Mặc Lương Thần cho rằng ta quá lo chuẩn bị hôn sự cho Sương Giáng mà sinh bệnh, ba ngày hai bữa lại cho người mang canh bổ đến, thậm chí bất chợt ghé qua xem ta có chịu ăn không.
Sương Giáng thì khóc mãi không thôi:
“Điện hạ, nô tỳ không muốn rời xa người… Hay để thêm vài năm nữa, nô tỳ vẫn muốn hầu hạ người thêm chút nữa…”
“Sương Giáng, nếu muội chờ nữa, chỉ là thêm một tuổi, chậm một duyên. Được gả cho người muội yêu là phúc khí. Điều ta không có được, ta muốn để muội có thể nắm lấy…”
Ta chưa nói xong, Mặc Lương Thần đã bước vào điện, ngắt lời:
“Lời đó là ý gì?”
Giọng hắn mang theo áp lực rõ rệt.
“Nghĩ sao thì là vậy.”
Ta không giấu sự khó chịu.
Ta thực sự ghét người khác can thiệp vào quyết định của mình.
“Nàng là Vân phi của ta.”
Giọng hắn mang theo tức giận bị đè nén.
“Nhưng ta là Lan Nhân của huynh ấy.”
Một cơn giận không tên dâng lên trong ta.
Hắn giam cầm ta trong cung, ép ta cắt đứt với Mặc Ngôn Thần, rồi lại dám nói lời ấy sao?
“Diệp Lan Nhân, nếu nàng còn tình cảm với đệ ấy… Vậy còn ta thì sao?”
Ta bỗng thấy hắn càng lúc càng nực cười.
Chẳng lẽ hắn tưởng, chỉ cần cùng ta thả vài chiếc diều, làm vài bữa cơm, là có thể xóa sạch tất cả những điều tàn nhẫn mà hắn từng làm với ta sao?
Hạt Dẻ Rang Đường
Đế vương… vốn không xứng có tình.
Câu nói ấy, ta khắc ghi cả một đời.
“Người là hoàng thượng, thần thiếp là Vân phi.”
Ta cúi thấp mi mắt, chậm rãi trả lời.
Hắn khẽ nhắm mắt, như đang ra sức đè nén điều gì đó.
Khi mở mắt lần nữa, trong đáy mắt đã là một mảnh phẳng lặng.
Hắn nhìn ta một cái thật sâu, rồi không chần chừ xoay người bước thẳng ra ngoài.
“Điện hạ…”
Sương Giáng khẽ gọi, vẻ mặt đầy lo lắng,
“Người và hoàng thượng… thực sự không thể nữa sao?”
Ta chỉ cười nhẹ, vỗ vỗ vai nàng:
“Khi màn kịch đến hồi kết, ai nhập vai sâu nhất, người đó… sẽ là kẻ thua cuộc thảm hại nhất.”
Đêm đó, sau khi Mặc Lương Thần rời đi, ta đứng rất lâu trong bóng tối.
Không nói một lời, chỉ lặng thinh nhìn bầu trời đêm sâu thẳm.
Vài vì sao treo lơ lửng trên cao, ánh sáng mỏng manh yếu ớt, như chẳng đủ soi rọi lấy một chút hy vọng.
Ta im lặng rất lâu…
Giống như muốn nuốt trọn tất cả bóng tối vào sâu bên trong chính mình.
Rồi lại một ngày mới đến.
Khi ánh rạng đông cuối cùng cũng ló dạng, ngay khoảnh khắc đó, ta rốt cuộc đã hạ quyết tâm, phải đẩy nhanh kế hoạch của mình.
7.
Từ hôm tranh cãi đôi câu trong Điện Kinh Hồng, Mặc Lương Thần đã hơn nửa tháng chưa đặt chân đến nơi này.
Trong cung lập tức rộ lên bao lời đồn đoán.
Sủng ái – thứ vốn dĩ mỏng manh, nói là vô thường cũng được, mà bảo là chuyện thường tình cũng chẳng sai.
Những việc thế này, ta sớm đã tự rút ra được đạo lý riêng.
Thế nên cũng chẳng để trong lòng.
Đời người giữa trời đất, như ánh chớp ngang trời, vụt một cái, là qua mất rồi.
Chớp mắt đã tới ngày Sương Giáng xuất giá.
Nàng đi từ Điện Kinh Hồng của ta, lên kiệu hoa về nhà chồng.
Danh chính ngôn thuận, gả cho người trong lòng, sống cuộc đời cầm sắt hòa minh.
Con đường nàng bước qua hôm ấy, chính là con đường ta từng khát khao có được trong mộng tưởng xa xưa.
