Lại một mùa đông nữa, tuyết rơi không dứt.
Trong phòng đã bật sẵn máy sưởi, hơi ấm ngưng tụ thành hơi nước đọng lại trên cửa sổ, phản chiếu bóng người lờ mờ.
Một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi đang ngồi im lặng trước bàn làm việc, đầu cúi thấp, hai tay siết chặt thành nắm đấm, bờ vai run lên nhè nhẹ.
"Đơn xin nghỉ việc của em tôi đã xem rồi. Đi tìm Tuyết Tư làm thủ tục thôi việc cho em đi."
Khương Mẫn ký tên lên đơn xin nghỉ việc, rồi đưa trả lại: "Được rồi."
"Giám đốc Khương, cảm ơn chị." Đối phương ngập ngừng một chút, giọng nói nghèn nghẹn và áy náy, "Và... xin lỗi chị... nửa đêm hôm qua đã làm phiền chị. Em thật sự, thật sự không thể tiếp tục được nữa."
— Hơn một giờ sáng, cô ấy gọi điện cho Khương Mẫn, cảm xúc có hơi mất kiểm soát, khóc nức nở, nói rằng không thể trụ nổi công việc này thêm nữa.
"Về sớm nghỉ ngơi đi."
Khương Mẫn không giữ lại cũng chẳng khuyên nhủ, ngay cả một lời an ủi cũng không có.
Tiểu Sở ngẩng đầu nhìn cô, khóe mắt long lanh nước.
Trên tường còn treo một bức thư pháp, cũng là tên của tổ chức phi lợi nhuận này.
"Lắng Âm – Lắng nghe âm thanh của thời đại."
Cô ấy chợt nhớ về ba năm trước khi vừa gia nhập Lắng Âm, đã từng mong đợi biết bao, rằng mình có thể làm được điều gì đó ý nghĩa. Vậy mà chưa được bao lâu, cô ấy đã muốn rời đi.
Khương Mẫn đứng dậy vỗ nhẹ lên vai cô ấy, cuối cùng vẫn không nói thêm gì nữa.
Sau khi Tiểu Sở rối rít cảm ơn rồi rời khỏi, Mễ Duy mới bước vào, khẽ thở dài: "Đàn chị, chị Tuyết Tư đã tìm được mấy người, không biết có ai phù hợp không. Em còn tưởng chị sẽ giữ chị Sở lại đến sau Tết chứ... Em biết chị ấy bị tổ trưởng Giản Minh đối xử quá tệ, nhưng tối nay còn có quay phim nữa mà!"
Đây là nhiệm vụ quay phim mới nhận hai ngày trước, một doanh nghiệp từng hợp tác gọi đến cho Khương Mẫn, nói vì phải phối hợp với cơ quan cấp trên tổ chức một buổi diễn tập phòng cháy chữa cháy đột xuất, cần ghi hình ngay trong tối nay và phải hoàn thành trong vòng một hai tuần tới.
Nhưng lúc này đa số thành viên trong nhóm đang theo một dự án quay phim ở phía Nam, tổ quay phim chỉ còn lại hai người, mà một trong số đó chính là Tiểu Sở vừa nộp đơn nghỉ việc tối qua.
"Được rồi, không cần nói nữa." Khương Mẫn không ngẩng đầu, lật xem những bản sơ yếu lý lịch trên bàn. "Để Tuyết Tư tổ chức phỏng vấn, chút nữa chị cũng sẽ qua xem."
Tối qua nhận được điện thoại, sáng sớm hôm nay cô đã gọi cho Giang Tuyết Tư, yêu cầu phải lập tức tuyển người ngay.
Mễ Duy gật đầu: "Vậy em ra ngoài trước."
"À phải rồi, bảo Tuyết Tư chuyển tiền lương tháng này và cả tiền thưởng cuối năm cho Tiểu Sở luôn đi. Nếu tài chính eo hẹp thì bảo cô ấy nói với chị."
Mễ Duy bất lực: "Biết rồi ạ."
Tuyết mỗi lúc một dày.
Khương Mẫn đang chuẩn bị bản báo cáo tổng kết năm, để trình lên các nhà đầu tư của nhóm. Cô gõ máy tính đến tận bốn giờ chiều thì nhận được tin nhắn từ Mễ Duy: "Chỉ còn lại hai người thôi, mấy người trước chẳng ai được cả."
