng.



Thấy hắn chần chừ, ta lên tiếng trước:



“Dù sao giữa ta và hoàng thượng cũng chỉ có danh phận mà không có thực chất, hay gọi Sương Giáng vào đi. Ta cũng hơi mệt rồi, trông hoàng thượng cũng vậy, chi bằng nghỉ ngơi một chút. Hoàng thượng cứ yên tâm, ta bôi thuốc xong sẽ để người đưa ta về Điện Kinh Hồng.”



Từng chữ từng câu ta nói ra đều thong thả, từ tốn, không nhanh không chậm.



Hắn như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, chỉ gật đầu nhẹ rồi ra ngoài.



Sau này nghe Sương Giáng kể lại, Mặc Lương Thần nghe tin ta gặp nạn, chưa đợi tế lễ kết thúc đã phóng ngựa trở về, còn hoàng hậu thì bị đoạt hết quyền quản lục cung, cấm túc trong Cung Phượng Nghi.



Từ đó về sau, hắn đối xử với ta càng thêm tốt.

Có vật gì mới lạ, đều đưa đến Điện Kinh Hồng trước tiên.



Thỉnh thoảng ta cũng mở tấu chương trên án thư hắn để đọc, bàn luận vài chuyện triều chính, hắn không những không khó chịu, còn chịu khó hạ mình cùng ta nấu rượu, thả diều, làm đèn Khổng Minh.



Khi ta nấu ăn, hắn còn chịu làm chân sai vặt:



“Diệp Lan Nhân, món gì vậy? Sao cắt mãi không đứt?”



“Diệp Lan Nhân, mau tới! Cháy rồi cháy rồi!”



Cả điện náo loạn vì hai người chúng ta.



Ngoài cung bắt đầu lan truyền rằng ta đang được sủng ái nhất hậu cung, thậm chí còn nói hoàng hậu sắp bị phế, ta sẽ trở thành tân hậu.



Sương Giáng kể với ta, ta chỉ cười coi như chuyện cười tầm phào, đùa giỡn với nàng vài câu rồi thôi.



Những ngày tháng yên bình thế này cũng thật dễ chịu.



Chỉ là… ta vẫn không hiểu nổi vì sao Mặc Lương Thần lại đột ngột thay đổi thái độ với ta đến thế.



Rảnh rỗi đôi chút, ta lại bận rộn chuẩn bị hôn sự cho Sương Giáng, gả nàng cho biểu ca xa làm quan ngũ phẩm, hai người tâm đầu ý hợp, là một mối lương duyên tốt đẹp.



Cùng lúc đó, ta nghe tin: Mặc Lương Thần ban hôn cho Mặc Ngôn Thần, đối tượng là ái nữ của Ngự sử đại phu, lệnh trở về kinh tổ chức hôn lễ trước Tết.



Ta thoáng trầm ngâm.



Ta đã gả, hắn lại sắp thành hôn, đúng thật là: Tơ rối, cuối cùng không thành quả.



Nửa tháng nay, một là vì chuyện hôn sự của Mặc Ngôn Thần vướng trong lòng, hai là vì luyến tiếc Sương Giáng – người đã ở bên ta mười mấy năm, nên tinh thần sa sút thấy rõ.