Sau khi Sương Giáng đi, Điện Kinh Hồng càng thêm lạnh lẽo.
Dù Nội vụ phủ lại phân thêm cho ta vài nhóm cung nữ, thái giám, cũng chẳng thể thổi nổi lấy một tia khói bếp ấm áp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Việc mừng xong xuôi, ta mới có thời gian suy nghĩ kỹ về mối quan hệ bế tắc giữa ta và Mặc Lương Thần.
Hắn là hoàng đế, có thể giam giữ tự do của ta, thậm chí quyết định sinh tử của ta.
Nếu tiếp tục đối chọi gay gắt như thế, chỉ sợ ta chẳng làm được việc gì cả.
Nghĩ vậy, ta bèn định bụng làm vài món nhỏ đem sang Ngự thư phòng.
Kỳ lạ thay, Mặc Lương Thần gần đây cũng chẳng hề đến điện của phi tần nào, nhất là sau khi cãi vã với ta.
Ngoài việc lâm triều, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong thư phòng đọc tấu chương.
Xem ra, nếu lúc này ta tỏ ra mềm mỏng, có khi lại là nước cờ hay.
Trước Ngự thư phòng, không kịp để ý đến ánh mắt sững sờ của đám thái giám, ta thẳng lưng bước vào trong.
“Trẫm đã dặn không được cho ai vào cơ mà?”
Mặc Lương Thần không ngẩng đầu, vẫn cúi đọc tấu chương.
Mấy ngày không gặp, hắn trông có vẻ gầy hơn.
Khuôn mặt sắc lạnh kia, chớp mắt lại mang theo vài phần xa lạ.
“Hoàng thượng.”
Ta vừa mở miệng, hắn liền phản xạ ngẩng đầu, trong ánh mắt như có thứ cảm xúc gì đó ta chẳng sao hiểu nổi.
Hắn định nói gì đó, rồi lại ngừng, chỉ đặt tấu chương xuống, dựa người lên giường dài, quay đầu đi, không nhìn ta nữa.
Cái gì đây?
Ta bối rối, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, hạ giọng thật dịu dàng:
“Hoàng thượng, người đọc tấu chương lâu vậy cũng nên nghỉ ngơi một chút. Hay là nếm thử mấy món thần thiếp làm?”
Ta vừa nói, vừa bày từng món ra.
Hắn liếc mắt nhìn một cái, lại quay đầu đi như cũ, bày ra bộ dạng “ai quan tâm”.
Ta cố dằn lòng, vẫn nhẹ giọng nói:
“Người thử một chút đi.”
“Không ăn. Mang đi.”
Lại còn phũ như vậy!
Một chút phong độ quân vương cũng không có!
Cuối cùng ta chịu hết nổi, đập mạnh lên bàn:
“Ăn thì ăn, không ăn thì thôi, ta đi đây!”
Nói rồi ta vội vàng thu dọn lại mấy món đồ ăn.
Ai ngờ ngay lúc ấy, Mặc Lương Thần liền bật dậy, kéo lấy hộp đồ ăn:
“Hiếm khi nàng có lòng, ta cũng không tiện phụ ý tốt.”
Ta tức đến phát run trong lòng, nhưng vẫn phải nặn ra một nụ cười.
“Tạ ơn hoàng thượng yêu thương.”
Cùng hắn ăn xong một bữa, cảm giác như vượt qua một kỳ khảo nghiệm, ta lập tức dọn dẹp xong mọi thứ, tính đường quay về.
Đã hạ mình chủ động làm lành, hẳn hắn cũng chẳng gây khó dễ nữa.
Thế là ta toan rút lui, định quay về lo chuyện riêng.
“Thần thiếp cáo lui.”
Ta nhẹ cúi người, vừa định xoay lưng rời đi.
Không ngờ lại bị hắn mạnh tay kéo lại, cả người ngã vào vòng tay lạ lẫm nhưng lại rất ấm áp kia.
Mặc Lương Thần điên rồi!
Ta nghĩ bụng, liền ra sức đẩy ra, muốn giữ khoảng cách.
Hắn chỉ ôm chặt lấy ta, không buông.
“Hoàng thượng không khỏe? Để ta truyền thái y.”
Ta bịa cớ, hòng thoát thân.
“Diệp Lan Nhân.” Hắn gọi.
“Làm gì?” Ta hỏi lại.
“Diệp Lan Nhân.”
Hắn chỉ khe khẽ gọi tên ta, tiếng thì thầm trầm thấp mang theo âm mũi nặng nề.
“Mặc Lương Thần, rốt cuộc ngài muốn làm gì?”