Khương Mẫn khóa màn hình máy tính, cầm tập tài liệu đi xuống lầu.
"Mèo chó gì cũng vác đơn tới nộp hồ sơ, có người đến cả máy quay cũng chưa đụng vào, sao cũng gọi vào hết vậy, mấy người không biết sàng lọc à?"
Khương Mẫn đứng ở đầu cầu thang, nghe tiếng Giang Tuyết Tư đang phát cáu, cô nói với Mễ Duy: "Ra ngoài mua vài ly cà phê nóng đi."
Mễ Duy chớp mắt: "Hay là mua trà sữa nhé? Đồ ngọt khiến người ta vui hơn đấy ạ!"
Khương Mẫn dùng ánh mắt 'đừng tưởng tôi không biết là em muốn uống' nhìn người nghiện trà sữa nặng này rồi gật đầu nói: "Cũng được."
Mễ Duy: "Tuân lệnh!"
Trong lúc hai người nói chuyện, Giang Tuyết Tư cũng trút giận xong.
Khương Mẫn bước tới vỗ vai cô ấy: "Đừng bực nữa. Gấp cũng chẳng có ích gì, cứ xem tiếp đi."
Cả nhóm chỉ có hai ba chục người, mà Khương Mẫn lại giao hết mảng nhân sự, tài chính, hậu cần cho Giang Tuyết Tư. Phải quản lý bao nhiêu chuyện vụn vặt thế này, dù là người điềm đạm nhất cũng khó tránh khỏi bực bội.
Giang Tuyết Tư quay lại nhìn cô: "Sao cậu xuống đây?"
Khương Mẫn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh: "Cậu đang rầu rỉ như vậy, tôi không xuống xem làm sao được? Còn hai người nữa à?"
"Nếu không phải tại cậu kén chọn như vậy, tôi có đến nỗi phải rầu rỉ thế này không?" Giang Tuyết Tư thở dài, "Chỉ còn một người cuối thôi, đành liều vậy."
Tiểu Sở ôm đồ rời đi, mà cuối năm lại rất khó tuyển người, đa số mọi người đều đợi lấy thưởng cuối năm xong mới nghỉ. Lần này số hồ sơ nộp về chẳng được bao nhiêu, đến mười mấy người mà không có lấy một ai bình thường.
Vừa nói, cô vừa xếp lại tài liệu trên bàn. Khi lật đến hồ sơ cuối cùng, tay cô chợt khựng lại.
"Sao vậy?"
Đúng lúc ấy cửa được đẩy ra, ứng viên cuối cùng bước vào.
Người đó mặc áo khoác dài màu xám đậm, trên vai vẫn còn vương tuyết, dáng người cao gầy, nét mặt thanh tú lạnh lẽo, thần sắc nhàn nhạt.
Nhiều hình ảnh trong ký ức vốn đã ố vàng mờ nhạt, vậy mà khoảnh khắc này xuyên qua thời gian, xuyên qua núi sông bồi đắp, chồng lên khung cảnh trước mắt một cách rõ ràng.
Khương Mẫn khẽ thốt lên: "Lâm Tự Thanh?"
Giọng cô không lớn, ngoài Giang Tuyết Tư ra thì chắc chẳng ai nghe thấy.
Giang Tuyết Tư cũng ngạc nhiên, nhìn cô rồi lại nhìn người vừa đến. Cũng đã tám chín năm rồi không gặp Lâm Tự Thanh nhỉ. Nhưng vì vừa nãy cô ấy đã ngạc nhiên trước nên cũng nhanh chóng hoàn hồn, đẩy hồ sơ trong tay về phía Khương Mẫn.
Ảnh thẻ một inch trong sơ yếu lý lịch, nét mặt trong trẻo.
Mục tên viết rõ ràng: Lâm Tự Thanh.
Lâm Tự Thanh không nói gì, những bông tuyết đọng trên mày nàng nhanh chóng tan ra trong căn phòng ấm áp, thấm ướt cả hàng mi. Nàng khẽ gật đầu, khách sáo chào: "Chào chị."
Giọng điệu ấy nhẹ nhàng bình thản, lịch sự nhưng xa cách.
Khương Mẫn nhìn nàng, khẽ nhíu mày.
Cô gần như không còn nhớ rõ, đã bao lâu rồi chưa gặp lại nàng.
Giang Tuyết Tư đưa tay ra hiệu mời: "Chào em, mời ngồi."
Lâm Tự Thanh gật đầu: "Cảm ơn."
Giang Tuyết Tư nhìn về phía Khương Mẫn, Khương Mẫn gật đầu, ra hiệu cô ấy cứ bắt đầu bình thường.
Tiếp theo là màn tự giới thiệu theo đúng quy trình.
"Tôi tên Lâm Tự Thanh, công việc trước đây là ở một công ty truyền thông. Còn trước đó nữa trong sơ yếu lý lịch có liệt kê theo thứ tự. Nếu chị muốn tìm hiểu kỹ hơn về mục nào, tôi có thể trình bày thêm."
"Tác phẩm của tôi được đính kèm ở phần cuối hồ sơ."
Vì đã bước vào trạng thái làm việc, Khương Mẫn không chen lời nữa.
Lúc Giang Tuyết Tư bắt đầu hỏi về các tác phẩm, Khương Mẫn cầm lấy tờ sơ yếu lý lịch ấy. Một trang giấy đầy ắp chữ, viết rất rõ ràng, kinh nghiệm cũng vô cùng dày dặn.
Tốt nghiệp Đại học Minh Xuyên, khoa Hóa học, khi còn đi học từng tham gia các cuộc thi nhiếp ảnh và quay phim, giành được mấy giải thưởng. Tốt nghiệp năm hai mươi mốt tuổi, từng làm ở công ty dược phẩm, sau đó chuyển qua làm ở toà soạn tạp chí, chủ yếu phụ trách quay chụp, cũng phụ trách vận hành các kênh truyền thông tự do trong vòng tám năm, dày dặn kinh nghiệm.
Khương Mẫn liếc nhìn người đối diện.
Lâm Tự Thanh đang trả lời câu hỏi của Giang Tuyết Tư, vẻ mặt tập trung nghiêm túc, trong mắt không chứa lấy một ai khác.
Đúng lúc đó, Giang Tuyết Tư cũng hỏi xong, nghiêng đầu gật nhẹ với Khương Mẫn.
Chỉ xét riêng kinh nghiệm và năng lực cá nhân, Lâm Tự Thanh hoàn toàn phù hợp với vị trí này, thậm chí còn có hơi lãng phí tài năng.
Khương Mẫn cũng chỉ có thể gật đầu.
Việc gấp như cứu hỏa, cô không có quyền lựa chọn.
Thấy người tuyển đã được chọn, các đồng nghiệp khác đều thở phào nhẹ nhõm.
Giang Tuyết Tư lập tức quyết định: "Tối nay đã có nhiệm vụ quay rồi, Tiểu Lâm, tối nay có được không?"
Lâm Tự Thanh không ngờ công việc lại gấp đến vậy, nhưng cũng không do dự: "Được."
Quyết định như vậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc Mễ Duy vừa mua trà sữa về, nghe tin đã chọn được người, cô ấy vô cùng vui vẻ phát trà sữa cho mọi người. Vốn là người nhiệt tình, cô ấy đưa cho Lâm Tự Thanh một ly trà sữa khoai môn đậu nành: "Em là Mễ Duy, trợ lý của chị Mẫn. Cốc của em tặng cho chị đó!"
Lâm Tự Thanh suy nghĩ, rồi nhận lấy: "Cảm ơn."
Giang Tuyết Tư nghiêng người hỏi Khương Mẫn: "Để cậu giới thiệu tình hình của Tiểu Lâm hay để tôi?"
Khương Mẫn nghĩ một lát: "Cậu nói đi."
Giang Tuyết Tư vỗ tay ra hiệu, mọi người đều tụ tập lại: "Tối nay có nhiệm vụ quay phim, nên nói nhanh thôi nhé. Trong chúng ta có tổ dự án, tổ quay phim và tổ hậu kỳ. Nhưng hiện giờ phần lớn người đều đang theo các dự án khác bên ngoài, mỗi tổ chỉ còn lại một hai người."
Cô giới thiệu từng người:
"Đây là Hứa Dạng của tổ dự án."
"Đây là Vân Thư của tổ quay phim."
"Đây là Dư Tư Tư của tổ hậu kỳ."
"À, quên giới thiệu bản thân, tôi là 'quản gia', chuyện gì người khác không lo được thì cứ tìm đến tôi."
Đợi cô ấy nói xong, cả nhóm đều bật cười.
Lâm Tự Thanh cũng nở một nụ cười lịch sự: "Chào mọi người, tôi là Lâm Tự Thanh."
Trước khi gửi hồ sơ, nàng đã tìm hiểu sơ lược về "Lăng Âm".
Tổ chức phi lợi nhuận này ban đầu được hình thành dưới sự hỗ trợ của bộ dân chính, chuyên quay chụp các video quảng bá phi lợi nhuận. Hai năm gần đây đã chuyển đổi, cũng bắt đầu nhận một số dự án hợp tác với doanh nghiệp. Cũng như nhiều tổ chức phi lợi nhuận khác, cơ cấu rất mỏng, ngoài trưởng nhóm ra, bên dưới chỉ gồm vài nhóm nhỏ.
Đợi cô ấy nói xong, người cùng tổ quay là Vân Thư lên tiếng trước, dáng người cô ấy không cao, mặt tròn như búp bê, nở nụ cười nhẹ với nàng: "Người tới là tốt rồi, lát nữa mình cùng làm quen với nhiệm vụ quay phim tối nay nhé."
Lâm Tự Thanh gật đầu: "Được, không vấn đề gì."
"Trò chuyện sau đi đã," Giang Tuyết Tư vỗ vai Lâm Tự Thanh, "Tiểu Lâm, qua đây nói chuyện chút, tôi sẽ nói rõ hơn tình hình quay phim tối nay. Mọi người tiếp tục làm việc đi."
Lâm Tự Thanh nhìn sang, vừa hay chạm phải ánh mắt đang nhìn mình của Khương Mẫn, khẽ mấp máy môi: "Cảm ơn chị Tuyết Tư, cảm ơn Giám đốc Khương."
Khương Mẫn nhướng mày : "Không cần cảm ơn."
Tầng trên có hệ thống sưởi nên ấm hơn, Mễ Duy giúp mang tài liệu vào: "Áo khoác của chị có thể treo ở cửa, đừng khách sáo, nội bộ bọn em không gọi là Giám đốc Khương đâu, chị cứ gọi..."
"Không cần," Khương Mẫn ngắt lời cô ấy, khóe môi khẽ cong lên, "Cô ấy thích gọi sao thì gọi vậy."
Mễ Duy: "...Ồ."
Cô ấy luôn cảm thấy không khí giữa hai người có chút vi diệu, bèn liếc nhìn Lâm Tự Thanh một cái, rồi lặng lẽ đóng cửa ra ngoài.
Cửa khép lại, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Khương Mẫn không nói gì, bước đến bên cửa sổ, đóng chặt cửa lại.
Giang Tuyết Tư thấy Khương Mẫn không có ý định nói gì, đành lên tiếng trước: "Vừa rồi đã nói sơ tình hình nhóm, đây là tài liệu tóm tắt dự án tối nay, em xem qua nhé. Lần quay này không quá phức tạp, chỉ là hơi đột xuất, quay vào ban đêm nên sẽ hơi vất vả."
"Việc quay chủ yếu chia làm hai nhóm, một nhóm quay theo xe, nhóm còn lại phụ trách quay toàn cảnh bên ngoài, quay theo xe do Vân Thư phụ trách, quay bên ngoài do em phụ trách."
Đợi cô ấy nói xong, Khương Mẫn mới lạnh nhạt bổ sung một câu: "Mức lương đãi ngộ thì bình thường."
Lâm Tự Thanh gật đầu: "Tôi biết. Cuối năm cãi nhau với sếp một trận, nên mới tạm thời nghỉ việc đi tìm cơ hội khác."
"Thảo nào," Giang Tuyết Tư vỗ vai nàng, "Thế thì coi như giai đoạn chuyển tiếp nhé."
Khương Mẫn vẫn đứng bên cửa sổ, Giang Tuyết Tư dặn dò Lâm Tự Thanh xong mới nói: "Qua nói chuyện với A Mẫn vài câu đi."
Lâm Tự Thanh gật đầu, bước đến, lại gọi: "Giám đốc Khương."
Người phụ nữ đứng bên cửa sổ quay đầu lại, mái tóc dài hơi xoăn khẽ rủ lên bờ vai, đôi khuyên tai màu xanh lục lấp ló trong tóc, nhẹ nhàng đung đưa.
Trong phòng bật lò sưởi rất ấm, cô mặc áo sơ mi trắng phối cùng áo len gile màu xanh rêu, đường nét gương mặt sâu thẳm, tĩnh lặng như một bức tranh.
Sắc mặt cô cũng lạnh nhạt: "Nhanh làm quen với nhiệm vụ tối nay đi."
Lâm Tự Thanh gật đầu đáp: "Vậy tôi ra ngoài trước."
Giang Tuyết Tư nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, quay lại cười với Khương Mẫn: "Vừa nãy cậu có vẻ hơi dữ đấy."
"Thế à," Khương Mẫn thờ ơ, "Em ấy còn gọi tôi là Giám đốc Khương đấy."
Người này cũng khá thù dai.
Giang Tuyết Tư không nhịn được lắc đầu cười: "Tôi dẫn em ấy đi làm quen môi trường trước, không nói chuyện với cậu nữa."
Khương Mẫn gật đầu, không đáp.
Báo cáo công việc còn chờ cô xử lý. Làm việc với giám đốc Giản kia không hề dễ dàng. Cô ngồi trước máy tính suy nghĩ, thời gian lặng lẽ trôi qua lúc nào không hay.
Cho đến khi Giang Tuyết Tư gõ cửa bước vào: "Mọi người về hết rồi, thấy đèn phòng cậu vẫn sáng."
"Mấy giờ rồi, về hết rồi à?" Khương Mẫn nhìn đồng hồ, "Người kia... cũng về rồi sao?"
"Tối nay phải quay đêm, đương nhiên mọi người tranh thủ về nhà thu xếp trước chứ. Còn 'người kia' là ai cơ?" Giang Tuyết Tư cười, biết rõ còn cố hỏi, "Tôi tưởng cậu không muốn để ý đến em ấy nữa chứ."
Khương Mẫn liếc cô : "Lần quay đêm này rất quan trọng, tôi nhắc em ấy thôi."
Khương Mẫn cầm lấy áo khoác và khăn quàng đi xuống lầu, ra đến cửa gọi một tiếng: "Này... Lâm Tự Thanh."
Lâm Tự Thanh quay đầu, dừng bước.
Mái tóc dài của nàng được buộc thấp sau gáy, chiếc áo khoác màu xám khoác trên cánh tay, dáng người cao gầy mảnh khảnh.
Tuyết vẫn rơi, làn da nàng trắng, đôi mắt đen láy, lạnh lùng hơn tuyết vài phần.
Khương Mẫn nhìn bóng lưng nàng, thầm nghĩ: "Đồ vô tâm."
Nhưng lời nói ra vẫn là giọng điệu công việc: "Về nghỉ sớm đi, tốt nhất là tranh thủ ngủ một giấc. Tối nay quay đêm, chắc sẽ mất ba bốn tiếng. Lần đầu quay không được đến muộn. Nếu muộn, sau này không cần đến nữa."
Cô nói nhanh, ngắn gọn dứt khoát, mang theo vẻ lạnh lùng vô tình.
"Điện thoại của em tôi đã thấy trong hồ sơ, trên danh thiếp có số của tôi." Khương Mẫn đưa danh thiếp cho nàng, trước khi rời đi còn để lại một câu: "Đi đây. Em về đến nhà thì nghỉ ngơi sớm đi."
Lâm Tự Thanh nhận lấy danh thiếp, cô vẫn như xưa. Mạnh mẽ, quyết đoán, đã nói thì không rút lại.
Nàng đứng đó nhìn bóng lưng Khương Mẫn, thời gian trong phút chốc như quay ngược về mùa thu nhiều năm trước. Khi chia tay, người ấy cũng dứt khoát như vậy, nói với nàng:
"Về đi. Tôi sẽ không lo cho em nữa đâu."
Lâm Tự Thanh cúi đầu, khẽ cười.
Cô nhét danh thiếp vào mặt lưng điện thoại, bước một bước vào giữa gió tuyết.
Phải rồi.
Chị ấy đâu còn nghĩa vụ phải lo cho mình nữa.